Bác Sĩ Bảo Cưới

Tên “lang
thang” đã bị đuổi đi, giờ trong hiệu sách chỉ còn anh và em( không tính tên đầu
hói coi tiệm). Một khung cảnh lãng mạng để có một nụ “mi”. Nhưng nếu như để anh
làm người chủ động lần nữa thì,… thì buồn lắm đấy, có thể là còn sớm nhưng anh
đang sợ, nếu không phải hôm nay hay ngày mai hoặc bao ngày khác có thể em sẽ biết
được cái bí mật “nhỏ như con kiến” động trời giữa anh và “con chúng ta”.

-

Anh
thấy món quà tuyệt nhất là em đấy!

Em đỏ ửng,
người mềm nhũ cứ thế này thì anh ôm em mất. Và em đã rất rất cố gắng khi mầ
nhón gót chân lên để đôi môi hồng nhỏ bé của em chạm vào cằm anh. Hơi thất vọng
đấy nhé! Tiểu tình yêu!


Anh không thể,
không thể nữa rồi, anh đã để cảm xúc làm chủ tâm chí, anh cúi đầu, để môi mình
chạm vào môi em, một đôi môi mát lạnh, hiền hòa và ngây thơ.

Tình yêu của
anh dành cho em, Lâm Minh Ngọc, thứ tình cảm chỉ dành riêng cho em, nó nồng nàn
và nóng bỏng hơn cả mặt trời nhưng cũng rất hiền hòa, tươi mát như anh trắng.
Chắc cả đời này anh chỉ có thể nói yêu một người là em. Người đã, đang và sẽ
mãi yêu em.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận