Bác Quân Nhất Tiêu Thời Không Sai Lệch
Nhất Bác có chút bất lực, hận không thể biến thành Lam Vong Cơ cấm ngôn người trước mặt, chỉ đành dùng một ánh mắt "thân thương" nhất hướng về phía người nọ.
Người nọ tỏ vẻ không sao cả rất thoải mái ngồi xuống phía đối diện, trên tay còn cầm một ly sữa nóng đặt xuống trước mặt cậu.Ninh Hinh không cho người đối diện cơ hội mở miệng liền nhanh chóng cất lời: "Sữa nóng giúp dễ ngủ""Ninh Hinh em và Mục Tử Văn không cần lo liệu gì cho hôn lễ sao" Vương Nhất Bác nghi hoặc hỏi, cũng tiện tay cầm lên ly sữa đang còn nóng hổi, thổi một chút uống từng ngụm nhỏ vào trong."Ba mẹ hai bên đền đã lo liệu hết rồi, em và Tử Văn chỉ cần chờ đến ngày cưới thôi là được rồi" Ninh Hinh tuỳ tiện mở điện thoại lên hóng bát quái, lại vừa vặn thấy chiếc video năm nào cũng được nhắc đến mỗi khi gần đến dịp sinh nhật, bản thân chính là không nhịn được mà cười đến đôi vai cũng run rẩy theo.Chỉ là người nọ ngồi đối diện mặt cũng đã đen lại rồi.
Đúng, chính là cái câu chuyện được đăng lên hẳn tivi nói về chuyện giả mạo ấy.Nhất Bác rất không khách khí mà nói: "Ninh Hinh, năm nào cũng coi em không thấy chán sao""Không, không,....một chút cũng không chán""Không nói chuyện của em nữa, Nhất Bác hai người khi nào thì định công khai" Ninh Hinh không đùa giỡn nữa, chỉ là rất nghiêm túc nhìn người đối diện.
Gương mặt xinh đẹp có chút chờ mong câu trả lời của người nọ."Đợi hôn lễ của em xong đã rồi tụi anh mới tính cũng không muộn" Nhất Bác rất thoải mái trả lời, chỉ là gương mặt thoáng qua có chút chờ mong vô cùng, ánh mắt cũng dừng lại trên chiếc nhẫn trên ngón áp út của Ninh Hinh.Ninh Hinh cũng không nói gì thêm, ngồi yên lặng làm việc của mình.
Trước đây cô cũng chỉ như những người khác, quan sát họ qua màn hình điện thoại, cùng mọi người trên siêu thoại thảo luận chuyện về bọn họ, thảo luận về chân tình thực cảm, thảo luận về mùa hè năm ấy.
Chỉ là cô may mắn hơn một chút, có cơ hội đến gần bọn họ, tận mắt quan sát cái gọi là chân tình thực cảm mà lúc trước mình vẫn luôn thảo luận.Công việc của cô vốn dĩ là kỹ sư thiết kế nội thất, lại vì chấp niệm tuổi trẻ mà chẳng cần suy nghĩ liền quyết định đồng ý làm trợ lý đặc biệt cho người trước mặt, từ đó đến nay cũng đã được ba năm rồi.
Song song làm hai việc một lúc, rất mệt nhưng cũng rất vui.
Chấp niệm là thật, vốn dĩ đã không còn gì hối tiếc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...