Tôn lão đại trước khi đi chỉ mang theo một món đồ đồng xanh, anh ấy nói đây là hàng mẫu cho người ta xem, lần này không giống như bình thường, đồ đồng xanh trộm được có mấy chục món, người không có thực lực thì không thể nào tiêu hóa hết đống này được.
Mà ý của Vương thủ lĩnh chính là xử lý dứt khoát trong một lần, nhanh chóng đổi thành tiền rồi thoát thân rời khỏi chỗ này.
Không nghĩ tới, đã trôi qua mấy ngày liền mà không có tin tức truyền về khiến cho cả nhóm chúng tôi sốt ruột không yên, nghi ngờ có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, có phải Tôn lão đại bị người ta bắt rồi.
Mấy ngày này Tôn lão tam rất ít khi ra khỏi cửa, anh ấy tự nhốt mình trong phòng khách sạn mỗi ngày đều vẽ thứ gì đó lên giấy trắng, tôi đã thấy vài lần.
Thực ra vừa nhìn đã biết đường được vẽ trên giấy trắng là cửa đá của địa cung, Tôn lão tam trước kia đã từng có kinh nghiệm mở đá phong cửa, nhưng tảng đá cơ quan to như vậy nặng như vậy thì anh ấy cũng không có cách nào.
Tôi biết, anh ấy cố chấp với đá chặn cửa như vậy là để thôi miên bản thân, an ủi bản thân, thứ mà chúng tôi cùng hợp sức đều rất khó có thể mở ra được, một mình nhị ca sao có thể đẩy được chứ?
Anh ấy đây là điên rồi.
Lấy một ví dụ thông thường, nếu có một người chỉ có mười đồng tiền trên người, thế nhưng người này chỉ chăm chăm đi mua đồ ở cửa hàng quần áo thương hiệu đắt tiền nhất, nhân viên phục vụ dù biết cũng không thể chặn đường đi của người ta, vậy nên người này cứ như vậy ở trong cửa hàng mặc thử đủ các loại kiểu dáng quần áo mà anh ta không thể mua nổi.
Tôn lão tam bây giờ chính là ở trong trạng thái như vậy, chúng tôi cũng không biết nên làm thế nào để khuyên nhủ anh ấy.
Ngày thứ ba tôi đi tìm Lý Tĩnh, bởi vì đột nhiên tôi nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Lý Tĩnh, không biết nhà cô ấy bây giờ còn bị chủ nợ đến tận nhà đòi nợ hay không, dù sao ở trong khách sạn cũng chỉ ngồi đợi, tôi dự định đi giúp Lý Tĩnh tổ chức sinh nhật, thuận tiện lại tặng quà sinh nhật cho cô ấy.
Khi đó rất lưu hành đài cassett cầm tay, chính là loại hộp nhựa cắm băng từ, người tuổi trẻ bây giờ cũng chưa dùng bao giờ.
Phải biết năm đó, nếu ai có một đài cassett cầm tay cũng sẽ đều cố ý để lộ ra ngoài, một tay nâng chiếc đài casett cầm tay nặng khoảng hai phẩy năm lạng, một tay cố ý để lộ dây tai nghe, vậy thì bạn là chàng trai ngầu nhất, sẽ có rất nhiều cô gái quay đầu lại nhìn bạn.
Có hai bài hát cực kỳ nổi vào lúc ấy, một bài là “Mặt mày hớn hở” của Trịnh Tú Văn, bài hát này nghe vô cùng tẩy não.
Còn có một bài hát gọi là “Cô gái đối diện nhìn qua đây” của Nhậm Hiền Tề hát, còn đến khi lưu hành bài “Chuột yêu gạo” và “Cầu phật” thì đã là mấy năm sau rồi.
Tôi bỏ ra hơn mấy trăm đến cửa hàng băng đĩa mua một chiếc máy nghe nhạc cầm tay hiệu Sony, đương nhiên còn mua cả băng từ nữa, thứ đồ chơi này lúc đó thật là đắt, hồi đó Nhật Bản kiếm được rất nhiều tiền nhờ vào bán những thứ này.
Số tiền này đều là kinh phí thủ lĩnh cho tôi, tôi không tiêu hết tiết kiệm để dành, lần này thật là đau lòng.
Vào những năm 2000, Audition và kiểu tóc nhiều màu dựng đứng như pháo hoa (tương tự HKT) đi cùng với quần bò rách trở thành trào lưu, trông thật ngớ ngẩn, thế nhưng Lý Tĩnh lại rất có hứng thú với những thứ này.
Đến nơi, mẹ Lý đã đi làm ở chỗ văn phòng bên sông, Lý Tĩnh ở nhà một mình.
“Tặng cậu Lý Tĩnh, chúc cậu sinh nhật vui vẻ ngày càng trở nên xinh đẹp”, vừa vào cửa tôi đã đưa chiếc đài cassett cầm tay cho Lý Tĩnh.
“Cảm ơn cậu”, Lý Tĩnh đỏ mặt nhận đài cassett cầm tay, trong lúc nhất thời bầu không khí giữa hai chúng tôi có chút xấu hổ, bởi vì chúng tôi đều nghĩ đến chuyện trong khách sạn nhỏ tối hôm đó.
Trong khách sạn nhỏ, tôi vì sợ hãi mà đã chạy trốn.
Lúng túng trong chốc lát, Lý Tĩnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi: “Vân Phong cậu đi học ở trường Nhất Trung, tôi đang có bài tập có mấy phương trình toán học không hiểu, cậu dạy tôi đi, mẹ tôi cũng nói bảo cậu nếu có rảnh đến phụ đạo tôi học bài.”
Mặt tôi lúc ấy biến thành màu đen.
Tôi đâu biết phương thức toán học gì chứ, tôi căn bản không phải học sinh Nhất Trung, kia đều là tôi lừa cô ấy, tôi không biết phương trình toán học chỉ biết trộm mộ, nhưng thứ này tôi cũng đâu dám dạy cô ấy.
***Được dịch và biên bởi iinatrans
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...