Bác Sĩ Cầm Thú

Niếp Duy Bình thật cẩn thận chui mở xương sọ, đem xung quanh đinh sắt rửa sạch sẽ, tay nhanh chóng và ổn định, loại bỏ từng mảnh xương nhỏ đều phải nín thở hồi lâu, chẳng được bao lâu sau cái trán đã đầy mồ hôi.

Niếp Duy Bình dừng lại động tác, hộ lý bên cạnh vội vàng lau mồ hôi cho hắn, sau đó chạy đến hệ thống ở gần cửa ấn vài cái, độ ấm bên trong dần giảm xuống.

Niếp Duy Bình nhẹ nhàng thở ra, tiếp nhận dao giải phẫu cùng nhíp, chậm rãi tách từng tổ chức xung quanh, cái đinh ở trong đầu một thời gian quá dài, sớm cùng tổ chức chung quanh dính liền, mỗi lần bóc tách ra một mạch máu, bác sĩ chung quanh so với Niếp Duy Bình còn khẩn trương nín thở, mắt cũng không dám chớp.

Thời gian trôi qua thật nhanh, các nhân viên tham dự giải phẫu đều ra vào liên túc, còn có người chờ không kịp dẫn đầu đi ra ngoài ăn cơm trưa.

Niếp Duy Bình hai chân tê mỏi, ngừng tay ngẩng đầu lên hoạt động cổ, khớp xương phát ra tiếng răng rắc làm cho Niếp Phụ Phong không khỏi nhíu mày.

“Bác sĩ Niếp, cậu đã làm giải phẫu gần mười mấy giờ, tôi phải nhắc nhở cậu nên nghỉ ngơi một chút.”

Niếp Duy Bình đầu cũng không nâng, tiếp tục nói: “Dao số hai.”

Niếp Duy Bình cẩn thận cắt bỏ một số tế bào đã hoại tử xung quanh, sau đó ngẩng đầu thản nhiên trả lời: “Tôi không sao.”

Lại tiếp tục cúi xuống hết sức chăm chú, thời gian trôi thật sự quá mau, Niếp Duy Bình đã nhìn thấy gần hết cái đinh, còn lại là phần đầu nhọn sắc bén, quấn quanh là mấy mạch máu, vách mạch tiếp xúc thời gian dài với dị vật trở nên rất mỏng, không thể chịu được một chút va chạm.

Niếp Duy An vẫn đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm giải phẫu, lúc này cũng không phải do thiếu tự tin nhưng nhìn hắn vẫn giơ cái nhíp mà không nhúc nhích thật lâu, nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy?”


Niếp Duy Bình lầm bầm lầu bầu: “Từ chỗ này tiến vào khẳng định sẽ tổn thương tổ chức não, có khả năng sau khi tỉnh lại sẽ mất năng lực về ngôn ngữ, nhưng từ góc độ này lại có khả năng làm tổn thương động mạch chủ…… nó đã cuốn lấy thật chặt không có biện pháp tách ra.”

Niếp Duy An nhíu mày, lo lắng hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Niếp Duy Bình ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy mờ mịt, cẩn thận suy tư hồi lâu như hạ quyết tâm bình tĩnh nói: “Tôi muốn nghỉ chút!”

Niếp Duy An kinh ngạc mở trừng mắt: “Nhưng…… Bệnh nhân hôn mê lâu như vậy, trái tim cực kỳ yếu ớt, căn bản không chịu nổi……”

Niếp Duy Bình lạnh giọng đánh gãy lời cô: “Vẫn phải làm…… Chỉ có thể để tim ngừng đập, máu sẽ lưu thông chậm lại, như vậy mới có thể giảm thiểu khả năng vỡ động mạch, bằng không dù tôi có làm thế nào cũng không thể cứu được cậu ấy!”

Niếp Duy An bất an đem tầm mắt hướng về Niếp Phụ Phong, Niếp Phụ Phong lão thần ngồi ở chỗ đó, thấy vậy liền nhẹ nhàng gật đầu.

Niếp Duy An hít sâu một hơi, quay sang nói: “Chủ nhiệm, tôi làm trợ thủ của anh……”

Chủ nhiệm ngoại khoa tim mạch bất đắc dĩ gật đầu, chỉ cảm thấy người tuổi trẻ này đều đã điên rồi.

Giải phẫu mà tim ngừng đập toàn thế giới đều rất ít người tiến hành, mặc dù đã có tiền lệ thành công nhưng phiêu lưu thật sự quá lớn!

Đặc biệt bệnh nhân trước mắt này, bị tai nạn xe cộ còn có nhiều chỗ bị thương, lúc trước tham dự cứu giúp còn có hắn, vài lần thiếu chút nữa cứu không nổi, sau này bởi vì Niếp Phụ Phong kiên trì nên mới ổn định lại bệnh tình, nhưng người cũng khó có thể tỉnh lại…… Đã hơn một năm hôn mê, trái tim tất nhiên có tổn thương khá nhiều, làm sao chịu nổi giải phẫu lớn như thế a!


Nhưng hiện tại hắn không có quyền lên tiếng, trong viện nói thật dễ hiểu là giải phẫu hoàn toàn giao cho Niếp Duy Bình, bọn họ chỉ là bị điều lại đây hỗ trợ, mọi chuyện đều nghe hắn !

Cái gọi là giải phẫu ngừng tim chính là làm giảm nhiệt độ cơ thể bệnh nhân khiến cho tim tạm ngừng đập, đồng thời ngừng lại máu tuần hoàn trong cơ thể, trong khoảng thời gian ngắn hoàn thành giải phẫu mục tiêu khôi phục nhịp tim cho bệnh nhân.

Trong thực tế, trong những hoàn cảnh bình thường, giảm nhiệt độ cơ thể chỉ ở mức độ cho phép dể các mô tế bào khi tim đập bơm máu lại thì vẫn có thể hoạt động bình thường, bình thường cũng thường được ứng dụng trong trường hợp tại vị trí nguy hiểm của não bộ cắt đi động mạch bị phình, chặn máu lưu thông mạnh có thể giảm bớt khả năng động mạch phình bị vỡ, nhưng rất ít khi dùng trong giải phẫu vì dù sao cũng không có mấy bác sĩ nguyện ý phiêu lưu mạo lớn như vậy.

Niếp Duy Bình không nghe khuyên bảo kiên trì phải làm, những người khác cũng chỉ có làm theo.

Nhóm hộ lý mang tới một chậu lại một chậu túi chườm đá, đặt ở trên bàn phẫu thuật, nhiệt độ cơ thể rất nhanh giảm xuống, Niếp Duy Bình nhìn chằm chằm theo dõi huyết áp, trầm giọng nói: “Đóng tất cả các máy phụ trợ!”

Niếp Duy An đem máy móc tắt đi, không quên nhắc nhở nói: “Bác sĩ Niếp, anh phải chú ý thời gian, nhiều nhất chỉ có nửa giờ…… Chúng ta còn cần phải mười phút để tiếp máu!”

“Được!”

Niếp Duy Bình không nhanh không chậm cầm lấy cái nhíp, hai tay vững vàng nhanh chóng, gắt gao giữ lấy nơi quấn lấy đinh sắt từng chút gỡ ra.

Sau đó một tiếng đinh thật nhỏ vang lên, cuối cùng cái đinh đã được lấy ra hoàn toàn.


Mọi người nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được cao hứng cười rộ lên.

“Có thể chưa?”

Niếp Duy Bình lắc lắc đầu: “Cho tôi hai phút……”

Niếp Duy Bình chờ không kịp hộ lý lấy cho hắn nhíp hơi điện từ, trực tiếp vươn tay lấy trên xe cắt điện đốt bộ phận hoại tử xung quanh.

“Có thể !”

Niếp Duy An ấn dụng cụ, mọi người vội vàng đem túi chườm nước đá chuyển đi, huyết áp dần dần khôi phục.

Niếp Phụ Phong nhìn hình ảnh trước mắt, lạnh lùng nói: “Bác sĩ Niếp, cậu đã giải phẫu mười lăm giờ liền, tôi đề nghị cậu nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục!”

Niếp Duy Bình lần này trả lời cũng không thèm, cứ đứng đó tay hoạt động không ngừng.

Bên ngoài phòng giải phẫu, Na Na cũng lo lắng không thôi, một bước cũng không rời luôn canh giữ ở bên ngoài, ngay cả cơm cũng không ăn.

Ngụy Triết mang theo túi đựng đồ ăn đi tới, mở bình nước nhét vào tay cô, ôn thanh khuyên nhủ: “Cho dù không ăn gì thì cũng nên uống chút nước đi!”

Na Na biết hắn có ý tốt nên miễn cưỡng uống mấy ngụm rồi đựt xuống.

“Ngụy Triết anh nói xem…… Hiện tại là tình huống gì a?”


Ngụy Triết thở dài: “Em yên tâm, bác sĩ tốt nhất toàn viện đều tập trung ở bên trong, ngay cả chú Niếp cũng ở đó, em còn lo lắng cái gì nữa! Giải phẫu nhất định sẽ thành công!”

Na Na đương nhiên gật đầu: “Em biết nhất định sẽ thành công…… Em chính là muốn biết hiện tại là tiến hành đến bước nào!”

Na Na quan tâm tiến độ giải phẫu, không chỉ có lo lắng cho anh trai mà còn sốt ruột thay Niếp Duy Bình.

Thời gian dài như vậy, tinh thần phải tập trung cao độ…… Không biết bác sĩ Niếp có thể chống đỡ được hay không.

Sắc trời đều đã tối rồi, đợi từ sáng sớm cho tới tối.

Ngụy Triết biết khuyên cũng vô dụng nên không khỏi thở dài đứng lên đặt túi đồ bên cạnh cô nói: “Em nên ăn một chút đi, giải phẫu xong còn có rất nhiều việc em phải làm…… Anh đi xem tiểu Viễn một chút, bé được Mao Đan đón hả?”

Na Na không yên lòng gật đầu: “Cám ơn anh Ngụy Triết……”

Ngụy Triết an ủi vỗ vỗ vai cô rồi xoay người đi xuống lầu.

Niếp Duy Bình sắc mặt xanh trắng, mồ hôi thấm ướp quần áo vô khuẩn nhưng vẫn cắn răng kiên trì như cũ, ngay cả công việc cuối cùng là khâu lại cũng không muốn người khác động tay.

“Kết thúc!”

Niếp Duy Bình nói xong câu đó rốt cuộc kiên trì không nổi liền lảo đảo hai bước ngồi xuống đất, kéo cái xô nhựa trên mặt đất lại ói liên tục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận