Na Na đưa tiểu Viễn đi nhà trẻ rồi vội vàng trở về đúng lúc giao ban kết thúc.
Niếp Duy Bình hướng ra cửa không chút để ý mà liếc mắt một cái, mày khẽ nhúc nhích, cử chỉ vốn luôn chậm rãi lại nhanh chóng đứng lên ôm lấy bệnh án bước nhanh ra ngoài.
“Không phải bảo em chậm chậm một chút sao? Tại sao lại không nghe lời hả?” Niếp Duy Bình ngữ khí mang chút oán trách lại ôn nhu làm cho Na Na tóc gáy dựng thẳng, đầu đầy mờ mịt trừng mắt nhìn hắn.
Niếp Duy Bình ánh mắt chợt lóe, khóe môi đầy ý cười phát ra nhu tình như nước: “Tối hôm qua có chút khống chế không được, vất vả cho em…… Là anh không tốt!”
Na Na sắc mặt nhanh chóng đỏ lên, xấu hổ ảo não hung hăng ai oan liếc mắt nhìn hắn, đã không có thật sự hoài thai đứa nhỏ mà vẫn còn làm bộ làm tịch như vậy sao! Còn diễn đến nghiện !
Na Na mặc kệ hắn xoay người bước đi, vừa quay đầu lại nhìn thấy Ngụy Triết đang cầm túi đồ.
Ngụy Triết hiển nhiên không phải mới đứng đây trong chốc lát, đối thoại mới vừa rồi cũng đều nghe được, sắc mặt có chút khó coi miễn cưỡng nở nụ cười, đưa đồ trong tay cho Na Na.
“Đây là đồ cô ngày hôm qua để quên trên xe tôi……”
Na Na ngượng ngùng gãi gãi đầu, cần lấy túi cười nói: “Thật sự là cám ơn anh, anh không cần khách khí như vậy cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi để tôi đi tìm anh lấy thì tốt rồi, anh còn mất công đi một chuyến…… Cứ làm phiền anh như vậy tôi thấy thật áy náy!”
Ngụy Triết tươi cười có chút khổ sở, hắn thật sự không phải khách khí chẳng qua chỉ là muốn lấy cớ để đến tìm cô mà thôi…… Khách khí rõ ràng là cô mà!
Niếp Duy Bình tự nhiên cầm lấy đồ trên tay Na Na, giúp cô chỉnh là cái mũ cho ngay ngắn, bộ dạng vô cùng thân thiết không coi ai ra gì kia làm cho Ngụy Triết nhẹ nhàng đảo mắt nhìn qua.
Niếp Duy Bình trong mắt tràn đầy ý cười đắc ý, ngữ khí thản nhiên nói: “Anh đi trước kiểm tra phòng, em cũng đừng để quá mệt mỏi……”
“Được rồi được rồi, anh mau đi đi!” Na Na ước gì hắn biến mất thật nhanh, miễn bày ra cái tư thái ôn nhu dối trá đến mức ghê tởm ra…… Không phải Na Na không có việc gì mà tự tìm ngược nhưng thật sự là bộ dạng này của bác sĩ Niếp so với bộ mặt thối nghiêm túc mắng chửi người còn đáng sợ hơn rất nhiều!
Niếp Duy Bình ánh mắt không tốt trừng cô một chút, ôm bệnh án tao nhã chậm rãi rời đi.
“Thật sự là đòi mạng mà, mỗi ngày công tác mệt chết khiếp còn phải lo ứng phó hắn……” Na Na ngoài miệng mặc dù là oán giận nhưng nét mặt hạnh phúc vui sướng Ngụy Triết làm sao lại không nhìn ra.
Trầm mặc một lát, Ngụy Triết thở dài hỏi: “Na na, cô có nghĩ tới……”
“Hả?” Na Na nghe hắn nói một nửa lại đột nhiên dừng lại, tò mò hỏi: “Nghĩ tới cái gì?”
Ngụy Triết gian nan cười lắc đầu: “Không có gì…… Tôi còn có việc, đi trước!”
Ngụy Triết vội vàng xoay người bước đi, đã bỏ qua rất nhiều cơ hội nên cảm thấy cũng khó nói nên lời, nói ra cũng chỉ tăng thêm khổ sở.
Na Na không rõ cho nên chỉ nhún vai cũng không nghĩ nhiều, hôm nay là ngày Trương chủ nhiệm khám bệnh, người đăng kí để ông ấy khám rất đông, bệnh nhân đăng kí nằm viện cũng nhiều, một lát nữa khẳng định sẽ rất bận rộn.
Na Na mới vừa đi đến phòng hộ lý đã bị Lưu Mân kéo vào phòng thuốc.
“Làm sao vậy y tá trưởng?”
Lưu Mân đóng cửa, cười cười vẻ bát quái lôi kéo cô ngồi xuống, hòa ái dễ gần cười hỏi: “Na na à, tối hôm qua bác sĩ Niếp…… thành công ?”
Đáng thương cho cô gái nhỏ thành thật liền đứng ngồi không yên, đỏ mặt ấp úng nửa ngày nghẹn không ra được một chữ.
Nhìn bộ dạng thẹn thùng vô hạn này của cô, hơn nữa sáng nay tinh thần của bác sĩ Niếp lại tốt đến khác thường, Lưu Mân còn không đoán ra được sao, nhất thời cười đến không có ý tốt.
Na Na nóng nảy, thẹn quá thành giận hô lên: “Y tá trưởng!”
Lưu Mân vỗ vỗ người cô, nhịn cười nói: “Được rồi được rồi, mọi người đều là người lớn, có cái gì mà thẹn thùng…… Đúng rồi, Niếp Tiểu Bình kỹ thuật thế nào?”
Na Na nghe cô ấy nói câu trước thập phần đứng đắn sắc mặt cũng dịu đi, nhưng câu sau lại làm cho gương mặt cô cứng đờ hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Lưu Mân lấy khửu tay đẩy đẩy cô: “Đừng có nhỏ nhen như vậy, nói xem nào! Ai nha chúng ta còn cái gì chưa thấy qua, huống chi chị đây là người từng trải, con cũng đều lớn rồi……”
“Đúng vậy, y tá trưởng con chị cũng đã lớn như vậy, còn có cái gì không biết đâu, sao còn hỏi gì nữa!” Na Na nhìn một cái xem thường, nhịn không được phun ra câu trào phúng.
“Ôi!” Lưu Mân vui vẻ: “Mới qua một đêm, miệng liền lưu loát nha! Quả nhiên gần mực thì đen, rất có phong phạm của Niếp Tiểu Bình!”
Na Na bất đắc dĩ nhìn cô ấy: “Y tá trưởng, chị không vội à?”
“Đương nhiên vội nha, cho nên em đừng trì hoãn nữa mau nói ra, tối hôm qua cảm giác thế nào?” Lưu Mân sờ sờ cằm, cảm khái nói: “Niếp Tiểu Bình nhàm chán như vậy, suốt ngày lỗ mũi hướng lên trời…… Chị thực hoài nghi thời điểm hắn ở trên giường cũng có cái bộ dạng mặt thanh như vậy a!”
Vừa mới nghĩ đến đó Lưu Mân hung hăng run rẩy vẻ mặt chán ghét nói: “Vừa thấy bộ dạng của Niếp Tiểu Bình kia, chị liền hận không thể đám cho nó một phát!”
Na Na quả thực muốn bạo phát rồi, ở trong lòng như muốn phát điên lao tới đập đầu xuống đất.
Kỳ thật tầng mười bảy mới là trung tâm thần kinh nha! Cô ngay từ đầu đã vào sai phòng đúng không? đúng không???
Na Na tuyệt vọng ôm mặt, đứng trước Lưu y tá trưởng không ngừng bát quái đành bất đắc dĩ thuận theo, mất một lúc lâu mới nghẹn ra được một câu: “Còn có thể thế nào nữa? Cũng chỉ như vậy! Cũng không có gì đặc biệt……”
Lưu Mân không hài lòng: “Như vậy là loại nào a? Rốt cuộc là dục tiên dục tử hay là sống không bằng chết a?”
Na Na đỏ mặt nghĩ nghĩ, vắt hết óc mới tìm được một câu có vẻ chuẩn xác để hình dung: “Nhất châm kiến huyết……” (kim khâu á)
Rất hoang đường, rất tà ác, rất hỗn độn !
Na Na cũng không phải không biết xấu hổ mà cẩn thận hồi tưởng lại, liền nhớ tới buổi sáng nhìn trên ga giường nhăn nhúm là vài vệt máu loang lổ cùng dấu vết hoan ái…… Hình ảnh dâm tà làm cho người ta không dám nhìn thẳng!
Đừng coi thường trí tưởng tượng của phụ nữ, chỉ vỏn vẹn có một câu như vậy Lưu Mân đã miên man suy nghĩ rất nhiều, hai mắt hưng phấn tỏa sáng, bật ra tiếng cười rợn gai ốc sau đó vừa lòng mở cửa đi ra.
