Bác Sĩ Bảo Cưới
Sau khi gửi thằng Uke cho Seme, anh thật sự thấy không yên tâm cho lắm, đằng nào thì Uke cũng chỉ lo cho mỗi Seme của nó thôi. Còn em của anh thì sao?
Em vẫn ổn chứ? Anh không hề ổn này! Ổn làm sao được khi mà không có em!
Anh đang ở nhà chính, không phải là nhà của anh và em đâu, nhà chính ấy, nhà mà to to ấy.
Anh đang lo lắng cho em thì… thằng đàn em của anh chạy hồng hộc vào thông báo :
-Đại ca! Bố mẹ vợ của anh về nước rồi!!!
Anh ngờ ngác :
-Bố mẹ vợ nào?
-Là… là bố mẹ của tiểu thư Lâm Minh Ngọc đấy ạ!
Anh sửng sốt, anh nói thế này mong em đừng giận nhé! Anh chẳng có ý gì đâu, thật đấy, dù sao cũng không thành công mà :
-Thế mày coi lời nói của tao là gió thoảng qua à!!! Tao bảo là khử họ rồi mà! Không chết cũng là cho không về được cơ mà!!!
-Em xin lỗi!
-Cứ làm sai là chỉ cần xin lỗi là xong thì ông trời sinh ra tao làm gì! – Anh vuốt mặt, yên tâm, anh không phải hạng lưu manh đâu.
-Trừ lương!
-Đại ca!!!
-Không nói nhiều!
Anh tính đứng lên nhưng chẳng hiểu sao anh lại ngồi im nghe hết lời của thằng đàn em.
-Nhưng hiện tại lão phu nhân và lão gia đang ở ngoài sân bay. Đại ca thấy nên đưa về đây không ạ?
-Thứ nhất, đừng gọi họ như vậy, thứ hai, mày ngu hay sao mà đưa họ về đây! Lỡ họ hỏi con gái họ đâu thì sao?
Anh chẳng hề thích cái ý tưởng đưa cặp vợ chồng hãm của đó về cái nhà này, nhưng về nhà kia thì anh sợ họ sẽ làm hỏng mấy cái “hạnh phúc” anh và em xây dựng. Đưa đến đây không được, đến chỗ khác cũng không xong, khách sạn, nhà nghỉ thì đời nào họ chịu ở. Vậy nên anh đã đưa ra một quyết định vô cùng hợp lí :
-Đưa họ đến chỗ Minh Ngọc đi!
Thằng đàn em sửng sốt ra mặt :
-Đại ca! Thế nghĩa là đưa đến chỗ Vu Chính sao?
-Phải! Chẳng phải họ muốn gặp con gái lắm sao? – Cười gian.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...