????????????????
Hôm nay Vương Nhất Bác ở học đường được khen, lão phu tử khen hắn: "Cuối cùng cũng nghiêm túc nghe hết giờ học."
Tiêu Chiến nhìn hắn, rõ ràng đang nâng đầu nhỏ nằm mộng ban ngày, chẳng qua mỗi lần đối diện phu tử, Vương Nhất Bác đều gật gật đầu cười một cái, giống như quân tử uyên bác.
Khiến Tiêu Chiến cảm thấy đáng yêu.
Hai người đang ở trên xe ngựa trở về, Vương Nhất Bác đòi Tiêu Chiến một lời khen: "Hôm nay lão phu tử cũng khen ta!" Trong lòng Tiêu Chiến cười kỹ năng giả vờ của hắn, nhưng ngoài miệng nói: "Nói đi, ngươi muốn cái gì?"
Vương Nhất Bác rũ mắt cách mấy lớp y phục xoa ngực Tiêu Chiến, xoa vuốt, lấy hai đầu ngón tay nắm Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến thở hổn hển một tiếng, mềm nhũn thân thể, Vương Nhất Bác ái muội giương mắt: "Tìm được rồi, đầu v* của Chiến Chiến."
Tiêu Chiến rẽ chân ngồi trên đùi Vương Nhất Bác, thân thể hai người dán nhau, môi lưỡi hôn nhau.
Sau khi hưởng qua tình sự hôn môi, có vẻ đặc biệt ái muội một chút, hai đầu lưỡi móc vào nhau, trao đổi nước bọt, hơi thở giao triền, thật là hương vị cực tốt trên đời.
Vương Nhất Bác chôn mặt vào trong lòng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến sờ sờ đầu Vương Nhất Bác, ngay cả động tác vỗ về dường như cũng thành tình yêu lưu luyến.
Bọn họ cứ ôm một đường như vậy, đợi xe ngựa dừng lại, Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chiến: "Chiến Chiến, ta rất nhớ ngươi."
Tiêu Chiến cảm thấy buồn cười: "Không phải ta vẫn luôn ở đây sao?"
Vương Nhất Bác nói: "Ta vẫn rất nhớ ngươi, trong lòng, trong đầu đều là ngươi!"
Tiêu Chiến đỏ mặt: "Được rồi, đừng nói nữa."
Vương Nhất Bác si ngốc: "Chiến Chiến hu hu hu hu hu......"
Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác lại phát điên cái gì, một lời không hợp lại bắt đầu khóc.
Vương Nhất Bác khóc lóc: "Chiến Chiến, ta thật hạnh phúc......"
Tiêu Chiến dở khóc dở cười, cúi mặt chủ động hôn Vương Nhất Bác: "Vương thiếu gia, khóc cái gì a, muốn hôn ta không?"
Vương Nhất Bác dừng khóc, lại lấy môi lưỡi ướt dầm dề mút Tiêu Chiến, mút mặt Tiêu Chiến đến mức ánh nước trong trẻo.
Ăn cơm chiều, Vương Nhất Bác ở trong sân ngắm sao.
Màn trời màu xám xanh, bọc đám mây rất lớn, ngôi sao chen chúc nơi xa phát ra ánh sáng, giống như đang nhìn ngọn nến qua khe hở trên giấy cửa sổ.
Vương thái thái từ cổng tò vò rẽ qua, kêu một tiếng: "Vương Nhất Bảo."
Khiến Vương Nhất Bác hoảng sợ.
Vương Nhất Bác nhìn mẫu thân, nói: "Bận bên ngoài xong rồi sao?"
Vương thái thái biết hắn đang tìm mình mở lòng: "Bên ngoài có bận gì đâu, ngược lại con đó, uống đợt thuốc thứ hai của lang trung kia xuống bụng, liền thấy tinh thần của con tốt hơn nhiều, nương cũng yên tâm."
Vương Nhất Bác bĩu môi.
Vương thái thái đè ép thanh âm nói: "Ta nghe kẻ dưới nói, tối hôm qua Tiêu Chiến ngủ trong phòng con à?"
Vương Nhất Bác cao ngạo gật gật đầu.
Vương thái thái dừng câu chuyện lại, cùng Vương Nhất Bác ngồi ngắm sao.
Nhưng Vương Nhất Bác lại đang chờ Vương thái thái hỏi chuyện, vài lần hút khí muốn mở miệng, lại do do dự dự, không lên tiếng.
Vương thái thái nhìn mà muốn cười, chờ nhi tử của mình mở lời mà chịu không nổi.
Vương Nhất Bác gãi đầu: "Nương không muốn hỏi con chút gì sao?"
Vương thái thái nói: "Hỏi con cái gì? Hôm nay có phải mười lăm không? Ánh trăng này thật đủ tròn."
Vương Nhất Bác hơi bực: "Không phải cái này!"
Vương thái thái nghẹn cười: "Hay là hai con đã lên giường rồi?"
Mẫu thân nói trắng ra như thế, Vương Nhất Bác lại hơi nóng, đỏ lỗ tai.
Vương thái thái nói: "Rất tốt, không phải hợp tâm ý của con sao."
Vương thái thái cúi đầu chỉnh làn váy của mình: "Thật ra trước kia khi hai con chưa sinh ra, ta và mẫu thân của Chiến Chiến đã là bạn tốt rồi.
Nhưng mà sau đó mẫu thân của Chiến Chiến gả đi sớm, cô ấy quen một người làm nghề mộc trên phố, nói không phải hắn ta thì không gả.
Lúc ấy với gia thế của cô ấy mà nói, tuyệt đối không gả thấp, người nhà của cô ấy không chịu, cô ấy lại càng muốn gả.
Đến khi thật sự gả rồi, mang thai Chiến Chiến.
Người lòng đen kia lại lừa cô ấy đến mức táng gia bại sản.
Lúc cô ấy đến tìm ta, Chiến Chiến đã năm tuổi.
Ta sắp xếp cho cô ấy ở trong tiểu trang này, chờ đến khi con mười tuổi, cũng dọn vào."
Vương thái thái gãi gãi mặt, mặt nàng bị muỗi cắn ra cái bọc: "Lúc nhỏ Chiến Chiến rất đáng yêu, đáng tiếc con không thấy được." Vương thái thái nhìn nhi tử một cái, lại nói: "Nương biết con thích y, việc thích này, không phải có được là đủ.
Thích chiếm được, là phải phụ trách, con có thể làm được không?"
Vương Nhất Bác phủi đất đứng lên: "Con...!con có thể!" Vương Nhất Bác nghe về thân thế của Tiêu Chiến xong, trong lòng cảm thấy chua xót.
Tiêu Chiến chưa từng nói với hắn về những điều này, Vương Nhất Bác nhớ đến lòng bàn tay nho nhỏ của Tiêu Chiến có vài chỗ bắt đầu có vết chai vì làm việc, trong lòng cảm thấy chắc chắn y đã chịu khổ rất nhiều.
Vương Nhất Bác nghĩ đến lại muốn chảy nước mắt, hắn xin mẫu thân, nói: "Nương mau nói cho con nghe một chút chuyện lúc nhỏ của y đi."
Vương thái thái nói: "Lúc đó ta ứng phó một mình con là đủ rồi, nào nhớ rõ nhiều như vậy.
Nhưng mà lần đầu tiên hai con gặp nhau thì ta còn nhớ, năm ấy hình như con năm tuổi, Chiến Chiến đã mười một tuổi rồi.
Con vừa thấy y liền không dời bước nổi, ôm đùi người ta, một hai muốn ôm, cọ y phục của người ta đầy nước miếng.
Mọi người đều chê cười con, con lại ngang ngược kiên quyết.
Sau đó Chiến Chiến hết cách, bế con lên ôm đi một vòng, khiến con vui vẻ, chúng ta đều cười như điên."
Vương Nhất Bác nói: "Sao con không nhớ rõ chút nào."
Vương thái thái nói: "Hồi nhỏ mỗi lần con đến thôn trang đều rất vui vẻ.
Nhưng mà khi con thật sự nhớ được sự việc, Chiến Chiến cũng lớn, xông xáo ra ngoài."
Vương Nhất Bác gãi đầu, muốn khóc: "Thật sự con không nhớ được gì."
Vương thái thái an ủi nói: "Không sao, bây giờ không phải hai con đang bắt đầu rồi sao." Nàng lại thở dài một hơi: "Hai con thật đúng là rất xứng, một đứa ngốc một đứa khôn."
Vương Nhất Bác nhíu nhíu mi, giương mắt nhìn mẫu thân, mắt mở tròn tròn: "Ai ngốc?"
Vương thái thái sờ sờ đầu hắn: "Nhi tử cũng lớn lên rồi, đã có người mình thích."
Vương Nhất Bác nhắm hai mắt, để mẫu thân sờ vài lần: "Con nhớ y, con đi tìm y." Nói xong đứng lên liền đi, cũng không đợi mẫu thân đáp lời.
- ------
Tiêu Chiến đi theo mẫu thân vào phòng bếp bận việc một hồi, Tiêu mẫu nói: "Mấy ngày nay thấy con cũng dính Nhất Bác vô cùng."
Tiêu Chiến nhìn mẫu thân một cái: "Cũng bình thường ạ."
Mẫu thân nói: "Hai con thích nhau sao?"
Tiêu Chiến chớp chớp mắt, cười: "Nương đều biết rồi?"
"Nương của Nhất Bác nói với ta." Tiêu mẫu cười cười, "Con có người thích, nương rất vui.
Nhất Bác người này tuy có chút......!Nhưng ta nhìn ra được, hắn đối với con rất tốt."
Tiêu Chiến nhấp môi, kêu lên: "Mẫu thân..." Cúi người ôm mẫu thân, Tiêu mẫu ôm y một cái, Tiêu Chiến không muốn xa rời mà vùi cằm vào hõm vai của mẫu thân: "Hắn đối với con rất tốt, mặc dù có đôi khi điên lên thì rất điên."
Tiêu mẫu nói: "Đứa nhỏ Nhất Bác này, hồi bé cũng chịu không ít khổ."
Tiêu Chiến làm nũng nói: "Sao nương còn quan tâm đến người khác, con mới là nhi tử của nương mà."
Tiêu mẫu cười cười, vuốt vuốt lưng y: "Chiến Chiến, bảo bảo của ta."
- ------
Lúc Tiêu Chiến về phòng, Vương Nhất Bác dựa vào trên bàn suýt chút nữa muốn ngủ rồi.
Vương Nhất Bác ủy ủy khuất khuất: "Sao giờ ngươi mới về?"
Tiêu Chiến cho rằng mình đi nhầm cửa phòng: "Tới làm gì a?"
Vương Nhất Bác đi qua ôm y, mũi ủi tới ủi đi bên gáy y: "Chiến Chiến, ta rất thích ngươi, rất nhớ ngươi."
Mặt Tiêu Chiến cọ cọ Vương Nhất Bác: "Ta cũng nhớ ngươi."
Tiêu Chiến muốn tắm rửa, Vương Nhất Bác hầu hạ, ra sức lau sau lưng cho Tiêu Chiến, thuận tiện bóp bóp sờ sờ, lau chút dầu.
Vương Nhất Bác xoa bóp thịt vú của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nói: "Làm gì a ~" Âm thanh mềm mại, khiến Vương Nhất Bác nghe mà cứng.
Vương Nhất Bác nói muốn nhìn phía sau Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không cho nhìn.
Lại bị Vương Nhất Bác xuyên qua dưới nách, chặn ngang vớt người lên, nửa người trên bị ấn vào cạnh thùng tắm cao cao.
Tiêu Chiến cong đầu gối, mông vểnh lên cao cao, độ ấm bên ngoài so ra kém với trong thùng tắm, khiến Tiêu Chiến nổi một lớp da gà.
Vương Nhất Bác nhìn cái mông tròn mập bốc hơi nóng này, bên ngoài Tiêu Chiến nhìn gầy yếu mỏng manh, thực tế bắp đùi và mông đều giấu không ít thịt.
Vương Nhất Bác muốn giả chính nhân quân tử, chỉ lấy tay lột cánh mông, giả vẻ mặt nghiêm túc nhìn.
Hậu đình của Tiêu Chiến vẫn sưng đỏ như cũ, dưới cái nhìn chăm chú của Vương Nhất Bác, thịt non theo hô hấp của chủ nhân, giống như vật sống mà co rút lại.
Vương Nhất Bác tựa như gặp ma mà vói một ngón tay vào thọc thọc, Tiêu Chiến vặn vẹo mông, hừ nhẹ một tiếng.
Vương Nhất Bác hỏi: "Đau không?"
Tiêu Chiến gật gật đầu: "Có một chút." Dường như y nhớ đến cái gì, nói: "Nhất Bác, ngươi đến tủ của ta lục lục, lấy hộp thuốc mỡ ta mới mua, sau đó thoa lên cho ta đi."
Vương Nhất Bác lau khô thân thể cho Tiêu Chiến trước, lấy chăn đắp kín thoả đáng.
Tiêu Chiến sạch sẽ nằm trong chăn bông, nhìn Vương Nhất Bác tìm kiếm trong ngăn tủ.
Vương Nhất Bác lấy ra hai cái bọc, quay đầu lại hỏi: "Là cái nào?"
Tiêu Chiến lười nhác: "Tự ngươi mở ra nhìn đi."
Vương Nhất Bác mở một cái ra trước, bên trong có hai cái hộp, một hộp viết: Hòa Xuân Tán, một cái khác là: Tiêu Hồn Cao, còn có một tập tranh.
Tiêu Chiến ở trên giường nhìn, hỏi: "Đây là cái gì a?"
Vương Nhất Bác lắc đầu, mở tập tranh ra.
????????????????
Cái thí chủ nhớ mấy món đồ này từ đâu ra không? Đoán xem chap sau có gì nào ????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...