Hai tháng sau.
Hôm đó Minh dọn lại về nhà bà Chi, lúc bước vào nhà bà Chi đã chờ cô sẵn ở cửa. Nhìn thấy bà bao nhiêu hờn tủi trong cô như được bộc phát hết, cô ôm lấy bà khóc đến long trời lở đất. Mà bà Chi cũng không khá hơn cô là bao nhiêu, nước mắt cũng lấm lem trên gương mặt của bà.
Xoa xoa đầu cô, bà vỗ về an ủi:
- Qua rồi, qua hết rồi con à...
Bà Chi biết Minh không phải là con gái của bà từ lâu rồi nhưng ý tốt của con trai bà lại không muốn vạch trần. Hơn nữa Minh lại rất đáng thương, đứa nhỏ này bà nhắm mắt mà xem như con gái cũng không có gì to tát. Bởi lẽ bà là người mẹ, đến cả con của mình mà cũng không nhận ra thì còn gì để nói nữa chứ. Nhưng Minh không nói bà cũng sẽ không nhắc đến, cô hiện tại đang rất rối lòng lại chịu quá nhiều tổn thương, nhiệm vụ quan trọng hiện giờ của bà là giúp cô vượt qua được cơn khủng hoảng trong lòng. Vì bà biết nếu cô cứ mãi như thế thì người đau lòng nhất chính là con trai của bà, cái thằng nhóc yêu con bé quá sâu đậm rồi...
Những ngày sau đó Minh xin nghỉ ở nhà đài, cô theo bà Chi đi du lịch, đi làm từ thiện khắp nơi. Đã hai tháng trôi qua, cô vẫn chưa gặp lại anh, chưa từng nói với anh một câu nào.
Ngày hôm nay sau khi đi từ phòng khám của bác sĩ Nam về, cô nhận được một bức thư đặt trên bàn là của ai thì cô không biết. Nói qua về bác sĩ Nam, anh chính là con trai riêng của Lão Lâm nhưng là đứa con trai chưa hề được công nhận. Anh cũng chẳng có tình cảm gì với ông vì những thứ ông đã từng gây ra với mẹ con anh. Thời gian qua tất cả thông tin về lão Lâm anh điều biết, người mua đồ hàng tháng cho lão trong tù cũng là anh nhưng anh lại chưa bao giờ ra mặt. Vì dù lão có tàn độc hay có là kẻ sát nhân thì lão vẫn là ba của anh, không có công dưỡng nhưng có công sinh thành, làm con anh không thể bỏ mặc lão ta được.
Minh biết nhưng cô không nói, vì anh là anh, lão ta là lão ta không thể đánh đồng cùng nhau được. Chưa kể anh từng là người cứu cô, bây giờ lại là bác sĩ điều trị tâm lý cho cô, công ơn của anh không thể vì một người ba ác thú như lão Lâm mà khiến cô suy nghĩ khác về anh được.
Thôi nghĩ về Nam, Minh nhặt bức thư trên bàn lên, cô xoay đến xoay lui nhưng vẫn không thấy tem thư hay tên tuổi của ai gửi đến. Định hỏi bà Chi nhưng quên mất bà lại không có nhà. Cô ngồi xuống giường, quyết định mở bức thư ra xem, nếu để trong phòng cô chắc là của cô rồi.
Bên trong là tờ giấy A4 màu hồng nhạt, bàn tay cô run run khi nhìn thấy nét chữ đầu tiên...
" Minh, là anh Tông Dân đây!
Em khỏe đúng không, có nhớ anh không? Mấy tháng qua anh nhớ em nhiều lắm nhưng lại không dám đến gặp em, mẹ nói rằng em vẫn rất tốt, tinh thần cũng ổn định hơn khi ở bên anh rồi..
Đáng lý anh sẽ gọi cho em nhưng lại sợ bản thân kìm chế không được mà chạy đến chỗ em mất, anh....đang đi xa rồi.
Ngày nhỏ anh từng hứa với lòng nếu sau này anh giàu có anh nhất định sẽ về lại bản làng năm xưa nơi ba anh từng sống mà giúp bà con ở đó. Mấy năm qua anh hầu như quên mất rồi, dạo gần đây thấy em cùng mẹ hay đi làm từ thiện đột nhiên anh lại nhớ đến. Chắc lúc em đọc được bức thư này thì có lẽ anh đã đi rồi, anh xin lỗi vì không thể chào tạm biệt em.
Minh, anh chưa từng yêu ai cũng chưa từng cảm thấy nhớ nhung ai nhiều đến vậy. Mấy tháng qua không có em bên cạnh anh như kẻ không hồn sống lang thang vất vưởng. Anh sợ lắm, anh thật sự sợ lắm rồi. Anh biết em đang đau lòng, em đang sợ hãi lắm... anh biết anh biết tất cả nhưng mà... em có thể một lần nghĩ đến anh được không em?
Người ta nói anh đào hoa nhưng anh lại thấy anh vô cùng chung thủy, anh không nói suôn đâu là thật đấy... Lần này anh đi, anh chưa biết bao giờ anh sẽ trở về, có thể là 1 tuần, 1 tháng hoặc có thể là 1 năm. Em ở nhà đừng lo cho anh cũng đừng sợ, anh sẽ tốt, anh sẽ bảo vệ bản thân mình thật tốt.
Chắc anh nói dài quá đúng không, em đọc đừng chán đừng vứt đi nhé. Anh rất mong khi anh về em sẽ là người chào đón anh đầu tiên. Cuộc đời anh gi.ết người đã có, hại người cũng đã có... nhưng anh không hối hận bao giờ. Nếu được anh muốn thay em chịu đựng hết những nỗi đau mà em đang mang. Em...không dơ, em cũng không có gì đáng chê trách cả, cuộc đời này chẳng ai có cái gì là hoàn hảo bao giờ... Em đừng suy nghĩ cũng đừng nhốt mình vào suy nghĩ tiêu cực nữa, anh đau lòng lắm. Chỉ cần em vui, anh sẽ thấy vui, em buồn anh lại buồn hơn cả chính bản thân anh. Nhìn em giày vò mình lòng anh tê dại vô cùng, anh rất muốn chạy đến ôm lấy em nhưng lại sợ em trốn mất. Em đừng trốn anh nữa, đừng bỏ mặc anh nữa, anh đau đến ngu ngốc luôn rồi này.
Minh à, em là đỉnh đầu quả tim của anh, đừng bóp nát tim anh nữa. Em nghĩ đến anh đi, nghĩ đến người đàn ông bị em giày vò này đi...Anh đáng thương lắm, anh thật sự đáng thương lắm em à...
Nhớ nhé, nhớ đừng khóc, đừng hành hạ mình nữa, bản thân em là một báu vật rất quý. Quá khứ thì mãi chỉ là quá khứ không thể nào vì quá khứ mà đánh mất hiện tại được. Nhớ những gì anh nói không, sau lưng em vẫn còn có anh, anh vẫn đứng một góc chờ em, chờ em quay về bên anh, chờ em nói em yêu anh.
Anh nhớ em nhiều lắm! "
Minh buông bức thư xuống cũng là lúc nước mắt của cô ướt nhòe đi trang giấy. Tim cô đau quá, đọc những lỗi anh nói cô cảm thấy bản thân mình đã ích kỷ với anh quá rồi. Cô đau đớn cô tổn thương nhưng vô tình cô cũng làm tổn thương người đàn ông mà cô yêu như mạng sống.
Anh chưa bao giờ chê bai cô, là cô không tin anh, cô sai rồi... cô sai rồi....
Mím môi lại lau đi những giọt nước mắt trên mặt, 3 tháng qua đã đủ vựt dậy tinh thần cô rồi. Cô không có lỗi, anh càng không có lỗi.. anh nói đúng, quá khứ chỉ là quá khứ đừng vì quá khứ mà đánh mất đi hạnh phúc của hiện tại. Sống không vì mình trời không dung đất không tha.
Ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn trần nhà, cô sẽ đi tìm anh, tìm lại tình yêu của cô quay về....
________...________
Xa nhau 3 tháng thật sự không dễ dàng gì cho cô cả, hàng ngày cô vẫn nhớ anh như điên nhưng lại sợ sệt không dám đi tìm anh. Vì cô nghĩ cô rất bẩn không xứng đáng với tình yêu của anh. Có nhiều đêm anh nhìn cô từ cửa cô biết chứ nhưng cô không vạch trần, mà thật sự thì cô không dám vạch trần vì sợ đối diện với tâm tình của anh sẽ làm cô hoảng loạn.
Chung quy 3 tháng qua, cả hai tự giày vò lẫn nhau, đợi cho cả hai cùng đau đến tê dại mới nhận ra mình cần nhau như thế nào. Tình yêu đôi khi buồn cười, người đuổi người lại bỏ chạy, đến khi nào thì cả hai bắt được nhau đây?!!
Sau 1 tuần anh đi, cô cũng đi tìm anh. Sáng hôm ấy thời tiết không được đẹp lắm, trời lại lất phất mưa. Cô nghe bảo trên nơi anh đến có mưa giông rất to lại làm tinh thần cô thêm sợ hãi. Cô không sợ cho cô nhưng cô sợ cho anh, cô thật sự không muốn anh xảy ra bất cứ chuyện gì.
Gọi cho Quang Boss, cô nhờ anh ta sắp xếp cho cô lên chỗ Tông Dân. Xe chạy xuyên suốt đến thành phố Buôn Ma Thuột đã là 10 giờ đêm, không khí vừa lạnh, ngoài trời lại mưa lớn. Mặc thêm một chiếc áo khoác dày mà Quang đưa đến, cô và anh ta đi thêm một đoạn đường dài bằng xe hơi nữa mới lên được bản dốc.
Lúc cô vừa bước xuống xe đã thấy không khí khu nhà cứu hộ gấp gáp đến lạ. Quang Boss kéo cô đi vào, mưa như trút nước, khắp nơi tối đen không nhìn thấy được gì.
Tim cô bỗng dưng đập thật mạnh, cô sợ hãi kéo áo Quang hỏi:
- Sao lại đông đúc như vậy, Tông Dân anh ấy đâu?
Quang cũng nhận ra sự kì lạ ở đây, anh kéo tay cô, trấn an tinh thần:
- Không có gì đâu chị dâu để em đi hỏi xem lão nhị ở đâu?
Sau Minh là người của Quang Boss, bên ngoài lúc ấy cũng truyền đến tiếng rên la cùng tiếng gào nhau của mấy nhân viên cứu hộ:
- Anh Dân bị lạc rồi không tìm thấy anh ấy..
Anh Dân...bị lạc????
Minh trong lòng hốt hoảng, cô nhào đến chỗ người đàn ông kia, nắm lấy tay anh ta, cô hỏi gấp gáp:
- Anh Dân anh Dân nào, anh nói cho tôi biết đi làm Dân nào?
Người đàn ông bị cô dọa cho sợ, trên mặt anh ta lấm lem vết bùn lầy. Quang cũng vừa đi đến, anh ta hét dọa người đàn ông kia:
- Nói đi, là ai?
- Là là Tông Dân... ở đây có mình anh ấy tên..tên..Dân...
Trời đất quay cuồng, Minh xém chút nữa ngã quỵ xuống đất. Cô lại nhìn về người đàn ông, hỏi lớn:
- Tại sao, anh ấy đâu, anh ấy ở đâu?
Trời mưa vẫn không ngừng, lại có sấm sét rất đáng sợ. Nguồn đàn ông run cầm cập nói lớn:
- Bọn tôi đi cứu mấy đứa nhỏ bị lạc trong rừng, đến khi mưa to thì bị lạc... Tông Dân bây giờ vẫn không thấy tung tích, đôi giày anh ấy mang rơi ngay bìa vách núi... e là...
Minh ngã ngay ra đất may sao có Quang đỡ lấy, cô không tin, cô không tin là anh sẽ như thế, anh nói anh chờ cô kia mà sao bây giờ lại bỏ cô đi như thế chứ. Không, không, cô không tin.
Nắm lấy tay Quang, cô khóc không ra nước mắt:
- Quang anh ấy không sao, anh cứu anh ấy đi, cứu anh ấy đi.
Quang ôm lấy Minh, anh dìu cô đi vào trong, bên ngoài mưa mỗi lúc một lớn.
- Chị dâu vào trong đi, em nhất định sẽ đưa anh ấy về cho chị.
Cô kéo lấy tay Quang, khẽ thì thào:
- Anh định đi đâu, tôi đi nữa, tôi muốn đi tìm anh ấy.
Quang nhìn cô, dưới ánh mắt kiên định của cô anh không thể làm lơ được. Kéo cô đứng dậy, anh nói:
- Đi, chị đi theo sát em không được đi lung tung.
Minh gật đầu, cô kéo áo khoác, lau đi nước mắt trên mặt, nếu cô không tìm được anh thì đời này cô cũng không cần sống nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...