Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký


Nghe xong lời phàn nàn của tôi, Vương thủ lĩnh lắc đầu nói: “Vân Phong, lần này là cậu thiếu thận trọng, chúng ta làm nghề này nhất định phải cẩn thận cẩn thận lại cẩn thận, chỉ sợ bị người ta lần được manh mối bắt được đuôi.
Tôi xin lỗi nói: “Xin lỗi thủ lĩnh, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý.”
Vương thủ lĩnh nâng ly trà lên thổi thổi khí, cau mày nói: “Nhưng dù sao cậu cũng là người của Vương Hiển Sinh này, Vân Phong, thế nào hả? Có muốn trả đũa lại không?”
Ta không do dự, theo bản năng liền thốt ra: “Muốn, thủ lĩnh, tôi thấy bị chịu thiệt.”
Vương thủ lĩnh uống một hớp trà, đậy nắp chén trà lại nói: “Hôm nay chúng ta mới xây xong căn cứ địa, hiện tại tác phong làm việc nhất định phải khiêm tốn, ý kiến cá nhân của tôi là cậu trước hết hãy nhịn đã, đợi đến khi chúng ta làm xong việc rời khỏi Thuận Đức, tôi sẽ chào hỏi với Nốt Ruồi một tiếng, cô ấy có người trong giới.”
Tôi lúc này gật đầu nói đồng ý.
Chúng tôi thuê nhà kho nhỏ của khách sạn, còn vài bao đất xanh trắng nhưng Vương thủ lĩnh không để tôi đi rải đất nữa.


Ông ấy buổi chiều sắp xếp cho tôi làm công việc khác, Vương thủ lĩnh để tôi đi theo Tôn lão đại, giúp anh ta xử lý đống đồ đồng xanh ngày hôm qua.
Đi đến chỗ nhà kho, tôi bỗng nhiên ngửi thấy một cỗ gia vị rất nặng mùi, tập trung nhìn vào hóa ra là một cái giá nướng than không biết được ai đặt trước cửa kho, trên giá vẫn còn đang nướng thịt, còn quết không ít gia vị.
Tôn lão đại phụ trách chuyển đổi đồ thành tiền mặt, đương nhiên trước khi có thể chuyển thành tiền mặt phải làm tốt một số công việc.
“Tôn đại ca, em là Vân Phong, thủ lĩnh bảo em đến để hỗ trợ” tôi gõ gõ cửa kho
Tôn lão đại mở cửa cho tôi, lúc đó anh ta mặc bộ đồ bảo vệ màu trắng, còn đeo găng tay da và kính bảo hộ bằng nhựa.
Tiến vào nhà kho, trên mặt đất còn đang bày một vài món đồ đồng xanh, bên cạnh còn đặt một chiếc thùng da lớn màu trắng, bên trong còn nửa thùng chất lỏng màu nửa trong suốt, mùi rất gay mũi.
Anh ta ném cho tôi một bộ đồ bảo vệ nói: “Vân Phong, mặc vào.”
Mặc dù không hiểu gì nhưng tôi vẫn mặc xong bộ đồ bảo hộ.
“Đại ca, anh đây đang làm gì vậy?” Thấy anh ta lấy một món thanh đồng tước (chén rượu ba chân đồng xanh) có thủy ngân rỉ chấm đỏ ném vào trong thùng da, tôi nghi hoặc hỏi.
Đồng xanh bị rỉ vừa chạm vào chất lỏng bên trong thùng da ngay lập tức ùng ục ùng ục nổi lên một loạt bong bóng, mùi gay mũi ban nãy cũng càng ngày càng nồng hơi, có chút giống với mùi nước tiểu.
Tôn lão đại chỉ vào chất lỏng ngâm thanh đồng tước nói: “Vân Phong, trong ngành của chúng ta gọi là sát thanh, tỷ lệ công thức của chất hóa học này là Vương thủ lĩnh mời cao thủ về điều chế đấy.”

“Sát thanh? Đó là gì vậy đại ca?”
Tôn lão đại cười nói: “Sát thanh là loại bỏ phần ngoài bị đen đi, thủy ngân rỉ trong hang nước là thấu xương ăn vào sâu bên trong, hơn nữa loại rỉ thấu xương này có diện tích che phủ rất lớn, sẽ rất dễ dàng che mất một số chữ khắc, nếu thật sự bị như vậy chúng ta có thể bị tổn thất rất nhiều.”
Tôn lão đại nói tiếp: “Người xử lý cái này trong ngành của phương nam gọi là sát tú, phía bắc chúng ta gọi là sát thanh.

Vân Phong cậu cần nhớ kỹ, phàm là đồ đồng xanh của Tây Chu Chiến Quốc, giá của đỉnh vuông đắt gấp năm lần đỉnh tròn, có chữ khắc đắt gấp mười lần không có chữ khắc; chữ khắc trên năm nghìn chữ thì cứ thêm một chữ là thêm ba nghìn tệ.

Mộ này là mộ Tây Chu thời đầu hoặc thời giữa, xem từ bố cục cách chế tạo của quán đỉnh, còn có trong một lần được bồi táng nhiều đồ đồng xanh trong nhĩ thất như vậy, chủ mộ kém nhất cũng có thể là tiểu chư hầu vương của một vùng ở phía nam.” Tôn lão đại phân tích cho tôi một cách rõ ràng.
“Nếu rửa sạch ra được chữ khắc có thông tin về thân phận của chủ mộ, hoặc nếu chúng ta may mắn hơn chút nữa vị tiểu chư hầu này có chút danh tiếng trong sử sách, thì đây mới là thật sự nhặt được mối lớn!”
Sau khi nghe Tôn lão đại giải thích, lúc này tôi mới chợt tỉnh ngộ, hóa ra ở giữa lại có nhiều cách nói như vậy.


Còn có giá đồ nướng ngoài cửa lúc nãy, bây giờ tôi đã hiểu đó là Tôn lão đại cố ý bày ra đấy, chính là dùng mùi gia vị cay nồng để đặc biệt che dấu mùi gay mũi lúc sát thanh.
Đeo găng tay da là vì loại nước này có tính ăn mòn, làm như vậy là để bảo vệ bản thân.

Những loại nước sát thanh đồ đồng xanh này, nếu không cẩn thận bị bắn vào mắt thì còn mạnh hơn nhiều hợp kim đồng-niken như thứ đồ chơi kia, có thể khiến mắt người ta bị mù.
***Được dịch và biên bởi iinatrans


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui