Bên dưới người đào đất còn có người truyền bá.
Đúng như tên gọi, người truyền bá chính là truyền bá.
Mắt nhìn nhất định phải tốt, đôi tai phải linh hoạt.
Loại người này cũng không thể coi thường.
Đại sự thành hay không, truyền bá cũng rất quan trọng.
Một số người truyền bá, thậm chí còn hành động trước cả năm trời mới bắt đầu làm.
Họ đã mở siêu thị và những cái tên khác để hòa nhập với người dân địa phương, lấy được lòng tin của người của họ.
Một công việc khác là ban hậu cần.
Ban hậu cần thường có một người.
Người này không xuống hầm, mà chỉ phụ trách thay thế và mua trang thiết bị.
Đồ trộm mộ, xẻng đa năng, flycam, mặt nạ phòng độc, xẻng Lạc Dương, bật lửa, đèn pin chống nước, bộ đàm, chăn ga gối đệm, nồi chảo, bàn chải và kem đánh răng.
Tất cả đều phải thống nhất do một người mua, để giảm xuất đầu lộ diện và tránh để lộ thân phận.
Còn một công việc cuối cùng gọi là người rải đất.
Những gì tôi làm khi mới bước chân vào ngành là rải đất.
Người rải đất kiếm được ít tiền nhất, nhưng dù chia ít nhất, cũng kiếm được nhiều hơn những người làm thuê.
Làm công việc rải đất, khuôn mặt càng đại chúng càng tốt.
Chính vì có khuôn mặt đại chúng nên tôi mới được chọn.
Ai lại rảnh rỗi, ngày ngày để ý đến một đứa trẻ như tôi chứ? Ăn no rửng mỡ à?
Ngược lại, nếu bạn quá đẹp hoặc quá xấu thì sẽ không làm được, có thể sẽ bị phát hiện trước khi đất trong túi được rải nữa.
Mỗi lần mang theo một ít, giả vờ dắt chó đi dạo, rải hết đất mộ dọc theo ống quần không để lại dấu vết.
Lén lút chia tiền sau khi xong việc, không ai có thể để ý đến chúng tôi.
Ông già đưa tôi vào ngành tên Vương Hiển Thanh.
Người trong ngành đều gọi ông ta là Vương thủ lĩnh.
Nghe kể một đời ông ta đã mò trên ngàn ngôi mộ, từ thời nhà Hán, thời tiền Tần, đến các triều đại nhà Tống, nhà Nguyên, nhà Minh nhà Thanh, cơ bản đều nhúng tay vào.
Mộ được người trong ngành yêu thích có hai loại.
Một là lăng nhà Hán và một là lăng thời Tây Chu.
Nguyên nhân rất đơn giản, đồ đồng và ngọc cổ cao cấp rất có giá trị.
Người ta thường nói mười lăng mộ nhà Hán thì phải chín mộ trống.
Lời này không giả.
Lăng thời Tây Chu càng ghê gớm hơn.
Phóng hỏa hí chư hầu**, ngày đó chư hầu khắp nơi, lại lưu hành trào lưu hậu táng.
Nếu đủ may mắn, tìm thấy một ngôi mộ của các vương hầu thời Tây Chu, hố sâu lớn chứa đầy đồ đồng, thì xin chúc mừng, con cháu ba đời bạn sẽ không cần phải đi làm nữa.
Tương tự, lăng mộ thời Tây Chu được chôn sâu nhất trong tất cả các triều đại.
Từ sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất lục quốc xây dựng lăng mộ Tần Thủy Hoàng, từ đó mới đầu lưu hành đồi phong thổ.
Giang sơn đổi dời.
Hễ là mộ thời Tây Chu, nhìn chung đều nằm sâu hơn 15 mét dưới lòng đất, không có đồi phong thổ, rất khó tìm, càng không dễ đào.
Ngoài mặt, các ngành liên quan cấm đoán mua bán đồ đồng, nhưng ai cũng biết rõ trong bụng, đồ đồng trong chuyên mục thẩm định kho báu của đài truyền hình đến từ đâu?
Đồ đồng truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác chỉ chiếm chưa đến một phần trăm tổng số, còn lại chẳng lẽ tự nó chui ra?
Nguồn đều giống nhau, đều đến từ ngành của chúng tôi.
Lúc đầu, Vương thủ lĩnh đưa tôi rời khỏi Bắc Kinh, còn dặn tôi trong thời gian sắp tới không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Chuyến đầu tiên tôi làm là ở Thuận Đúc.
Việc lần này là lăng mộ thời Tây Chu.
Vì thiếu nhân lực trầm trọng, nên tôi mới được Vương thủ lĩnh chọn trúng, để tôi làm công việc rải đất.
Lúc đó tôi là thành viên nhỏ tuổi nhất trong băng đảng
Đến Thuận Đức, Vương thủ lĩnh trực tiếp ném cho tôi một nghìn tệ, nói rằng đây là quy củ, lì xì vào ngành.
Ông ta bảo tôi tiêu tùy thích, nói tìm các cô em chơi cũng được.
Lúc đó tôi mới bao nhiêu tuổi, nào dám đi tìm các cô em, riêng ăn uống không tốn mấy nhiêu tiền.
Tôi đã ăn súp rắn nước, gà hầm phi lê và bánh cá chiên của Thuận Đức, lợn hấp Quân An, v.v., tất cả đều rất ngon.
Đi loanh quanh Thuận Đức hai ngày, Vương thủ lĩnh gọi tôi lại và nói: "Vân Phong à, tối nay đã đến lúc phải làm việc rồi.
Thế nào? Sẵn sàng chưa? Những gì tôi dạy cậu nhớ cả rồi chứ?"
Tôi gật đầu nói: “Nhớ kỹ rồi, trời sáng không rải đất, có xe không rải đất, không rải đất trong công viên, không rải đất nơi đông người.”
Vương thủ lĩnh hài lòng gật đầu, rồi lại hỏi tôi: "Vậy tôi hỏi cậu, cậu định đi đâu rải?"
Suy nghĩ một chút, tôi nói với ông ta: "Thưa thủ lĩnh, cạnh công trường, nhà phá dỡ, trong rừng, trong vườn.
"Haha, khá lắm, những điều này tôi còn chưa dạy cậu, không tệ không tệ, có hiểu biết:
"Cơ trí một chút, theo chúng tôi làm tốt, trong vòng hai năm tôi sẽ biến cậu trở thành người giàu nhất thôn, biết không?"
Niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt, tôi lập tức gật đầu đồng ý.
____________________________
Chuyên mục giải thích
1.
Tầm long thiên vạn khán triền sơn, nhất trùng triền thị nhất trùng quan: quan môn nhược hữu bát trùng tỏa, định hữu vương hầu cư thử gian.
Xuất phát từ “Hám long kinh” của bậc thầy phong thủy Dương Quân Tùng.
Có thể hiểu là
Thuật tầm long thì phải nhìn theo triền núi,
Mỗi một vòng bức tường là một chướng ngại
Nếu như cửa có tám vòng khóa,
Thì bên trong hẳn là quan quách của vương hầu.
2.
Phóng Hỏa Hí Chư Hầu: Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng ngàn lượng vàng.
Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến.
Trò đùa này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyển Nhưng thực sự chiếm đánh.
Nhà Chu bắt đầu suy yếu từ đây.
Điển tích nổi tiếng này gọi là Phóng hỏa hí chư hầu.
***Được dịch và biên bởi iinatrans
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...