Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp!
Editor:
Beta: lamnguyetminh
Khi An Ninh và bác sĩ Bạch có tiểu bảo bối đầu tiên thì giống như phần lớn
cha mẹ trên thế giới, liền nổi lên phiền phức trên vấn đề đặt tên.
Ý
kiến của hai người rất thống nhất, hi vọng tên của bảo bối vừa đơn giản
lại có nội hàm, sau đó tương lai bé có thể thừa kế y bát* của cha mẹ,
tiếp tục làm một bác sĩ.
(*Trong Phật giáo, chiếc y cà sa còn mang
một giá trị truyền thống hết sức ý nghĩa, đó là truyền thống trao truyền y bát, tức y cà sa và bình bát đựng phẩm vật. Người được thụ nhận y bát sẽ là người kế tục sự nghiệp lãnh đạo tăng đoàn của đức Phật.)
Cho
đến buổi tối ngày thứ ba, An Ninh mơ một giấc mộng, khi tỉnh lại như gạt mây mù ra thấy trăng sáng, trong đầu lập tức có một cái tên.
Sau đó cô nói chuyện này cho Bạch Tín Vũ.
“Ông xã, anh cảm thấy cục cưng gọi là Lãng Trung có được không?”
Bạch Tín Vũ đang ngồi trên ghế sofa tháo cà vạt, nghe tiếng liền quay đầu
lại, thì thầm nói: “Lãng Trung. Gặp bất cứ khó khăn gì đều phải giữ một
tấm lòng trong sáng thông suốt, chữ trung có ý làhết sức thật lòng.
Không tệ.”
An Ninh đặt đĩa hoa quả đã gọt khéo và các món nguội lên
bàn trà, dùng nĩa xiên một miếng dưa hấu lên đưa đến bên môi Bạch Tín
Vũ, nói: “Tất nhiên rồi, đây chính là linh cảm trời ban đó.”
Bạch Tín Vũ nghe vậy cười nhẹ, lặng lẽ không một tiếng động nắm lấy cổ tay cô,
đưa dưa hấu vào trong miệng ăn, đang ăn, anh chợt ngẩn ra.
“Bạch Lãng Trung...... Bạch...... Lang Trung?”
An Ninh cũng ngẩn ra theo: “Hả? Lang Trung...... Sao em không nghĩ tới nhỉ!”
Bạch Tín Vũ vươn tay qua, kéo cả người cô vây ở trong ngực, dán môi bên tai
cô cười mờ ám: “Em là thật không nghĩ tới hay là cố ý lấy con trai anh
ra chọc cười đây?”
An Ninh kinh sợ: “Là thật sự không nghĩ tới mà......!”
Môi anh hôn dọc theo vành tai của cô một đường xuống cổ, hơi thở nam tính
ấm áp khiến cho An Ninh có chút mê say, nhưng cô vẫn canh phòng nghiêm
ngặt ranh giới cuối cùng, phản đối nói: “Đừng như vậy, bây giờ emđang
mang thai mà...Anh nhịn một chút đi..”
Tay của Bạch Tín Vũ đã
trượt vào từ cổ áo của cô, giọng nói của anh bởi vì dục vọng mà trở nên
khàn khàn gợi cảm: “Anh đã nhịn bốn tháng rồi, bây giờ là tháng thứ năm, sinh hoạt vợ chồng trong giai đoạn giữa thai kì này rất có khoa học.
Hơn nữa có lợi cho cơ thể và tinh thần khỏe mạnh, em cũng biết mà.”
An Ninh cũng bị anh trêu chọc đến hơi mê loạn, mặt hơi ửng đỏ: “Thật sự... Không thể nhẫn nhịn một chút sao?”
“Có thể, nhưng không muốn.”
“............”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...