Bác Sĩ Bảo Cưới

Chẳng đi đâu
chơi hết! Đến công viên gần nhà là đủ “lãng mạng” rồi. Đủ lãng mạng khi mà em từ
chối tất cả các trò chơi với lí do : “Con sẽ sợ”.

Nhịn

Nhẫn and nhịn

Dải tấm vải
to trên nền cỏ xanh, những món ăn em làm sắn mang đi từ nhà tràn lan trên tấm vải.
Và anh cũng rất kín kẽ “đuổi những con ruồi, con nhặng” bay vo ve nơi vùng đất
“thần tiên” này.

Nhưng khi “chốn
thần tiên” trở nên vắng vẻ lạ thường em lại đâm ra nghi ngờ. Đúng là… lòng dạ vợ
anh!

-
A!
Minh Ngọc!!!


Cho đến khi
giọng nói “tởm lợm” của kẻ mà “ai cũng ghét” hát lên xa xa. Hắn chạy nhanh đến
mắc một con rùa cũng phát buồn nôn- Rùa đã từng đang quang trong một cuộc thi
“xấu số” của con thỏ kiêu căng.

Trong thoáng
trống thằng lỏi con đó đã đứng trước mặt em. Lại còn giở giọng nai con bất nhã
:

-
Không
ngờ lại gặp cậu ở đây đấy, đúng là định mệnh( định mệnh của mày là bám váy cưới
của cô ấy trong lễ cưới của tao)!

-
À,
sao thấy lại ở đây! Thần giáo chủ nhiệm!

Không lưỡng lự
lấy nửa giây :


-
Hẹn
hò!

-
Nhưng
mà nhà trường cấm học sinh và giáo viên có quan hệ tình cảm mà!- Thằng nhãi đó
mỉa mai anh!

-
Sẽ
không còn nữa đâu, bởi tôi là thấy giáo ở cái trường có những kẻ thừa thái của
xã hội bên trong mà không tính Lâm Minh Ngọc.

Trông nó cũng
đang tức tối đấy chứ!

-
Nhưng
mà thầy ơi, em và Minh Ngọc đã công khai tình cảm và đang hẹn hò với cả trường rồi!

Một cú sốc
đánh ngang đầu. Không phải vì việc tin đó đến từ ai hay công khai cái gì mà là
em không hề nói với anh.

Anh tưởng
chúng ta là cha mẹ của một đứa trẻ sẽ không bao giờ ra đời!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận