Tôi lại gấp gáp chạy tới bệnh viện, buổi sáng vừa mới đi buổi chiều lại đến, lúc bác sĩ nhìn thấy ngón tay lại bị sưng kia của tôi, anh ấy cũng hoảng sợ.
Lần này ngoại trừ dùng kim đâm nặn nước ra, bác sĩ còn lấy máu của tôi, bảo là phải làm xét nghiệm bệnh lý gì gì đó, nhìn xem có phải bị lây nhiễm vi khuẩn gì hay không.
Kết quả xét nghiệm nhanh nhất phải ngày hôm sau mới có, bác sĩ dặn dò tôi phải uống thuốc kháng sinh đúng giờ, có lẽ sợ rằng amoxicillin không có tác dụng, bác sĩ lại kê cho tôi thuốc kháng sinh rất đắt, vỏ đóng gói bên ngoài toàn tiếng anh.
Buổi tối quay lại khách sạn, thủ lĩnh nói với tôi: “Vân Phong cậu tối nay không cần phải hạ huyệt (xuống mộ) nữa, ở nhà nghỉ ngơi một đêm, nhiệm vụ hai ngày này của chúng tôi là tìm chủ mộ thất,” ông ấy để tôi lại trông nhà.
Hơn nửa đêm, ngón tay bị cắn của tôi lại sưng lên, lần này không chỉ sưng lên chảy nước màu trắng, mà còn bắt đầu đau, kiểu đau theo từng đợt, mỗi đợt cách nhau khoảng mười hai phút.
Chúng tôi đã bao cả khách sạn, hiện tại khách trọ trong khách sạn cũng chỉ có hai người, tôi và Nốt Ruồi.
Tôi biết anh em họ Tôn và thủ lĩnh đang đi tìm chủ mộ thất, không dám làm phiền bọn họ.
Sau nửa đêm tôi nắm ngón trỏ bị sưng đau đến lăn qua lộn lại, căn bản là không ngủ được.
Tôi vụng trộm trốn đi, nghĩ xem xem xung quanh có tiệm thuốc nào còn mở cửa hay không, tôi muốn mua chút thuốc giảm đau.
Những năm đó mua đồ trên mạng còn chưa phổ biến, cũng không có dịch vụ giao thuốc trực tuyến, tôi chưa quen với cuộc sống ở Thuận Đức nên chỉ đi theo hướng Bắc của khách sạn, gặp người trên đường thì hỏi thăm gần đây có tiệm thuốc nào còn mở cửa không.
Hỏi thăm thì hỏi thăm được, kết quả là đến nơi mới thấy tiệm thuốc đã đóng cửa từ lâu rồi, căn bản không có tiệm thuốc nào kinh doanh hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Đúng lúc, tôi phát hiện ra chỗ tôi đang đứng cách nhà Lý Tĩnh ở khu Nam Sơn không xa, rất gần, từ chỗ tôi có thể nhìn thấy cầu vượt trên hào nước.
Lý Tĩnh là người bản địa, tôi muốn xem nhà cô ấy có thuốc giảm đau hay không, nếu không có tôi chỉ có thể đi một quãng đường dài đến bệnh viện lần nữa.
Tới nơi, gõ cửa vài cái, là mẹ Lý mở cửa cho tôi.
“Tiểu!.
Tiểu Hạng? Muộn thế này rồi, sao cậu lại tới đây? Mẹ Lý rất bất ngờ hỏi tôi.
Tôi nói: “Dì à, Lý Tĩnh có nhà không ạ, cháu muốn xem xem nhà mọi người có thuốc giảm đau không ạ, cháu vừa đúng lúc đi ngang qua đây nên đến mượn một ít.
”
“Thuốc giảm đau?”
“Ah, có, có, cậu đi theo tôi,” dì ấy dẫn tôi vào nhà.
“Tiểu Tĩnh, đã ngủ chưa? Mở cửa nào”, mẹ Lý gõ cửa vài lần, dì ấy quay người nói với tôi thuốc để trong ngăn kéo trong phòng Lý Tĩnh.
Sợ dọa đến người khác, thế nên tôi luôn duỗi tay để trong túi quần, mẹ Lý mới không phát hiện.
“Con đây mẹ, muộn như vậy rồi còn làm gì thế” Lý Tĩnh mặc chiếc áo ngủ có hình vịt Donald, đang xoa mắt mở cửa cho tôi.
“Hạng ! Hạng Vân Phong? Sao cậu lại đến đâu” Lý Tĩnh rất bất ngờ khi nhìn thấy tôi
Bạn học con nói đến mượn chút thuốc giảm đau, mẹ nhớ trong ngăn kéo bàn học của con có, con đi tìm cho Tiểu Hạng thử xem, mẹ còn đang đun nước trong nồi phải đi đổ vào phích nước nóng.
” Mẹ Lý chỉ đạo Lý Tĩnh xong liền quay người rời đi.
Lý Tĩnh hiện tại mặc chiếc áo ngủ có hình vịt Donald, áo ngủ không dài chỉ che đến trên đùi, lúc cô ấy cong eo tìm thuốc trong ngăn kéo tôi không dám nhìn, là bởi vì góc độ.
Khi đó vẫn là tiểu xử nam (trai tân), kết quả là càng không nhìn tôi ngược lại càng thấy ngại, cuối cùng cả mặt đỏ bừng.
“Cậu sao thế? Sao mặt đỏ vậy?” Lý Tĩnh đã tìm thấy thuốc giảm đau, cô ấy không hiểu quay người hỏi tôi.
Tôi vừa định nói chuyện, trùng hợp lúc này từ ngón tay lại truyền đến cơn đau nhức kịch liệt, giống như có con dao đang cắt thịt của tôi vậy.
“Không!.
.
không có gì!.
” tôi đau đến mức trên trán toát ra không ít mồ hôi.
“Tôi! ! tôi đi đây!” một tay cầm lấy bình thuốc trên tay Lý Tĩnh, tôi trực tiếp chạy ra khỏi nhà cô ấy.
***Được dịch và biên bởi iinatrans
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...