Na Na không rõ đây là làm sao nhưng mà với các đồng nghiệp ở khoa giải phẫu thần kinh thường thường sẽ có hành vi cùng tinh thần thác loạn cô cũng đã tập thành thói quen, vội vàng bước đi làm công việc của mình.
Niếp Duy Bình kiểm tra phòng xong trực tiếp đi phòng giải phẫu, khi đang đăng kí ghi chép hắn cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Y tá phụ trách ghi chép cùng y tá trưởng ánh mắt quỷ dị theo dõi hắn, vẻ mặt tươi cười đáng khinh lại ái muội.
Niếp Duy Bình bất động thanh sắc, lãnh đạm buông bút bước vào phòng giải phẫu.
Thời điểm thay quần áo gặp bác sĩ ở khoa gây mê, Niếp Duy Bình gật gật đầu chào hỏi.
Sau đó lại cảm thấy có ánh mắt thường thường ngó chính mình.
Niếp Duy Bình gương mặt băng giá, lạnh lùng hỏi: “Có vấn đề?”
Bác sĩ gây mê vội vàng lắc đầu, tươi cười lộ ra sự kỳ quái…… Niếp Duy Bình nhíu nhíu mày cảm thấy sự thương hại?
Niếp Duy Bình mặc kệ mấy người đó, đeo khẩu trang và mũ liền đi vào.
Phòng phẫu thuật chuẩn bị rất tốt, dụng cụ đã được hộ lý kiểm tra chuẩn bị, Bác sĩ gây mê giúp điều chỉnh hô hấp cùng túi truyền…… Một phòng người đang làm việc của mình thấy hắn đến đều ngừng tay bắt đầu làm việc chính, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía…… hạ thể của hắn.
Niếp Duy Bình bước chậm lại một chút, không hiểu sao lại có loại xúc động muốn bạo phát……
Niếp Duy Bình hí mắt, bình tĩnh đi vào.
Dường như không có việc gì làm xong giải phẫu, tháo găng tay kí giấy, gật gật đầu dẫn đầu rời đi.
Ánh mắt cổ quái, thời điểm giải phẫu không khí lại quỷ dị…… Niếp Duy Bình không phải đứa ngốc tự nhiên sẽ phát hiện ra vấn đề.
Hộ lý chuẩn bị dụng cụ bình thường đều là người mới hoặc là thực tập sinh hay chỉ là hộ lý vừa tốt nghiệp.
Sau khi kiểm kê xong dụng cụ, hộ lý sẽ dựa theo yêu cầu mà sắp xếp đem cất trả lại phòng sát khuẩn.
Cô gái nhỏ trực ca đem đồ thả vào bồn nước, vừa cầm lấy bàn chải chợt nghe từ phía sau truyền đến một tiếng ho khan.
Niếp Duy Bình u ám ôm ngực mà đứng đó, cô gái nhỏ sợ tới mức thiếu chút nữa thét chói tai.
“Niếp, Niếp, bác sĩ Niếp!” Hộ lý nhỏ lắp bấp hỏi: “Anh, anh còn chưa đi ạ……”
Niếp Duy Bình mỉm cười: “Đúng vậy, đột nhiên nhớ tới còn có việc nên chưa đi.”
Niếp Duy Bình không biết từ nơi nào lấy ra một cái dao phẫu thuật, con dao sắc bén giữa những ngón tay thon dài linh hoạt chuyển động, ánh sáng chiếu vào lóe ra hàn ý đáng sợ.
Chưa kể đến một thân mặc đồ giải phẫu đội mũ đeo khẩu trang, người đàn ông từ đầu đến chân trang bị kín mít lại không chút để ý đem dao ra nghịch, ánh mắt lại vô tình đạm mạc. Khí thế lãnh khốc nguy hiểm giống như sát thủ thần bí.
Hộ lý nhỏ sợ hãi lại sùng bái nhìn bàn tay hắn di chuyển con dao, run sợ mở miệng nói: “Bác sĩ Niếp thật lợi hại!”
“Quá khen!” Niếp Duy Bình uy hiếp nhìn cô ấy, thâm ý cười nói: “Nếu không cẩn thận có thể trượt tay bay đi…… cắm thẳng vào yết hầu người khác!”
Cô gái nhỏ rụt cổ cười gượng nói: “Bác sĩ Niếp lại nói đùa, ha ha……”
Niếp Duy Bình ngón tay dùng sức bắn ra, dao nhỏ xoay tròn bay lên sau đó chuẩn xác dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy chuôi dao.
“Có vấn đề nghĩ không ra nên tinh thần tôi sẽ không thể tập trung……” Niếp Duy Bình chậm rãi cười, nhẹ giọng trấn an nói: “Cô yên tâm, mặc dù nếu cô có bị cắt yết hầu, tôi cũng có thể kịp thời đặt ống khí quản cho cô…… Cam đoan cứu sống cô!”
Cô gái nhỏ thức thời cầu xin tha thứ: “Bác sĩ Niếp anh có vấn đề gì cứ nói đi!”
Niếp Duy Bình vừa lòng cười rộ lên: “Thật sự là cô gái tốt! Như vậy…… Hiện tại là đang có lời đồn gì sao, làm cho mọi người lại đột nhiên chú ý đến tôi như vậy?”
Hộ lý nhỏ thành thật trả lời: “Cũng không có gì, chỉ là nghe mọi người nói rằng bác sĩ Niếp anh…… nhất châm kiến huyết……”
“Nhất châm kiến huyết?” Niếp Duy Bình nhăn mi.
Cô gái nhỏ liếc nhìn hạ thân hắn mọi cái rồi vội vàng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, thành khẩn vuốt mông ngựa: “Bác sĩ Niếp, nói thật tôi cảm thấy với khí lực này của anh…… Dù thế nào cũng không thể thật sự nhỏ như châm! Đây khẳng định là ai đó ghen tị với anh, cố ý bịa đặt để bôi đen hình tượng cao lớn vĩ đại của anh……”
Niếp Duy Bình đen mặt xoay người, độ ấm trong mắt chợt thấp đến cực độ, trên tay sức lực vừa chuyển con dao nhỏ tinh chuẩn bắn vào trong bồn phát ra tiếng bụp nước bắn tung tóe.
Hộ lý nhỏ ôm ngực, trong lòng còn sợ hãi thì thào tự nói: “Đáng sợ, xem ra đồn đãi là thật, bằng không sao lại co thể thẹn quá hóa giận đâu……”
Na Na mới hết bận rộn, vừa ngồi xuống chưa kịp thở một hơi đã bị một người đàn ông ở đâu xông đến kéo đi.
Na Na tứ chi giãy giụa kêu lên đầy sợ hãi: “Làm sao a, còn chưa có tan tầm đâu……”
Niếp Duy Bình cũng không để ý đến cô, đem người kéo vào phòng trực ban, sau đó đóng cửa lại nghe tiếng tách một cái koas cửa phòng.
Trong phòng không bật đèn, mặc dù vẫn đang là ban ngày nhưng vì đang ở bệnh viện nên có vẻ u ám hơn.
Niếp Duy Bình vẻ mặt bình tĩnh chậm rãi tới gần, Na Na cuối cùng nhìn ra vẻ không thích hợp, bộ dạng thâm trầm như sắp tính sổ, đây rõ ràng không phải chuyện tốt!
Na Na sợ hãi lui về sau hai bước, nghĩ nghĩ chính mình lại không có làm chuyện gì có lỗi với hắn, liền thua người không thua thế ưỡn ngực trợn tròn mắt hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Làm gì?” Niếp Duy Bình cười lạnh: “Củng cố cho em kiến thức về uy lực của định, hải, thần, châm!” (gậy như ý của Tôn Ngộ Không nha)
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bác sĩ Niếp bắt tay vào làm việc, lạnh lùng uy hiếp: “Nói! Hài lòng hay không?”
Con thỏ nhỏ chịu khổ vì bị chà đạp nước mắt giàn giụa: “Thỏa mãn thỏa mãn! Bác sĩ Niếp uy vũ hùng tráng!”
Niếp Duy Bình thanh âm xấu xa: “Thỏa mãn của em là cái gì?”
Con thỏ nhọ lệ rơi đầy mặt: “Định hải thần châm……”
“Nói to nữa lên! Bên ngoài người ta nghe không được!”
Na Na ủy khuất che mặt, bi thương mà hét lên: “Định, hải, thần, châm”
Nhược nhược nhắc nhở bác sĩ Niếp, định hải thần châm là gậy như ý, có thể to lớn đến mức chống trời từ đáy biển, cũng có thể nhỏ như một cái lông nhét vào lỗ tai…… Bác sĩ Niếp xin tha mạng ta sai lầm rồi a a a a a ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...