Bác Sĩ Bảo Cưới

Thế giới này
nhỏ bé lắm em ạ. Và thế giới này có một vị thần, vị thần ấy nói em là của anh.
Nhưng vị thần ấy cũng nói thêm, đứa con của chúng ta, H, cần phải biến mất. Anh
xin lỗi và yêu em nhiều.

Tại phòng
khám của bác sĩ Minh

Qua vai khâu
kiểm tra, kết quả nhanh đến bất ngờ,

-
Thai
nhi vẫn mạnh khỏe, nhưng không ngờ cô lại trẻ đến vậy. Ha ha!- Thằng điên đó
nói.


-
Bất
lịch sự- Anh liếc nhìn hắn khi thấy em cúi đầu xấu hổ và hắn cũng biết điều căm
ngay.

Anh đứng lên
kéo theo em sau khi mọi thủ tục kết thúc. Và anh đã không quên lườm thằng bác
sĩ “dởm” một cái.

-
Em
có thể ra xe trước không, anh có chuyện muốn nói với bác sĩ Tuấn!

-
Vâng!


Em giống như
một nàng công chúa bị giam cầm trong tòa lâu đài tăm tối của vua quỷ. Em không
thể làm gì ngoài việc nghe lời người khác, điều đó làm anh yêu em nhưng cũng
khiến anh thấy thật có lỗi. Anh yêu em!

Anh quay lại
phòng khám trước cơn khủng hoảng của bác sĩ Minh mẫn. Hắn ta bắt đầu điền lên,
quỳ gối cầu xin, khóc lóc tùm lum :

-
Đại
ca! Em sẽ bỏ nghề, không làm bác sĩ nữa! Đại ca! Em xin anh, tha cho gia đình
em!!!

Anh nhăn mày
khó chịu :

-
Tao
nói đụng đến gia đình mày lúc nào! Không thấy tao cũng đang có một gia đình 2
người đầm ấm đấy sao!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận