Niếp Phụ Phong nhìn thấy con đã trở lại, thu lại tươi cười lạnh mặt nói: “Aiz, mày còn có mặt mũi mà trở về?”
Niếp Duy Bình cũng không để ý đến ông, đi nhanh lên phía trước trực tiếp kéo con thỏ nhỏ đang thấp thỏm lo âu đứng lên, trong cơn giận dữ chỉ vào mũi cco mà rống: “Tôi còn thật sự là coi thường cô a! Con đường này không thông liền lập tức xuống tay trên người lão ba nhà tôi, tôi có nên bội phục sự linh hoạt thiện biến của cô hay không?”
Na Na sắc mặt trắng nhợt, gắt gao cắn môi, ánh mắt ngập nước trừng lớn không thể tin kinh ngạc nhìn hắn.
Niếp Duy Bình cũng kinh sợ lời mình nói ra, vừa vào cửa liền thấy người mà mình tâm tâm niệm niệm lại đang lấy lòng người khác, mặc dù người kia là cha của mình nhưng cũng không thể để cô nhường nhịn khúm núm nịnh bợ ông ấy!
Niếp Duy Bình càng đau lòng thì lửa giận càng thêm hừng hực, cũng không quản Niếp Phụ Phong ngồi trên sô pha hổn hển ngăn cản, từng chữ từng chữ ác độc cứ như pháo đạn thốt ra: “Cô cho là cô như vậy thật vĩ đại sao? Mang theo đứa nhỏ sống cuộc sống gian nan tranh thủ sự đồng tình của người xung quanh? Tôi nói cho cô, bộ dáng cô một lòng vì anh trai mà sẵn sàng hi sinh thân thể và tinh thần đều không thể khiến chúng tôi đồng cảm đâu!”
Na Na lung lay sắp đổ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy cả người nhìn qua đáng thương cực điểm.
Niếp Phụ Phong nghe xong vỗ sô pha phẫn nộ quát: “Mày là loại khốn nạn vô sỉ! Câm miệng mày vào! Đầu óc mày là bị hỏng sao? Hả? Cô gái tốt như vậy mày còn không biết quí trọng lại còn dám lăng nhục người ta! Mày cho mày là ai, mày dựa vào cái gì chứ!”
Niếp Duy Bình giận tím mặt: “Ba biết cái gì chứ? Ba cho là cô ta đối với ba tốt như vậy là vì hiếu thuận? Cô ta là vì ba có thể giúp cô ta làm một ca giải phẫu chữa bệnh!”
Niếp Duy Bình ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Na Na: “Ngay cả rửa chân mát xa loại chuyện này cô đều làm được…… Cô có thể không cần thể diện cũng đừng coi rẻ như vậy? Cô……”
Niếp Phụ Phong mắt xem xét đứa con vô liêm sỉ, miệng chó phun không ra ngà voi, trong lúc nhất thời không ngăn cản được miệng nó phun lung tung, chỉ hận bên người không có cái gì đó tiện tay có thể ném chết nó.
Bất quá đối với đứa con hỗn đản hồ đồ, Niếp Phụ Phong tự nhiên cũng có đối sách, mắt thấy không có cách nào khác khiến nó câm miệng, liền che ngực hai mắt vừa nhắm, phịch một tiếng ngã xuống.
Niếp Duy Bình thanh âm im bặt, vội vàng xông lên lo lắng hô: “Ba, ba làm sao vậy?”
Na Na cũng bị hoảng sợ, cố nén thương tâm của bản thân lo lắng hỏi: “Bác Niếp, bác Niếp bác làm sao vậy, bác tỉnh……”
Niếp Phụ Phong mặc kệ hai người này lo lắng sợ hãi như thế nào, chỉ nhắm chặt hai mắt giả chết.
Na Na sợ hãi lay lay ông, giờ phút này cũng bất chấp xoay mặt hỏi Niếp Duy Bình: “Bác Niếp có phải tim không tốt lắm không? Có cần gọi cấp cứu hay không?”
“Không cần cô lo!” Niếp Duy Bình tức giận nói: “Nếu không phải co, nhà chúng tôi có thể gà bay chó sủa như vậy sao!”
Nói là nói như vậy, Niếp Duy Bình cũng vươn tay ấn nhân trung của ba hắn còn sợ không dám dùng sức sợ làm đau ông, Niếp Phụ Phong liền run rẩy tỉnh dậy.
Niếp Duy Bình: “……”
Niếp Duy Bình đen mặt bỏ tay ra, nhịn không được trào phúng một câu: “Lão ba nhiều sao lại chỉ ngất trong chốc lát, con còn chưa kịp gọi cấp cứu đâu!”
Niếp Phụ Phong xoa ngực nghe vậy thì thổi râu trừng mắt mắng: “Đồ bất hiếu!”
Na Na yên lặng đứng ở một bên, tiếng nói nghẹn ngào: “Bác Niếp, bác nghỉ ngơi đi…… Thực xin lỗi làm phiền bác thêm! Cháu còn có việc đi trước……”
Na Na nói xong, rốt cuộc nhịn không được nước mắt đảo quanh, bất chấp Niếp Phụ Phong giữ lại xoay người chạy trối chết.
Niếp Phụ Phong lúc này thật sự cảm thấy tức ngực, không chút khách khí một cái tát giáng xuống, Niếp Duy Bình quay đầu đi lại không thể né tránh một cái tát sắc bén này, khuôn mặt tuấn tú nhất thời sưng đỏ lên.
Niếp Phụ Phong xuất thân bộ đội, tuy rằng đã gia nhập hàng ngũ lão niên, nhưng oai hùng vẫn còn, một tát này không lưu tình chút nào đánh cho Niếp Duy Bình trước mắt tối sầm, lỗ tai thoáng chốc ù cả lên.
“Một tát này là vì mày mở miệng đả thương người!”
Niếp Phụ Phong gian nan đứng lên, đi vài bước lấy cây gậy dựng ở góc nâng lên, hung hăng quật xuống.
“Ba”
Niếp Duy Bình muốn tránh lại không dám, một gậy quật lên người, đau đớn làm hắn thét lớn một tiếng, trên trán gân xanh nổi lên.
Niếp Phụ Phong tin tưởng vững chắc rằng không đánh không nên thân, dưới côn bổng ra hiếu tử, tuy rằng con gái từ nhỏ đến lớn đều là nuôi thả, nhưng cấp trên tức giận cũng không quản con nhiều, đổ xuống chính là gậy gộc.
“Mày là đồ ngu muội! Lão tử còn nói chưa rõ sao?!” Niếp Phụ Phong một bên hung hăng đánh hắn, một bên giận không thể át giáo huấn: “Ta còn không tin ta quản không được mày!”
Niếp Phụ Phong xuống tay không lưu tình chút nào, quất thẳng tay khiến Niếp Duy Bình sắc mặt xanh trắng toàn thân đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa.
“Cho mày miệng thối!”
“Cho mày khi dễ con bé!”
“Cho mày khốn nạn làm thương tổn người ta!”
Niếp Duy Bình mím môi, thẳng người mặc ông đánh vẫn gắt gao cắn răng trừ bỏ lúc đau tới cực điểm kêu rên tuyệt đối không mở miệng cầu xin tha thứ.
Con trai tính tình cứng cỏi ương ngạnh như vậy làm cho Niếp Phụ Phong càng thêm lửa giận ngập trời, đánh hắn một lúc mệt thở hồng hộc mới dừng lại, chống tay ghế lạnh giọng quát: “Biết sai chưa?”
Niếp Duy Bình lau mồ hôi trên mặt, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc: “Vì sao mới lần đầu tiên gặp mặt, ba liền giáo huấn bản thân con như vậy…… Sớm biết như vậy, con cũng sẽ lấy chục chậu nước giúp ba rửa chân thật tốt!”
Niếp Phụ Phong bị lời này của con làm bị tức giận không nhẹ, một cái tát mạnh khiến hắn lảo đảo lùi hai bước.
“Nếu mày không nhớ thương con bé thì ta còn cần lo lắng cố sức như thế sao!”
Niếp Duy Bình không nói.
Miệng ba hắn ba còn nói dữ nhưng kỳ thật đã sớm đau lòng muốn chết…… Hắn tức là tức chính mình, tức mình không có chăm sóc Na Na thật tốt lại làm cho cô vì nhân nhượng lợi ích toàn cục mà đi lấy lòng người khác!
Niếp Duy Bình lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, bộ dáng con thỏ nhỏ kia khóc lóc có bao nhiêu đáng thương làm lòng hắn cũng quặn đau.
Na Na là bảo bối của hắn, tuy rằng hắn mỗi ngày dều soi mói, đối với cô trào phúng ức hiếp, kêu cô là con thỏ ngốc nhưng bản thân mình khi dễ là một chuyện, người khác khi dễ chính là một chuyện khác!
Mặc dù thỏ nhỏ vừa ngây vừa ngốc nhưng cũng là con thỏ ngốc của hắn, hắn không chấp nhận được người khác có nửa điểm khi dễ cô!
Cho nên vừa rồi, rõ ràng có thể né tránh mấy gậy kia, có thể dẽ dàng làm “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt” nhưng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà Niếp Duy Bình vẫn cắn răng nhịn xuống.
Niếp Phụ Phong thở dài, mệt mỏi ngồi ở trên sô pha, chỉ chỉ vị trí trước mặt ra mệnh lệnh nói: “Ngồi xuống!”
Niếp Duy Bình không buồn hé răng ngồi đối diện ông, nhịn không được rên một tiếng, lão ba xuống tay cũng thật đủ ngoan làm mông hắn vừa sưng lại vừa đau!
Niếp Phụ Phong chậm rãi xoa cánh tay đau nhức, trầm ngâm hồi lâu mới thản nhiên mở miệng: “Cha Na Na cùng ta là nhóm binh sĩ đầu tiên……”
Niếp Duy Bình kinh ngạc nhìn về phía ông, thật không nghĩ tới lão ba lại quen biết người nhà Na Na.
Niếp Phụ Phong lâm vào hồi ức, lời nói không tự giác liền có chút đáng tiếc: “Bác Siêu tuy rằng không phải là binh sĩ mũi nhọn nhưng mọi người đối với ông ấy ấn tượng thập phần khắc sâu…… Ông ấy nhân duyên rất tốt, lạc quan rộng rãi, thấu hiểu quả cảm, phi thường khó có được! Sau này ta lại theo y, hắn đi làm ảnh cảnh( dân quân ở xã, phường thị trấn), vài chục năm rồi cũng chưa có liên hệ!”
Không thể tưởng được còn có mối quan hệ này, Niếp Duy Bình nhíu nhíu mày nhịn không được hỏi: “Ba liền vì vậy cho nên mới phá lệ che chở cô ấy?”
Niếp Phụ Phong lắc lắc đầu, có chút áy náy nói: “Chúng ta mười năm không có liên hệ, ta cũng sau này mới biết được hắn làm ảnh cảnh…… Con còn nhớ rõ hơn một năm trước, có ca bệnh nhân cấp cứu do động mạch phình bị vỡ không?”
Niếp Duy Bình tự nhiên nhớ rõ.
Ngày đó hắn không trực ban, lão ba còn chưa có về hưu, đi theo xe cứu thương đi đón người, ai biết hôm đó trời mưa trên đường có xảy ra tai nạn xe cộ, không nói bệnh nhân thiếu chút nữa trực tiếp mất mạng, mà mọi người trên xe cũng suýt nữa cùng đi theo.
Niếp Phụ Phong ở tai nạn xe cộ còn bị thương, lúc ấy cha của Ngụy Triết cũng ở đó, ông ấy có việc gấp nên đi nhờ xe, không nghĩ tới thiếu chút nữa trả lại bằng tính mệnh của mình.
Niếp Phụ Phong thương cảm tiếp tục nói: “Ngày đó thời tiết rất xấu, trên đường có vài nơi xảy ra sự cố…… Người gây ra họa do điều khiển xe quá mệt nhọc, cùng một chiếc xe khác va chạm. Lái xe chiếc xe bị đâm phản ứng cũng thật rất nhanh, đúng lúc đánh tay lái, đáng tiếc hôm đó trời mưa đường trơn trượt, xe mất lái trực tiếp đâm vào cột điện, cái xe đâm đến biến dạng! Chiếc xe gây chuyện mất lái hoàn toàn tiếp đó va chạm với xe cứu thương……”
Niếp Duy Bình nghe “hôm đó trời mưa đường trơn trượt” trong lòng liền lộp bộp một chút, lại nghe từ “cột điện” liền đột nhiên có phản ứng lại.
“Ba là nói……”
Niếp Phụ Phong gật gật đầu, đau đớn nói: “Lúc ấy bác Siêu còn có thể cứu…… Nhưng là trên xe chúng ta còn có bệnh nhân! Bác Ngụy cùng ta đều đang bị thương…… Bệnh nhân đang nguy kịch, vì danh dự cùng ích lợi bệnh viện, chúng ta chỉ có thể trước cứu bệnh nhân của mình. Chờ lúc sau quay lại cứu người khác, bác Siêu đã không cố được, lôi kéo ta cầu ta trước cứu vợ con ông ấy nhưng là nhân lực không đủ, đem người từ trong xe đưa ra toàn bộ, trừ bỏ Na Hác còn thở, ba người còn lại đã không thể cứu chữa!”
Chuyện này trở thành cái gai trong lòng Niếp Phụ Phong.
Vì danh dự bệnh viện, vì bệnh nhân của mình, ông đã lựa chọn ích kỷ.
Giữ một mạng người đổi bằng ba mạng người khác.
Niếp Phụ Phong mặc dù là trải qua hơn nửa cuộc đời trước sinh tử đã sớm luyện ra ý chí sắt đá nhưng lương tâm ông cũng không thể nào có thể thản nhiên.
Niếp Duy Bình ngỡ ngàng, cho dù hắn gặp qua nhiều thảm kịch nhưng vừa nghe xong tình huống đó cũng không khỏi sợ hãi.
Khó trách sau đó lão ba liền xin nghỉ hưu……
“Na Na biết không?”
Niếp Phụ Phong lắc lắc đầu: “Con bé cái gì cũng không biết…… Bởi vì áy náy, ta cố ý nhờ phòng công tác thực tập nhờ chiếu cố con bé, sau đó nghĩ biện pháp để con bé vào làm ở tổng viện! Nhưng con bé quả thật không tồi, chăm chỉ cố gắng, lạc quan dũng cảm giống như ba của con bé…… Ai ngờ lại bị mày chiếm tiện nghi lại còn bị khi dễ thành như vậy!”
Niếp Phụ Phong nhớ tới liền tức giận nhịn không được chỉ vào mũi hắn mắng: “Nếu ta biết mày lại ủy khuất người ta, xem ta có đánh chết mày hay không!”
Niếp Duy Bình bị mắng không ngẩng đầu lên được, lỗ tai bị chấn động vang ong ong, da thịt lại bắt đầu đau như cắt, cau mày không kiên nhẫn nói: “Được rồi được rồi, con đã biết! Ba sai con đền, con về sau sẽ đối xử thật tốt với cô ấy!”
“Mày biết là tốt rồi!” Niếp Phụ Phong chướng mắt thằng con chết vì sĩ diện khẩu thị tâm phi lúc nào cũng tỏ vẻ xa lạ, phất phất tay đuổi người: “Lăn đi lăn đi, mau đem bản thân dọn sạch sẽ đi, đừng để ra cửa làm ta mất mặt xấu hổ!”
Niếp Duy Bình cầu còn không được vội vàng rời đi.
Trở lại phòng, Niếp Duy Bình nhíu mày cởi quần áo, vừa soi gương thì thấy sau cánh tay lưng mông tất cả đều là xanh tím ứ ngân, đây còn không tính là cái gì cả, làm cho hắn giận dữ là…… Vốn là khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ không tỳ vết cao quý lãnh diễm mà giờ phút này sưng như cái đầu heo, khóe miệng còn có chút máu nhìn rất mất tự nhiên!
Niếp Duy Bình tức giận đến suýt nữa đập vỡ gương, hé miệng muốn rống giận lại chạm vào chỗ bị thương đâu đến hút khí, thiếu chút nữa nước mắt chảy ra!
Lão ba, xem như người lợi hại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...