Bắc Kinh Cố Sự

Hác Mai cũng có thể xem như kiểu người đẹp trí thức, cô là quản lý tiêu thụ của một công ty vốn tư nhân. Tôi chỉ thích hai loại phụ nữ, thứ nhất là sinh viên, hai là loại như Hác Mai. Tôi ghét ca sĩ người mẫu các loại, bọn họ yêu cầu nhiều, đòi nhiều tiền nhưng lại chẳng còn “mới”, hơn nữa tính tình cũng dở tệ. Đàn ông thì tôi thích loại chơi nhạc cụ hay vẽ tranh. Bọn họ đa phần là không chuyên, có thể là vì tiền, có thể là do kích thích mới mẻ nhất thời. Tôi chưa từng làm với nam sinh viên. Trên thực tế, tìm một chàng trai khó hơn rất nhiều so với tìm một cô gái, có trình độ lại càng hiếm. Có lẽ vì thế tôi lại càng thích loại thứ hai hơn.

Nơi thu hút nhất của Hác Mai với tôi cũng không phải là vẻ ngoài xinh đẹp hoạt bát, cũng không phải là đầu óc thông minh mẫn cảm mà là cặp mông đầy đặn phì mỹ (màu mỡ/phì nhiêu:))). Mông cô không giống như phụ nữ phương Đông bẹp lép mà rất mượt mà, thịt rất đầy đặn, da dẻ lại nhẵn nhụi mịn màng, ngay cả khi di chuyển cũng hùng dũng mà cong vểnh lên. Việc này đương nhiên tôi sẽ không nói cho cô biết, không thì cô sẽ cho là tôi lỗ mãng mất. Hơn nửa năm nay tôi vẫn hẹn hò với cô ấy, mỗi tháng mua quà cáp linh tinh cũng mất tám chín ngàn.

Còn chưa tới tháng mười một, lá cây đã rụng hết. Sáng chủ nhật, tôi cuộn trong ổ chăn ngủ mê mệt, một tay vẫn không quên đặt trên mông Hác Mai. Tiếng chuông điện thoại kêu lớn, tôi miễn cưỡng mở mắt ra nhấc máy, là Lưu Chinh gọi tới:

“Anh có bệnh à? Sớm vậy đã gọi.” Tôi mơ màng lẩm bẩm.

“Sớm? Cậu xem đã mấy giờ rồi? Gần mười hai giờ rồi đấy.”

“Chuyện gì?” Tôi có chút sốt ruột.

“Sáng nay Lam Vũ gọi điện cho tôi bảo cậu ấy vừa thi giữa kỳ xong. Tôi đoán chắc là nhớ cậu rồi.” Lưu Chinh cũng có chút không khách khí.

“…”

“Cậu quên rồi?”

“Tôi biết rồi, anh bảo cậu ấy…” Tôi nhìn xuống đồng hồ: “Hai giờ, hai giờ tôi ở “Hương ca” chờ cậu ấy.”


Cúp máy, tôi bỏ luôn vẻ buồn ngủ mới nãy, thoáng cái đã rất hưng phấn, đứng lên bắt đầu mặc quần áo.

“Điện thoại của ai đấy? Anh phải ra ngoài à?” Hác Mai nằm sấp trên giường nhìn tôi.

“Dậy mau đi, chiều nay anh có việc gấp, mình đi ăn trước đã.” Tôi vừa nói vừa ném quần áo cho Hác Mai.

“Không nghiêm trọng lắm chứ?” Hác Mai có chút bất an hỏi.

“Chuyện nhỏ, làm ăn thôi nhưng anh nhất định phải đi một chuyến.”

Hác Mai không hỏi lại nữa, cô rất biết chừng mực.

Hai giờ, sảnh trước “Hương ca” rất an tĩnh, chỉ lác đác mấy bàn có người ngồi tán gẫu. Gần hai giờ hai mươi, Lam Vũ đến. Nhìn qua hơi khác với lần trước. Tôi giơ tay ra hiệu cho cậu đang nhìn xung quanh, cậu thấy tôi:

“Xin lỗi, tới muộn rồi.” Cậu không giải thích nhiều.

“Đến bằng gì thế?”


“Đón xe bus.” Khẩu ngữ của cậu đã tiến bộ rất nhiều. “Em còn chưa quen Bắc Kinh lắm, chuyển xe nhầm mất một lần.” Cậu bổ sung thêm.

Tôi vừa nghe cậu nói, vừa quan sát cậu, thật không nghĩ tới, mới bốn năm tháng mà cậu đã cao lên trông thấy, mặt cũng không đen gầy như lần trước nữa, nhất là biểu cảm trên mặt, hoàn toàn không còn cảm giác căng thẳng nặng nề nữa, dù vẫn không cười nhưng trông khá vui vẻ. Tuy vậy, đôi mắt vẫn không thay đổi: u buồn và bất an.

“Sau này em cứ gọi xe đi nhé, nếu có thời gian anh sẽ đến đón.”

Cậu không nói gì.

“Trường học vui không?”

“Thật đáng sợ, mỗi người trước đây đều là học sinh xuất sắc nhất, bây giờ ai cũng có thể là người xếp cuối cùng (chắc vì trường đấy là trường tốt nên ai vào được trước đây cũng phải là người học tốt nhất chăng?). Thậm chí còn ngấm ngầm kế sách.” Cậu vừa nói vừa cười, đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu cười thật sự, rất rực rỡ, rất ngọt ngào.

“Cũng đừng tự áp lực quá, chỉ cần theo kịp là được. Căn tin thế nào? Hợp khẩu vị không?” Tôi có một ưu điểm, chính là luôn làm người khác cảm thấy mình thật sự quan tâm họ, vậy nên bạn bè của tôi nhiều, người tình cũng nhiều.

“Ngon, đều là món ăn phương Bắc, bánh bao rất lớn, nhưng mì thì không ngon.”

“Ha ha” Tôi cười nói: “Mì ở căn tin căn bản là đừng nên mua, tất cả đều quá hạn hết đấy. Anh nhớ rõ có lần giữa trưa mua nửa cân mì (1) kết quả phải vào toa lét năm lần, chưa đến hai giờ đã đói bụng, nhưng mà cũng chỉ có thể tự kêu ca trong lòng thôi. Anh đã ăn ở rất nhiều trường rồi, căn tin “Nam đại” coi như là tốt nhất, kém nhất chính là “Hoa đại”.”


“Em ở “Hoa đại”.” Cậu có chút tự hào nói. Nhìn biểu cảm kia, giống như là nói thật.

Tôi giật mình một chút, lẽ nào tất cả những điều cậu nói đều là thật? Cậu đúng là một sinh viên, hơn nữa còn là một sinh viên giỏi? Tôi vẫn còn hoài nghi. Nhanh chóng lên phòng, bỗng nhiên tôi nhớ tới một chuyện, hỏi:

“Em từ chỗ nào đến? Ăn cơm chưa?”

“Chưa.” Cậu có chút xấu hổ: “Sáng nay có một buổi dạy gia sư, em sợ muộn nên đến thẳng đây.”

Không biết tại sao, cậu luôn làm tôi có chút bất ngờ.

Lần đó chúng tôi rất có tinh thần. Lúc ăn cơm, chúng tôi không ngừng nhìn đối phương, nếu cậu là một cô gái, lúc đó tôi nhất định sẽ qua thân mật (2)với cậu. Ăn qua quýt xong, chúng tôi nhanh chóng về phòng, chúng tôi đều có chút không kiềm chế được. Tôi vừa cởi quần áo của cậu vừa hạ giọng nói:

“Sao lâu vậy mới tìm anh, nhớ em muốn chết.”

“Vừa mới khai giảng, đi học bận quá. Em vẫn muốn gọi cho anh, lại sợ…” Thanh âm của cậu có chút run rẩy.

Kích thích điên cuồng khi hai người đàn ông làm tình là không thể so sánh được với hai người khác giới. Không cởi được khóa quần cậu, tôi bèn kéo luôn nó xuống, cậu rất nhanh đã trần trụi trước mặt tôi, nước da màu cổ đồng nhẵn mịn đàn hồi, vai rộng mông hẹp, là vóc người tam giác ngược điển hình. Chúng tôi hôn môi, vuốt ve, khẩu dâm cho nhau. Tôi thử thăm dò đưa ngón tay nhẹ nhàng cắm vào giang môn một chút, cậu hơi run lên nhưng cũng không cự tuyệt, vẫn điên cuồng hôn tôi, khi tay tôi vào sâu thêm một chút, cậu tránh mạnh ra, ngừng hôn. Tôi nhìn cậu, vẻ u buồn mờ mịt kia lại hiện ra. Tôi lại hôn lên mặt cậu, ghé vào tai cậu nói:

“Anh thực sự thích em, em muốn làm như thế nào anh sẽ theo em.”


Những lời này rất có tác dụng, cậu trở nên càng hưng phấn. Tôi bắn khi cậu khẩu dâm cho tôi, sau đó tôi lại khẩu dâm cho cậu, cậu cũng rất nhanh mà bắn. Tắm rửa xong chúng tôi lại nằm xuống, lúc này cậu không ngủ luôn, chúng tôi bắt đầu nói chuyện. Tôi bảo cậu sau này đừng gọi tôi là Trần tổng nữa, gọi là Hãn Đông, tên này có nghĩa là gìn giữ tư tưởng của Mao Trạch Đông (hãn là bảo vệ, gìn giữ, Đông chính là chỉ chủ tịch Mao Trạch Đông ~^^). Tôi giới thiệu qua cho cậu về mình, cậu có vẻ thích thú, thoải mái lắng nghe. Tôi nghĩ có điều cần sớm nói rõ cho cậu:

“Chúng ta quen biết nhau là rất có duyên, chỉ là em còn nhỏ quá, anh có chút không an tâm. Thực ra chuyện này ở phương Tây chẳng tính là gì cả nhưng ở đây chắc tính vào tội lưu manh mất. Nói chung chuyện này phải cẩn thận chút, đây chỉ là chuyện của hai người, đừng nói ra với người ngoài. Ngoài ra, đây đều là tự nguyện, hợp thì cùng nhau. cảm thấy không hợp thì quên đi.”

Cậu rất chăm chú nghe, không nói gì.

“Thực ra khi hai người đã quá quen thuộc, chơi trò này cũng không còn thấy thú vị nữa.” Tôi cười nói, lời này xem như ám chỉ đi. Cậu có chút giống như mấy cô gái mới biết yêu, tôi sợ cậu quá thật lòng.

Sau đó chúng tôi lại hẹn thêm hai lần nữa, mỗi lần làm đều rất tuyệt, chỉ là vẫn không có tiến triển mới nào, tôi thực sự không muốn ép cậu, hai người đều vui vẻ mới hay. Tôi càng kiên nhẫn, hứng thú với cậu ngược lại càng lớn hơn. Cậu vẫn không mở miệng đòi tiền tôi, cậu không nói, tôi cũng không hỏi. Nhưng thật ra Lưu Chinh cũng thay tôi hỏi cậu xem có đủ tiền tiêu không, cậu nói học kỳ này không thành vấn đề, học bổng cộng với tiền gia sư hai chỗ là đủ rồi.

Cậu thực sự có vẻ đẹp trời sinh (3) hơn nữa lại rất cao, sức hấp dẫn của thanh niên trai trẻ càng nhiều, chỉ là quần áo cậu mặc làm giảm đi không ít vẻ đẹp của cậu, ngay cả tiêu chuẩn bình thường của con trai Bắc Kinh cũng chưa đạt tới. Tôi bảo Tiểu Mẫn (người tình cũ của tôi) ở Hồng Kông mua hơn mười bộ quần áo cho con trai mới lớn, khi đó Bắc Kinh không có cửa hàng chuyên bán đồ ngoại.

Hôm đó chúng tôi làm xong, tôi chỉ vào đống túi trong tủ âm tường bảo cậu đó là quần áo tôi mua cho cậu, cậu “A” một tiếng, ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói. Sáng hôm sau sáu giờ cậu đi, nói rằng tám giờ có tiết học, tôi bảo đưa cậu đi, cậu nói không cần, xe bus cũng rất nhanh. Tôi bảo cậu mang quần áo đi, cậu do dự một chút, lấy ra một cái quần bò cùng một cái áo khoác mặc vào, nói chỗ còn lại cứ để đây đã. Cậu đi rồi, tôi cũng không ngủ tiếp. Tới công ty, tôi bảo với thư ký và Lưu Chinh sau này có điện thoại của Lam Vũ thì nói tôi đi vắng. Tôi thấy thật may còn chưa cho cậu số di động.

Tháng mười hai, vì chuyện làm ăn phải đi Tiệp Khắc, vốn không muốn đi, tôi ghét ngồi máy bay, bạn bè đều gọi tôi là “lão thổ” (lão già nhà quê ^^), nhưng lần đó tôi vẫn đi, bởi ở Bắc Kinh cũng chẳng có gì vui, tôi đá luôn Hác Mai. Cái mông lớn của cô giống như cây kem tôi mong ước ngày đêm khi còn nhỏ vậy, về sau lớn lên nhìn đều muốn ói. Loại đàn bà như cô tuy không làm ầm ĩ lên với tôi nhưng dứt ra lại càng khó. Ở Tiệp Khắc sáu ngày, ký xong hợp đồng, lại giải quyết xong hàng hóa ở chỗ hải quan, tôi không quay về luôn, muốn ở đây chơi bời vui vẻ nhưng lại sợ không sạch sẽ, phương diện này tôi rất để ý. Sau đó quyết định rèn luyện can đảm một chút, cho người đi cùng mình về trước, tôi tự bay đến Hồng Kông, mãi đến trung tuần tháng một mới bay về Bắc Kinh.

Chuyện của Lam Vũ tôi vẫn chưa quên nhưng cũng không có ai đề cập tới với tôi. Tết âm lịch năm ấy tới đặc biệt muộn, tháng cuối năm tâm trí mọi người trong công ty đều khấp khởi, tất cả mọi người đều chỉ nghĩ đến việc ăn tết.

Mỗi ngày, nhìn sinh viên cùng công nhân ngoại tỉnh xách túi to túi nhỏ tới nhà ga, tôi lại nghĩ: Lam Vũ chắc cũng đã về nhà ăn tết rồi.
(1) ??? e ko điêu, raw nó là thế thật á, ko hiểu tính kiểu gì nữa ><
(3) nguyên là “thiên sinh lệ chất” nhưng t thấy từ này nghe nó như thiên kim tiểu thư thế nào ấy nên thay thế kia, với thay thế kia cho nó Việt ^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui