Bắc Kinh Cố Sự

Theo kiến nghị của mẹ, ngày một tháng mười sẽ tổ chức lễ cưới, tôi không đồng ý, tôi nghĩ mình chưa sẵn sàng. Tôi đã mua một căn hộ bốn phòng, một sảnh ở “Vận động thôn”, trang trí sửa sang thành tân phòng. Tôi cùng Lâm Tĩnh Bình đi Hồng Kông, tôi mua cho cô một chiếc nhẫn kim cương hai cara, hơn mười bộ quần áo cùng với rất nhiều đồ trang điểm, đồ dùng… Nhưng tôi vẫn cảm thấy còn chưa chuẩn bị đủ…

“Bắc Âu” đã thành nơi hẹn hò của tôi và Lam Vũ. Lam Vũ ở kí túc của công ty, em nói ở vậy cho tiện đi làm, tôi lại càng ít đến. Tôi đang bận mang Lâm Tĩnh Bình đi làm quen với bạn trong giới làm ăn, mọi người đều đã biết tôi muốn kết hôn, bọn họ dường như đều rất ghen tị, tôi vô cùng đắc ý.

Tôi và Lam Vũ thường hẹn nhau hai đến ba lần mỗi tuần. Hôm đó, tôi bảo Lam Vũ tới “Lâm thì thôn” tìm mình, khi chúng tôi vừa ra khỏi cửa, Lâm Tĩnh Bình lại đột nhiên trở về, bọn họ ngoài ý muốn gặp nhau. Tất cả mọi người đều có chút xấu hổ, đặc biệt là Lam Vũ. Sau đó Lam Vũ chào tạm biệt tôi. Sau nữa, bọn họ cũng không ai hỏi tôi về đối phương. Bọn họ đều rất thông minh, nhất định đã đoán ra được.

Mấy ngày này toàn chuyện không may. Đầu tiên, Tĩnh Bình thông báo, ông chủ muốn cho cô một cơ hội đi huấn luyện ở Mĩ, cô muốn đi. Tôi bảo chúng tôi sẽ lập tức kết hôn, cô nói: sợ rằng còn phải đợi nữa (mới có cơ hội đi)! Tôi quả thực có điểm có lỗi với cô.

Tiếp theo, Lưu Chinh cho tôi biết, mẹ tôi tối qua gọi điện hỏi chuyện Lam Vũ.

“Sao bà biết được?” Tôi hoảng hốt.

“Tôi làm sao mà biết? Mà bà còn biết được rất nhiều cơ!”

“Anh thừa nhận rồi?”

“Tôi không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Tôi thực không thể trừng mắt nói dối, lừa mẹ mình được.” Anh khó xử nói.

“Anh đối xử với anh em vậy à!” Tôi cả giận.

“Hãn Đông! Chuyện này không giấu được đâu, nếu cậu không cắt đứt với thằng nhóc kia, cứ kéo dài với Tiểu Lâm mãi như vậy, bà cụ sớm muộn gì cũng biết thôi.”

“Tĩnh Bình cũng biết?” Tôi hỏi.

“Tôi không dám chắc, nhưng tôi nghĩ cô ấy biết.”

“Mẹ nó!” Tôi tức đến không biết làm thế nào.


Quả nhiên, chưa đến mười giờ sáng, tôi đã bị mẹ gọi về nhà. Vừa vào đến cửa đã thấy hai mắt mẹ đỏ hoe, biểu tình tuyệt vọng, tôi vô cùng áy náy.



“Tiểu Đông, con không thể không biết đến liêm sỉ như thế được! Con có còn là người không hả?” Mẹ khóc, đây là lần đầu tiên bà nặng lời với tôi như vậy.

“Là ai nói cho mẹ thế? Thực sự không có chuyện này đâu, nhất định là có người hại con!” Tôi nói dối.

“Con giấu chúng ta nhiều năm như vậy! May mà ba con đã mất sớm rồi, nếu hôm nay ba mà biết được, này không phải còn khiến ông khó chịu hơn cả chết hay sao?” Mẹ khóc càng lớn hơn.

Trong lòng tôi rất khó chịu, không nói được câu nào.

“Từ lúc mang thai con, mẹ đã không muốn để con phải chịu bất kì uất ức gì. Khi con còn bé đi nhà trẻ, mẹ biết con bị người khác bắt nạt đã tức giận đến nỗi ầm ĩ với cả giáo viên. Con trưởng thành, lớn lên từng ngày, học cũng thật giỏi, lòng chúng ta có bao nhiêu tự hào! Con biết không?” Mẹ gần như khóc không thành tiếng. “Nhìn con học hành, kinh doanh, giờ còn kiêm chủ nhiệm “thị mậu”, được người tôn trọng, chúng ta càng vui mừng. Vậy mà con lại làm ra chuyện hạ lưu như vậy, nếu người khác biết được, con còn có thể làm người sao? Hả? Con nuôi con vật nhỏ, nhìn nó chịu tội, nhất định sẽ khó chịu đúng không! Nhưng để mẹ nhìn thấy con trai chính mình bị người ta coi thường, phỉ nhổ, mẹ không phải sẽ khó chịu hơn cả chết sao? Hả? Mẹ sợ lắm!!” Mẹ ô ô thất thanh khóc to.

Mắt tôi ươn ướt, tim khó chịu như bị người đánh mạnh. Tôi cũng có thể tính là một hán tử, sao có thể nhẫn tâm nhìn mẹ già vì mình mà đau khổ như vậy. Nhìn đôi mắt mẹ khóc đến đỏ hoe, Lam Vũ, tình yêu của em, của tôi… Những điều này thì được tính là gì chứ!

Chốc lát sau tôi đã bình tĩnh lại: “Mẹ hiểu lầm rồi, mẹ không biết chứ giờ người có tiền đều chơi bời như thế, người ta đều đua nhau xem ai chịu chơi hơn, căn bản không phải là thật, chỉ là dẫn một cậu bé đi thôi. Con đã sớm chán ngấy cái trò này rồi, con giờ thích cưỡi ngựa, thích ngựa, cái này cũng giống như chuyện kia thôi.”

Mẹ như đã bị thuyết phục, ngừng khóc nhìn tôi.

“Thực ra Trung Quốc từ xưa đã có “nam phong”, kẻ có tiền luôn hướng đến “lạc thú”. Mẹ còn nhớ Thái Minh không? Hắn ta thỉnh thoảng cũng chơi như vậy. Chỉ là đi ăn cơm, nó chuyện, không có gì khác…” Tôi nói lung tung, chỉ cần có thể khiến mẹ hết đau lòng là được.



Mẹ tin lời tôi, tôi bảo tháng sau sẽ kết hôn với Tĩnh Bình, bà rốt cuộc cũng ngừng khóc, mỉm cười.


Lâm Tĩnh Bình cũng biết chuyện Lam Vũ, nhưng cô vờ như không biết gì.

Tôi nghĩ đến làm sao để ngả bài với Lam Vũ, triệt để cắt đứt quan hệ. Đây tuyệt đối không phải vì Lâm Tĩnh Bình, cũng không phải toàn bộ vì mẹ, mà là vì chính tôi. Tôi phát hiện mình căn bản không có cách nào cùng chàng trai khác quan hệ như vậy, chỉ còn duy trì quan hệ “tính dục” với Lam Vũ. Khi ở bên em, tôi không kìm lòng nổi mà rơi vào vòng xoáy tình cảm, chúng tôi gặp mặt càng ít, nỗi nhớ của tôi càng thêm mãnh liệt.

Dự báo thời tiết nói buổi tối có gió to, nhiệt độ sẽ giảm, quả nhiên cả đêm cuồng phong rít gào. Em lúc nào cũng thích nằm sấp ngủ, mặt quay sang một bên. Tôi đứng trước giường, chăm chú nhìn mặt em, thật lâu. Em trở mình, đạp chăn sang một bên, thân thể trần trụi hiện ra trước mắt tôi, sau trận cuồng hoan tối qua cũng không biết em đã ném quần soóc đi đâu mất rồi. Tôi đi qua, nhẹ nhàng giúp em kéo chăn.

“Tôi chỉ muốn thân thể em sao? Chỉ muốn thỏa mãn tính dục của mình thôi sao? Nếu xa nhau, tôi sẽ mất đi cái gì? Tôi…” Tôi cứ như thế nhìn, chờ em tỉnh lại…

Em tỉnh dậy, thấy ánh nhìn chăm chú của tôi thì nở nụ cười. Sau đó, nhìn tôi như khiêu khích, em nhất định nghĩ tôi lại muốn làm tình, em sao lại ngốc vậy chứ!

“Mau mặc quần áo vào đi!” Tôi nói, vội vã xoay người ra khỏi phòng ngủ. Tôi không muốn cùng em đang trần truồng nói chuyện chia tay.

Em mặc quần áo rửa mặt xong xuống bếp tìm đồ ăn. Căn nhà cứ như một quán trọ tạm thời, tủ lạnh đã trống trơn tư lâu. Chỉ còn ít bánh quy chẳng biết em tìm được ở chỗ nào. Lam Vũ cũng không câu nệ chuyện ăn uống, mở một lon nước, lấy bánh quy làm bữa sáng. Tôi nhìn em, chẳng biết nói từ đâu.



“Anh thật có lỗi với em! Kéo em vào con đường này. Anh không thể hại em thêm nữa!” Tôi vô liêm sỉ mở miệng.

“Anh làm sao vậy?” Em vừa ăn vừa nói.

“Anh biết em vẫn hận anh, là anh có lỗi với em!”

“Em chưa từng hận anh.” Em luôn vô cùng mẫn cảm nhưng hôm nay lại kém nhạy bén như vậy.

“Đừng gạt anh nữa, em giờ căn bản là không nghe anh, không để anh vào mắt nữa.” Tôi cuối cùng cũng tìm được một lý do đàng hoàng để chia tay.


Em liếc tôi: “Em sao mà không nghe anh? Anh bảo trị liệu, em đi trị liệu, anh muốn đi lại như vậy, em cũng đồng ý. Anh muốn em ra ngoài tìm người khác, em cũng đã thử làm rồi!”

Tôi kinh ngạc nhìn em, em sao có thể như vậy?!

“Những điều đó đều là tốt cho em thôi! Đừng có không phân biệt tốt xấu!” Tôi tiếp lời.

“Hừ! Anh là vì con đĩ kia sao?” Em nhìn tôi khinh thường.

Tôi bị chọc giận, tôi không thể dễ dàng tha thứ em lại coi thường tôi như thế.

“Ai là đĩ? Cậu mới là đĩ! Đĩ đực!”

Em không nói gì, ngây người vài giây, buông đồ uống trong tay, đứng dậy ra cửa.

Tôi kéo em lại: “Đi đâu?”

“Anh ít đụng vào tôi!” Em chán ghét muốn gạt tay tôi ra. Nhưng tôi giữ chặt không buông.

“Tôi còn chưa nói hết!” Tôi nói.

“Anh không phải muốn cắt đứt sao? Hừ! Chân trời chỗ nào không có cỏ thơm, tôi đã sớm muốn đi rồi, sẽ không quấn lấy anh đâu!” Em lạnh lùng, kiên quyết nói.

Tôi ngỡ ngàng! Có nằm mơ cũng không nghĩ đến em sẽ phản ứng như vậy.

Tôi buông em ra, xoay người, ngồi lên sô pha, một câu cũng nói không nên lời. Cầm điếu thuốc trên bàn trà lên châm, phát hiện tay đang cầm thuốc nhẹ run, tôi chỉ có thể đem trái nắm lấy tay phải.

Lam Vũ không ra ngoài mà cũng ngồi xuống sô pha, chúng tôi trầm mặc hồi lâu.

“Anh không phải sống trong chân không, anh không thể không đối mặt với rất nhiều chuyện… Anh có sự nghiệp, có mẹ già… Anh sợ ở bên em… Em không thể hủy hoại anh!” Tôi nói năng lộn xộn.


“Anh không phải đồng tính luyến ái, anh cần sống cuộc sống bình thường.” Tôi lại khẳng định.

Lam Vũ duỗi tay qua, nắm lấy tay tôi, chúng tôi ngồi đối mặt nhau, em rất bình tĩnh, mặt còn mang theo nét cười nhàn nhạt:

“Em biết cuối cùng sẽ như vậy mà, em đã đợi từ lâu rồi, đã không còn sợ nữa. Em nhớ rõ anh từng nói, “Chơi cái này là phải tự nguyện, lâu rồi sẽ thấy chơi không còn thú vị nữa.” Giờ là anh kết hôn, biết đâu mấy năm nữa sẽ là em.” Em nói.

Tôi nhìn vào mắt em, trên khuôn mặt kia không còn gì ngoài hai chữ “thống khổ”. Em cũng chăm chú nhìn tôi, nhìn lại nhìn… Trong ánh mắt u buồn của em ngập đầy nước, không đợi em khóc lên, tôi đã quay mặt sang chỗ khác, như đàn bà khóc trước mặt em…

“Hãn Đông! Anh đừng như vậy! Thực sự không sao đâu!” Em nghẹn ngào khuyên nhủ.

Tôi là cái giống gì vậy!! Rõ ràng là tôi bỏ em, còn muốn em tới an ủi mình, tôi thật tự xem thường chính mình!



Đại khái chúng tôi đều muốn giữ chút tự tôn đàn ông, vui vẻ mà chia tay, trước khi chia tay, em vẫn tựa trong lòng tôi như bình thường, nghe tôi nói:

“Em phải tự chăm sóc bản thân, bị bệnh nhất định phải đi khám, sốt càng phải đi bệnh viện.”

Em cười, xem như đồng ý.

“Nếu quan hệ với “bạn”, nghìn vạn lần phải cẩn thận! Đừng để bị lây bệnh.”

Em cúi đầu…

“Tuy nói chúng ta đã nhất trí không liên hệ nữa, nhưng nếu em thực sự có việc gấp thì cứ tới tìm anh, nghe không?”

Em gật đầu, cúi càng thấp…

Hôm đó, em bảo tôi đi trước, tôi cũng muốn như vậy, sẽ cảm thấy khá hơn một chút. Em ngồi trên tay vịn sô pha, nhìn tôi cười thê lương. Lòng tôi đau như bị xé rách, cũng không dám liếc nhìn em một cái, xoay người ra cửa…

Chúng tôi cứ như vậy “triệt để” chia tay…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui