Bạc Hạnh Tiêu Đắc Hữu Thanh Ngọc

Tạ Giám mang theo tiểu hồ ly một đường hướng về phía đông, may mà chưa gặp trở ngại gì. Trên đường trụ lại một khách *** mà mấy lần trước Tạ Giám tới kinh đã từng trụ qua, một người một hồ đều nổi lên một trận xấu hổ như khi mới gặp nhau, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp ngọt ngào. Tạ Giám thương tiếc tiểu hồ mất đi nội đan, trong lòng khổ sở vô cùng. Nếu không gặp chuyện này, hai người có thể dắt tay nhau chậm rãi hành tẩu du ngoạn, không trở về Lạc Dương cũng không sao, cứ như vậy đi đến chân trời góc biển cũng tốt. Còn bây giờ đành phải đi tìm Linh Hồ Sương Huyền, hi vọng nàng có thể có biện pháp.

Ước chừng bốn năm ngày trôi qua, một ngày sau giờ ngọ, trời nóng vô cùng. Tạ Giám cũng cảm thấy mệt mỏi nên vội tìm một chỗ sạch sẽ bên đường để nghỉ ngơi. Hai người an nhàn tự tại nằm ở trong bóng râm. Tiểu hồ ly đã lâu không ra ngoài, hưng phấn ở bên người hắn chui tới chui lui, cắn cắn cây cỏ trên đất chơi đùa.

Tạ Giám thấy thế bật cười: “Thanh Nhi từ khi nào thì ăn cỏ vậy?”

Tiểu hồ ly nghe thấy, bay lại cắn cắn tóc hắn.

Tạ Giám ôm lấy nó, mỉm cười ôn nhu: “Ai yêu, ăn cỏ cũng được, giờ còn muốn ăn cả thịt người sao?” Hắn vừa nói vừa đem tiểu hồ ly giơ lên trước mặt, nhìn thấy con ngươi nó linh động nhu nhuận, lại xinh đẹp giống như khi biến thành hình người. Tạ Giám nhịn không được liền hôn vài cái trên mặt nó: “Trở về Lạc Dương rồi, Thanh Nhi còn có tính toán nào không?”

Tiểu hồ ly nhìn hắn, con mắt đen láy đảo mấy vòng.

Tạ Giám thở dài: “Ngươi nếu có thể nói thì tốt rồi.”

Tiểu hồ ly trong mắt hiện ra vẻ khổ sở.

Tạ Giám nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó: “Thanh Nhi cho dù vĩnh viễn đều là bộ dáng hồ ly, cũng là giống nhau, ta đều thích.” Nói xong đem nó đặt ở một bên, mặc nó ngoạn nháo.

Tiểu hồ ly cào cào y phục hắn một hồi, lại chạy tới chạy lui một trận, sau mệt mỏi mới ở trong lòng Tạ Giám ngủ. Tạ Giám ôm nó, bất tri bất giác cũng đã ngủ theo. Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn mông lung cảm thấy được tiểu hồ ly đẩy cánh tay mình chui ra, chạy đi, cũng không để ý.

Đợi đến lúc tỉnh lại, đã là nắng chiều xuống núi, mấy đàn chim bay qua náo động cả một vùng trời, lông chim tuyết trắng nhiễm một màu ấm áp.

Tạ Giám đứng dậy hoạt động gân cốt, nhìn nhìn mọi nơi, lại không thấy tiểu hồ ly, cảm thấy kì lạ, kêu lên: “Thanh Nhi!” Bốn phía lại không hề động tĩnh. Đề cao thanh âm gọi thêm vài tiếng, vẫn là không thấy tiểu hồ ly đi ra.

Tạ Giám lúc đầu chỉ nghĩ tiểu hồ ly nhất thời ham chơi, chạy trốn xa chút. Đến lúc này hắn không khỏi cảm thấy hoảng loạn, một bên gọi tên nó, một bên tìm kiếm chung quanh. Đúng là không thấy nửa điểm tung tích tiểu hồ ly, Tạ Giám càng ngày càng lo lắng. Suy nghĩ một hồi, cũng càng ngày càng cảm thấy không bình thường.

Sắc trời dần dần tối, hôm nay mới là mùng hai, không có trăng. Chỉ một lúc sau, ngay cả đường đi trong sơn cốc cũng thấy không rõ. Tạ Giám bước chậm lại, thanh âm ẩn ẩn có chút khàn khàn. Đang loạn chạy tìm kiếm tứ tung, chợt thấy một con gì đó trắng trắng nhảy đến chân mình.

Tạ Giám trong lòng chấn động, vội vàng ngừng bước chân đem vật kia ôm lấy, quả nhiên đó là tiểu hồ ly. Tạ Giám ôm nó vào trong ngực, rồi đột nhiên cảm thấy như người mù mở mắt nhìn thấy ánh sáng, nhịn không được đem nó hung hăng ôm chặt, trong lòng lại sợ hãi cực kỳ, vội la lên: “Nhĩ hảo hảo chạy loạn đi đâu…” Chợt thấy vài giọt nước rơi trên tay, Tạ Giám ngây người một chút, thân thủ cẩn thận sờ soạng, dĩ nhiên là tiểu hồ ly khóc.

Tạ Giám không khỏi sửng sốt, hắn biết tiểu hồ ly rơi lệ quyết không phải tại mình mắng nó. Hắn ẩn ẩn cảm thấy được vừa mê muội, lại vừa nguy hiểm, chỉ bảo: “Hảo Thanh Nhi, đã trở lại, không có việc gì.” Tiểu hồ ly gắt gao bấu vào y phục Tạ Giám, hoàn toàn là một bộ dáng e sợ rằng nếu buông lỏng liền sẽ không còn được gặp lại hắn nữa.

Tạ Giám đem tiểu hồ ly đặt ở trên đùi, hai tay đều ôm lấy nó, nhẹ nhàng hỏi: “Thanh Nhi, ngươi đã đi đâu?” Cho dù nó có thể nói, Tạ Giám cũng không trông mong nó trả lời. Tiểu hồ ly vẫn không nhúc nhích dụi dụi vào bàn tay hắn, mặc dù không hề rơi lệ, ánh mắt xinh đẹp cũng rũ xuống u buồn.

Tạ Giám ngồi ở ven đường, xung quanh đều là màu đen, hắn chỉ cảm thấy trong lòng cũng là một mảnh hắc ám, không biết nên đi đâu. Trong lúc hoảng hốt, cảm thấy được chỉ có cảm giác mềm mại ấm áp đang trong lòng bàn tay là chân thật, nhưng sự ấm áp này có thể tồn tại bao lâu.

Ngồi một hồi, trời bắt đầu sáng. Tạ Giám ôm lấy tiểu hồ ly hôn nhẹ, ôn nhu nói: “Thanh Nhi, chúng ta quay về Lạc Dương đi.” Tính tính, lộ trình còn năm sáu ngày nữa. Qua mấy ngày này, vô luận là tốt là xấu, cũng biết được kết quả, còn hơn bây giờ ngày nào cũng thấp thỏm không yên.

Sau giờ ngọ, tiểu hồ ly vốn là hảo hảo để Tạ Giám ôm, bỗng nhiên lung tung giãy giụa.Tạ Giám kinh ngạc, không biết nó muốn làm cái gì, tay tự nhiên đem nó đè lại. Còn chưa nói xong một câu “Thanh Nhi, làm sao vậy…”, cổ tay truyền lên một trận đau nhức. Tạ Giám nhìn thấy máu tươi đầy tay, không dám tin tưởng hai mắt của mình. Tiểu hồ ly cắn hắn quyết không nhả, lúc trước mỗi lần đều là ngay cả dấu răng cũng không thấy, bây giờ như thế nào đột nhiên lại hội cắn đến như vậy.

Tạ Giám lúc đầu nghĩ nó có chuyện gì quan trọng, nhịn đau đem nó ôm đến trước mặt, hỏi: “Thanh Nhi, muốn đi đâu?” Xem ánh mắt nó, tràn đầy cảnh giác đề phòng, dường như là hoàn toàn không biết hắn. Nhất thời không khỏi sửng sốt. Tiểu hồ ly bị hắn đè nặng, không thể giãy giụa, càng hung hãn cắn cổ tay hắn, Tạ Giám nửa ốngtay áo đã bị máu nhiễm bẩn.

Tiểu hồ ly thấy hắn thủy chung không chịu buông tay, lại một ngụm cắn ngón tay hắn. Tạ Giám không biết nó muốn chạy đi đâu, tay mặc dù đau đến lợi hại, cũng không làm sao có thể buông ra. Tiểu hồ ly sống chết giãy giụa, miệng vẫn cắn ngón tay hắn. Tạ Giám đã đau đến mặt mũi trắng bệch, hắn trong lòng cũng hiểu được, tình trạng quỷ dị hôm qua lại xuất hiện, lại càng cố sức giữ chặt tiểu hồ ly.

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, tiểu hồ ly bỗng nhiên ngưng cắn, Tạ Giám đã đau đến tê dại, trong lúc nhất thời cũng không nhận ra.Tiểu hồ ly ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt kia giống như một người nằm mộng vừa mới tỉnh lại, sương mù trong mắt dần dần phiếm thượng nước mắt. Tiểu hồ ly cúi đầu liếm vết máu đỏ tươi, nước mắt từ trong khóe mắt rơi trên tay Tạ Giám. Tạ Giám lúc này mới giật mình tỉnh lại, hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Là bởi vì nội đan không có?”

Tiểu hồ ly gật gật đầu, khẽ liếm tay hắn, nước mắt đã làm ướt hai má tuyết trắng, cùng vết máu bên miệng, đem lông dưới cổ nhuộm thành một màu son. Tạ Giám lấy tay kia nhẹ nhàng vuốt ve nó, thở dài: “Không có việc gì, cũng không đau. Ngươi nếu lớn chút nữa, mới có thể cắn đau ta, hiện tại không đau, thật đó. Ngươi nếu lại khóc, lòng ta mới đau.”

Tiểu hồ ly vội vàng nâng lên tiểu móng vuốt tuyết trắng lau nước mắt. Tạ Giám cười, nhẹ nhàng vỗ đầu nó: “Tốt lắm, trời không còn sớm, tìm khách *** nào hảo hảo nghỉ ngơi một chút.”

Ngày hôm sau Tạ Giám vẫn như cũ tiếp tục hành trình, vừa qua khỏi giữa trưa, tiểu hồ ly liền nao núng nhìn hắn. Tạ Giám cười nói: “Đừng sợ, lần này ta chuẩn bị tốt lắm, nhất định cắn không đến.” Sau giờ ngọ, tiểu hồ ly lại như hai ngàytrước loạn tránh loạn cắn, Tạ Giám quả nhiên có chuẩn bị, một tay nhẹ nhàng nhéo sau cổ nó, nhấc lên bỏ vào trong túi.

Tiểu hồ ly làm sao ngoan ngoãn mà chịu bị nhốt, liều mạng cắn xé cái túi, làm túi bị rách một lỗ. Tạ Giám bất đắc dĩ, đành đưa tay với vào túi bắt lấy nó. Tiểu hồ ly tự nhiên không chút khách khí cắn tay hắn. Tạ Giám cười khổ nhìn cái túi bị máu nhiễm đỏ. Lại bị chảy máu rồi.

Khi tiểu hồ ly thần trí tỉnh táo lại, đã thấy mình ở khách ***. Nó nhìn Tạ Giám đang băng bó vết thương trên tay, từ trong đôi mắt trong veo nước mắt lại lăn xuống. Tạ Giám cười nói: “Đứa ngốc, ngươi khóc cái gì. Nói như thế nào chúng ta cũng có thể hảo hảo ở bên nhau. So với lúc trước bị người cường tách ra hảo hơn rất nhiều đúng không?” Nói xong hắn cầm lấy cái muỗng gỗ, uy nó ăn cháo.

Tiểu hồ ly nghiêng đầu qua một bên, thân mình nho nhỏ run lên nhè nhẹ. Tạ Giám thở dài: “Ta biết không phải ngươi cố ý cắn ta. Lúc đó ngươi chỉ là một hồ ly ngốc không biết chính mình đang làm cái gì thôi, ta chẳng lẽ hội trách ngươi? Hảo Thanh Nhi, ngoan ngoãn ăn một chút, nếu bị đói gầy đi, tỷ tỷ ngươi quái khởi ta, ta biết nói như thế nào.” Tiểu hồ ly miễn cưỡng ngậm vào muỗng cháo hắn uy, nuốt xuống.

Đang nói, chợt nghe có người gõ nhẹ cửa phòng, Tạ Giám nghĩ là tiểu nhị của khách *** mang nước trà tới, nói: “Tiến vào.” Cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục uy tiểu hồ ly ăn. Lại nghe một thanh âm nói: “Tạ công tử có ở đây?”


Tạ Giám ngẩn ngơ, thanh âm này nghe có vài phần quen thuộc, nhất thời lại nhớ không nổi là ai. Hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy một người đứng ở cạnh cửa. Bộ dạng người này ước chừng hơn bốn mươi tuổi, phong thần sơ lãng, rất có vài phần thái độ tiên phong đạo cốt, cũng cảm thấy được người này có vài phần quen mặt, nhưng nhận thức không được. Tiểu hồ ly lại bén nhọn kêu một tiếng, tiến vào trong lòng ngực Tạ Giám run rẩy. Tạ Giám ngạc nhiên: “Thanh Nhi?”

Người nọ hít một hơi, nói: “Tiểu hồ ly sợ hãi cũng không kỳ quái. Nội đan của nó, chính là ta lấy.”

Tạ Giám ngẩng đầu nhìn người kia, nhìn chằm chằm có đến một khắc chung, cắn răng nói: “Ngươi là Vong Nhất?”

Vong Nhất đã hoàn tục, trên người mặc cư nhiên là y phục tầm thường. Tạ Giám lại chỉ tại đêm đó gặp qua Vong Nhất một lần, tất nhiên là không nhận ra.

Lý Lâm cười khổ: “Ta tự biết đã phạm sai lầm, lần này chính là Chấp Nhu bảo ta đến đây chuộc lỗi.”

Tạ Giám nghe ý tứ, dường như có thể cứu tiểu hồ ly, ngữ khí không khỏi hòa hoãn vài phần: “Đạo trưởng có thể tìm lại nội đan Thanh Nhi sao?” Hắn biết nội đan kia đã làm thuốc cho Chung Quan Hiến, trong lòng cũng không ôm nhiều lắm hy vọng.

Lý Lâm lắc đầu: “Nội đan không thể tìm lại, chỉ có thể bổ cứu**.” Rồi lại do dự, nói: “Chỉ có một biện pháp nhưng cũng không hẳn là biện pháp.”

**bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng

Tạ Giám nghe được có biện pháp, trong lòng hỉ cực, nói: “Quản nó có phải hay không biện pháp, đạo trưởng trước tiên nói nghe một chút.”

Lý Lâm hít một hơi, nói: “Ta hỏi trước Tạ công tử một câu, có thể vì tiểu hồ ly này mà không màng đến tính mạng sao?”

Tạ Giám nghe Lý Lâm hỏi, không chút nghĩ ngợi nói: “Ta nguyện ý…” Chợt thấy răng nanh tiểu hồ ly lại cắn trên tay mình, hoảng sợ, trên tay lại hơi hơi đau đớn, Tạ Giám biết nó là không muốn mình vì nó mà hi sinh tính mạng, vỗ vỗ đầu nó, nói: “Thanh Nhi ngoan chút.”

Lý Lâm vươn tay phủ lên đầu nó, tiểu hồ ly nghiêng đầu muốn né tránh, nhưng không tránh được. Đến lúc Lý Lâm lấy tay ra, tiểu hồ ly đã nhắm mắt lại bất động, hô hấp cũng đều đặn vững vàng.

Tạ Giám ngạc nhiên hỏi: “Nó là đang ngủ sao?”

Lý Lâm gật đầu: “Tạ công tử đem nó ôm đến một bên nghỉ ngơi đi.”

Tạ Giám đứng dậy đem nó đặt ở chẩm thượng, kéo qua cái chăn đắp cho nó. Thân mình tiểu hồ ly bỗng nhiên hơi hơi run run, chậm rãi hóa ra hình người. Nhìn gương mặt nó, so với lúc trước tái nhợt tiều tụy rất nhiều, cằm cũng nhỏ lại, vẻ mặt điềm đạm bình thản, dường như dẫn theo một loại thỏa mãn nói không nên lời.

Tạ Giám trong lòng thương tiếc, nhưng cũng càng vui mừng. Hắn vốn hận Vong Nhất hết lần này đến lần khác cùng trĩ nhược** tiểu hồ ly khó xử, lúc này trong lòng oán khí không khỏi đánh tan ba phần.

**trĩ nhược: trẻ con yếu đuối

Lý Lâm nói: “Này bất quá chỉ có thể nhất thời thôi. Tạ công tử là khẳng định vì nó liều mình?”

Tạ Giám gật đầu: “Nếu có thể cứu Thanh Nhi, làm gì ta đều tình nguyện.”

Lý Lâm nghe vậy, liền tiến lên nắm lấy ngón út tay trái của Linh Hồ Thanh cắt qua, lấy vài giọt máu. Tạ Giám nhìn Lý Lâm ngưng thần vận khí. Vài đạo khói trắng theo lòng bàn tay Lý Lâm từ từ thăng tràn, khói trắng kia dần dần triền miên rối rắm tỏ khắp, màu sắc cũng dần dần biến thành màu hồng, có lẽ là hấp thu máu kia.

Quá một lúc, khói kia lại dần dần thu nạp trở về, từng chút lui về lòng bàn tay Lý Lâm, nhưng lại kết thành một viên phù dung thạch** lung linh tựa như một hạt châu màu đỏ, giống như là hình dáng của nội đan.

**phù dung thạch: đá màu sen

Tạ Giám cơ hồ vui mừng đến suýt ngất đi, vui vẻ nói: “Uy hắn ăn vào liền được sao?” Thân thủ liền muốn tiến tới cầm lấy.

Lý Lâm thanh âm như nói không ra hơi: “Tạ công tử tạm thời từ từ.”

Tạ Giám ngạc nhiên: “Như thế nào?” Vừa nhấc mắt nhìn, nhưng lại gặp Lý Lâm khuôn mặt trong chốc lát dường như già thêm mấy tuổi, thần tình u ám, làm sao có nửa điểm thần tiên ý thái lúc trước. Tạ Giám nhất thời cả kinh ngây dại, sau một lúc lâu mới lắp bắp nói: “Nói… Đạo trưởng, ngươi… Ngươi là…”

Lý Lâm cười khổ: “Cũng không có gì, bất quá là mất ba mươi năm tu hành thôi. Có thể chuộc được lỗi của ta, kia cũng không uổng.” Tạ Giám đứng sững nói không ra lời, hắn trong lòng tuy là còn sót lại chút oán, lúc này cũng hoàn toàn tan thành mây khói, chỉ còn cảm kích cùng hổ thẹn.

Lý Lâm cơ thể hơi run chống tay lên bàn ngồi xuống, nói: “Ta đã dốc hết toàn lực, nhưng hạt châu này cũng chỉ có thể cho nó dùng bằng với ba năm nội đan. Nhiều hơn nữa, cho dù ta làm được, nó tu vi cực thiển, cũng chịu không nổi.”

Tạ Giám cảm kích vô cùng: “Đa tạ đạo trưởng.” Lời vừa ra khỏi miệng, lại cảm thấy được thật là không ổn, Lý Lâm vì Linh Hồ Thanh mất hết suốt đời tu hành, nói một câu “Tạ ơn” có thể xong sao, rồi lại không biết nên nói cái gì mới tốt.

Lý Lâm hít một hơi, nói: “Công tử đừng vội cảm tạ ta, nội đan này… Cùng nó nguyên lai có chút bất đồng.”

Tạ Giám nói: “Thanh Nhi hội cảm thấy không khoẻ sao?”


Lý Lâm lắc đầu: “Nó sẽ không cảm thấy được gì, chính là công tử…”

Tạ Giám thấy Lý Lâm ấp a ấp úng không dám nói tiếp, ngạc nhiên: “Đạo trưởng có chuyện gì, cứ việc nói ra, đừng ngại. Ta sẽ làm sao? Dù thế nào ta cũng nguyện ý.”

Lý Lâm thở dài: “Khi hạt châu này phát huy pháp lực, không được thiếu lực công tử. Nó… Phi sinh ra tinh khí không thể sung dưỡng. Tiểu hồ ly tuy chỉ có một nửa là yêu vật, công tử lại là tuổi trẻ lực thịnh, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có ba năm......”

Tạ Giám ngẩn ra, lập tức liền cười nói: “Ba năm liền ba năm, như vậy cũng tốt rồi. Đa tạ đạo trưởng tương trợ.”

Lý Lâm nói: “Một khi đã như vậy, công tử nhất định phải nhớ kỹ, nhiều nhất bảy ngày, liền tu sung dưỡng hạt châu một lần.” Đem hạt châu đỏ kia đưa cho Tạ Giám, Tạ Giám tiếp nhận như tiếp nhận sinh mạng của mình, chặt chẽ nắm trong lòng bàn tay. Lý Lâm tự cáo từ đi trước.

Tạ Giám đến bên giường ngồi, hắn thẳng đến lúc này mới nhìn kỹ hạt châu. Như gốm mà nhẹ nhàng linh động, như ngọc mà bảo quang lưu chuyển, nắm trong lòng bàn tay, giống như lạnh giống như ấm, rõ ràng là chất thật cứng rắn, xúc cảm lại giống như cực kỳ mềm mại.

Tạ Giám lẩm bẩm: “Ba năm, ba năm…” Thở dài một hơi, không để ý nữa. Đem hạt châu hàm tiến miệng, uống một ngụm nước trà, cúi xuống đặt môi lên đôi cánh hoa nhỏ nhắn của tiểu hồ ly, lưỡi đẩy hạt châu vào ép nó nuốt xuống.

Tạ Giám nâng đầu, tay nhẹ nhàng xoa gương mặt gầy yếu của nó. Hắn nhìn thấy hai má nó ửng đỏ nhu nhuận, trong lòng vừa vui mừng lại vừa không cam lòng, hơi hơi mỉm cười.

Linh Hồ Thanh chậm rãi mở to mắt, thấy Tạ Giám, vui mừng run giọng gọi một tiếng “Công tử” lại nói không nên lời nào, trong mắt dần dần phiếm thượng một tầng hơi nước.

Tạ Giám ôm lấy bả vai nó, hai người ôm nhau sau một lúc lâu, mới mỉm cười nói: “Thanh Nhi tỉnh.”

Linh Hồ Thanh gật gật đầu, “Ân” một tiếng. Đầu của nó để ở chẩm thượng, hơi hơi ngóc đầu lên, bắt được tay áo hắn nắm thật chặt.

Tạ Giám ôn nhu nói: “Trên người cảm thấy như thế nào? Có cái gì không thoải mái không?”

Linh Hồ Thanh lắc đầu: “Không có việc gì. Sáng mai liền có thể đi.”

Tạ Giám xoa xoa hai má nó, cười nói: “Đừng vội, lộ trình còn có ba bốn ngày liền tới rồi, Thanh Nhi hảo hảo nghỉ ngơi thêm mấy ngày cũng không vấn đề gì.” Lại thấp giọng cười: “Buổi tối ta ôm ngươi ngủ.” Hoàn toàn là khẩu khí trêu đùa trước đây.

Linh Hồ Thanh nâng lên mắt. Trong mắt cũng không thấy nửa phần e lệ, nói: “Ta chính mình ngủ.” Thanh âm nó tuy nhỏ, nhưng lại cực kiên quyết.

Tạ Giám hơi kỳ quái, hỏi: “Như thế nào?”

Linh Hồ Thanh nhìn hắn, nói: “Ta về sau ngủ một mình.”

Tạ Giám giật mình, buông tay ra, thở dài: “Ngươi nghe thấy được. Đã tỉnh từ sớm sao?”

Linh Hồ Thanh cúi đầu nói: “Lúc hắn cắt ngón tay ta liền tỉnh.” Giọng điệu có phần run rẩy: “Nếu công tử vì vậy mà chết, nội đan này còn dùng làm gì nữa.”

Tạ Giám vỗ đầu nó vài cái, nói nhỏ: “Thanh Nhi, chúng ta nếu có thể cùng một chỗ khoái hoạt suốt ba năm, cũng không uổng một đời này. Người ta sống một đời, vốn là là ưu nhiều hoan ít, có thể khoái hoạt thêm một ngàn ngày, khó mà có được.”

“Vậy sau ba năm thì sao?” Linh Hồ Thanh vội la lên, thanh âm mang theo chút nức nở.

Tạ Giám cười nói: “Ba năm sau, ta tự nhiên đã chết, Thanh Nhi cũng không có nội đan, liền lên núi làm một hồ ly vô tri. Chúng ta từ trước không phải là đã ước hẹn như thế này sao?”

Linh Hồ Thanh khóc ròng nói: “Không phải như vậy.”

Tạ Giám không đành lòng thấy nó rơi lệ, nhẹ nhàng thở dài: “Thanh Nhi, ngươi ngẫm lại, ngươi nếu không chịu, không quá mấy ngày liền phải mất linh thức, ta từ nay về sau cũng không được vui vẻ.”

Linh Hồ Thanh nằm trên đùi hắn, nức nở nói: “Muốn ta hại chết công tử, còn không bằng như vậy.”

Tạ Giám lo nghĩ, cười nói: “Vậy hai năm đi. Ngô, không đúng, là hai năm rưỡi, cũng không ngại —— hai năm linh mười một tháng, cũng nên…”

Linh Hồ Thanh mở to hai mắt nhìn hắn. Chính mình thương tâm đau khổ, người trước mắt này lại nói đến cao hứng phấn chấn, rõ ràng là vô tâm vô can, trong lòng ủy khuất cực kỳ, lúc này lớn tiếng khóc ra.

Tạ Giám nhìn nó khóc đến lợi hại, đau lòng nhưng vẫn nở nụ cười, nhẹ nhàng nắm lấy cái miệng nhỏ nhắn của nó, cười nói: “Hảo Thanh Nhi, đừng khóc, đừng khóc, ta ở đây.”


Ngón tay Linh Hồ Thanh gắt gao bắt được tay áo hắn, nghẹn ngào nói: “Ta sẽ không ly khai công tử.”

Tạ Giám cười: “Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta tự nhiên liền có thể hảo hảo ở cùng một chỗ.” Sau đó lau nước mắt trên mặt nó.

Linh Hồ Thanh nhưng lại lắc đầu.

Tạ Giám hít một hơi, tươi cười thanh thoát trên mặt cũng biến mất, trầm giọng nói: “Thanh Nhi, ngươi như vậy chống đỡ không được bao lâu. Một là chúng ta ở bên nhau ba năm, hai là ba ngày, chính ngươi chọn đi.”

Linh Hồ Thanh cúi đầu, vẫn không nhúc nhích dựa vào trong lòng ngực Tạ Giám. Nó gắt gao nắm lấy y phục hắn, không nói gì, cũng không gật đầu lắc đầu, ngẫu nhiên khóc thút thít một chút. Trong lòng nó đương nhiên thích cùng công tử cùng một chỗ, dù chỉ một ngày cũng tốt, nhưng nó sao lại có thể bởi vì vậy mà hại công tử.

Tạ Giám vừa sốt ruột, vừa đau lòng, thở dài: “Thanh Nhi, ta biết ngươi sợ hại ta. Nhưng ngươi không chịu đáp ứng, tính mạng ta đã không cần. Không có ngươi, từ nay về sau ta có thể thư thái khoái hoạt sao? Trừ khi ngươi trong lòng hận ta nên mới như thế phạt ta.”

Linh Hồ Thanh vội la lên: “Nếu đáp ứng rồi, ba năm sau, công tử sẽ chết. Ta không đáp ứng, công tử cùng ta đều hảo hảo. Ta cuối cùng vẫn là không có nội đan, vì cái gì còn muốn làm công tử theo giúp ta chịu khổ.”

Tạ Giám tức giận đến nói không ra lời, cắn chặt răng, hận nói: “Thôi, ngốc đông tây, ta không với ngươi nhiều lời. Ngươi ngoan ngoãn nằm yên là tốt rồi.” Tạ Giám vừa nói vừa đem một tay đè lại eo nó, giải khai vạt áo.

Linh Hồ Thanh cả kinh: “Công tử, đừng như vậy, ta không cần.”

Tạ Giám cúi đầu cắn môi nó. Đang định thoát ngoại sam, đột nhiên trên môi đau xót, trong miệng đều là vị tanh ngọt. Tạ Giám trăm triệu không thể tưởng được tiểu hồ ly dịu ngoan này thế nhưng lại hội cắn mình, nhất thời không khỏi giật mình ngốc lăng.

Linh Hồ Thanh cũng bị dọa ngây người, run giọng: “Công tử, không phải ta… Không phải… Ta…”

Tạ Giám cả kinh sau một lúc lâu, lại đưa nó ôm vào trong lòng ngực, Linh Hồ Thanh liền không dám tái trốn, nhỏ giọng nói: “Công tử, ta nghĩ… nên chờ thêm mấy ngày…” Tạ Giám cũng không nói gì, chỉ tựa đầu chôn trên vai nó.

Linh Hồ Thanh cảm thấy được trên vai y phục dần dần ướt, biết hắn rơi lệ, trong lòng sợ hãi cực kỳ, khóc ròng nói: “Công tử, ta nghe lời, ngươi muốn thế nào đều được.” Nói xong run run thân thủ tự cởi y phục chính mình.

Tạ Giám đè lại tay nó, nói nhỏ: “Hảo Thanh Nhi, ngươi cũng mệt mỏi, liền ngủ đi.” Kéo chăn, thổi tắt ngọn nến, liền ôm Linh Hồ Thanh nằm xuống.

Linh Hồ Thanh lúc đầu ngoan ngoãn không dám lộn xộn, một ngày này bị gây sức ép lợi hại, khóc cũng khóc đến mệt mỏi, không lâu liền nặng nề ngủ. Tạ Giám ôm nó vào trong ngực, sợ thức tỉnh nó, tất nhiên là không tiện trở mình. Trong lòng suy nghĩ đi suy nghĩ lại không biết bao nhiêu lần, cũng không nghĩ ra kế sách lưỡng toàn. Trước kia không hiểu ái tình, hiện giờ có được, lại lâm vào cảnh chết không được sống không xong. Nhưng hắn cũng không hối hận, chỉ mong có thể cũng tiểu hồ ly ở bên nhau. Trong lòng bỗng nhiên nảy sinh ác độc, không bằng giết vật nhỏ không nghe lời này, sau đó tự mình kết thúc, không còn rắc rối.

Tạ Giám trong đầu có ý niệm đó, lúc đầu ngay cả bản thân cũng hoảng sợ, nhưng cẩn thận nghĩ đến, tiểu hồ ly không muốn hấp tinh khí của mình, chính mình cũng không nguyện mấy ngày sau liền mất nó, đúng là chỉ có con đường này có thể đi. Lập tức hung ác tâm, từ trong y túi đầu giường lấy ra một tiểu đao, sờ soạng cổ Linh Hồ Thanh. Tiểu đao không bén dán tại cổ nó, bày tay Tạ Giám dường như có thể cảm nhận được huyết mạch lưu động. Hắn như u mê, khẽ cắn răng một cái, trên tay liền hơi sử dụng lực.

Linh Hồ Thanh không hay biết gì đang ở trong mộng, cũng không biết nó mộng cái gì, thì thào nói: “Công tử! Công tử! Ta thích ngươi, ta không ly khai ngươi.” Bóng đêm u đạm, mơ hồ thấy rõ gương mặt tú lệ của nó dẫn theo nước mắt, trên hàng mi vẫn còn vương một tầng hơi nước. Tạ Giám ngây người, trong lòng lại nhịn không được mê say, cúi xuống hôn môi nó. Lời lẽ kia nhu như nước mùa xuân, mặc dù ở trong mộng, cũng là hết sức triền miên.

Khi Tạ Giám ngẩng đầu lên, mặc dù mang chút hơi mỏng thê lương, lòng tràn đầy lại đều là ôn nhu. Nhìn thấy tiểu đao trên tay mình, chỉ cảm thấy tựa hồ là lúc nằm mơ khi cầm đến, cũng không biết mình trúng tà gì, không khỏi ra một thân mồ hôi lạnh, đem tiểu đao quăng đến một bên. Hắn nằm xuống bên cạnh Linh Hồ Thanh, trong đầu hỗn loạn, nhưng cũng mơ mơ màng màng thiếp đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Giám thức dậy không lâu, liền có người đến, là tiểu nhị của khách ***, chỉ khác là thay đổi thiếu niên thành nữ tử. Nữ nhân đó xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt cực kỳ linh động, trang phục cũng không thô như tạp dịch trong ***.

Tạ Giám đang kỳ quái, liền nghe thanh âm Linh Hồ Thanh vui mừng nói: “Mộc Đào tỷ tỷ.”

Mộc Đào hướng Tạ Giám nở nụ cười, nói: “Công tử mạnh khỏe.” Bưng bát cháo hướng đến bên giường. Tạ Giám vốn định tiếp lấy, thấy Linh Hồ Thanh đối nàng vô cùng thân cận, nên liền thôi.

Mộc Đào ngồi bên giường, ở sau lưng Linh Hồ Thanh kê cái gối, cười nói: “Thoải mái không?”

Linh Hồ Thanh gật đầu.

Mộc Đào múc một muỗng chúc đưa đến bên miệng Linh Hồ Thanh, Linh Hồ Thanh ăn, vội vàng hỏi: “Mộc Đào tỷ tỷ như thế nào tới nơi này? Tỷ tỷ của ta đâu?”

Mộc Đào thân mật chỉa chỉa trán nó, khanh khách cười: “Tỷ tỷ ngươi đã biết chuyện của ngươi, nhất thời gấp đến độ động thai khí. Nàng vốn là nóng lòng muốn tới, hiện chỉ có thể nhờ ta đến đây nhìn ngươi.” Lại múc một muỗng cháo uy nó.

Linh Hồ Thanh ngạc nhiên: “Tỷ phu của ta là ai?”

Mộc Đào cũng ngạc nhiên: “Ngươi không biết?”

Linh Hồ Thanh lắc đầu.

Mộc Đào cười: “Chờ ngươi trở về, tỷ tỷ ngươi sẽ chậm rãi nói cho ngươi nghe. Ngươi đã hơn nửa năm không về nhà đi?”

Linh Hồ Thanh gục đầu xuống: “Ta đã sớm nghĩ muốn trở về…”

Mộc Đào cúi đầu thở dài, đối Linh Hồ Thanh nói: “Sớm biết rằng ngươi hội thành như vậy tử, ta thực nên giết chết người nọ.”

Tạ Giám nghe được manh mối trong lời nói, vội vàng hỏi: “Ai?”

Mộc Đào nâng má, đau khổ suy tư: “Ta nhớ không được, hình như là họ Chung…” Thấy Tạ Giám sắc mặt đại biến, do dự nói: “Đó là bằng hữu của ngươi sao? Hắn… Là hắn trước đây đối ta vô lễ, ta mới…”

Tạ Giám lắc đầu cười khổ: “Cô nương không giết chết hắn, ta chỉ cảm thấy thật sự đáng tiếc.”

Mộc Đào nói: “Sau bọn họ thỉnh người tróc yêu, lòng ta vô cùng sợ hãi, liền đào tẩu. Ta nghĩ rời đi, người nọ chậm rãi điều dưỡng liền có thể hảo khỏe lại. Ai ngờ… Ai ngờ bọn họ nhưng lại đem Thanh Nhi…”


Tạ Giám không muốn suy nghĩ lại chuyện cũ, lại thấy lúc nàng nói chuyện liền đã quên uy Linh Hồ Thanh ăn, hiển nhiên không phải thường chiếu cố người khác, liền tiến lên tiếp nhận bát cháo.

Mộc Đào nhìn Linh Hồ Thanh ăn, cười nói: “Vốn là định mang ngươi cùng nhau trở về. Ta phải đi rồi, ngươi cùng ta đi không?”

“Ta…” Linh Hồ Thanh ấp úng, ánh mắt do dự nhìn nhìn Tạ Giám.

Tạ Giám cầm tay nó, đối Mộc Đào nói: “Thanh Nhi hiện nay thân thể không khỏe, cần nghỉ ngơi thêm một ngày mới có thể đi đường. Cô nương cứ đi trước.”

Nghe vậy Mộc Đào liền đứng dậy cáo từ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Giám trở lại bên giường, sờ sờ Linh Hồ Thanh. Hắn biết Linh Hồ Thanh cho tới bây giờ chưa từng béo quá, nhưng lại cảm thấy gầy đến đáng thương, nói: “Thanh Nhi thấy mệt không? Ngủ thêm một chút đi.”

Linh Hồ Thanh đáp ứng một tiếng, ngoan ngoãn nằm xuống, lại trơ mắt nhìn Tạ Giám.

Tạ Giám ngạc nhiên hỏi: “Thanh Nhi làm gì nhìn ta như vậy? Có chuyện gì sao?”

Linh Hồ Thanh nhỏ giọng: “Ta ở trong phòng cảm thấy rất buồn, muốn ra ngoài một chút.” Vẻ mặt tựa đứa nhỏ vì e sợ yêu cầu tùy hứng của mình không được đáp ứng mà rụt rè bất an.

Tạ Giám bật cười nói: “Đi ra ngoài liền đi ra ngoài, tỏ vẻ đáng thương như vậy, nghĩ ta sẽ đánh ngươi sao?” Liền giúp Linh Hồ Thanh mặc y phục, cùng nó ra ngoài.

Khách *** này là Tạ Giám hôm qua tùy tiện tìm đến một tiểu *** ven đường, bốn phía ít có người ở hay đi lại, thật là yên tĩnh. Tạ Giám biết Linh Hồ Thanh thích địa phương như vậy, dẫn nó đi xa một chút, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi. Linh Hồ Thanh ghé vào một đóa hoa nhỏ ngửi ngửi, hái xuống bỏ vào trong miệng ăn. Thỏa mãn dựa vào thân cây phía sau, vui thích nói: “Từ trước tỷ tỷ thường mang ta đi ra ngoài ngoạn, ta thường leo lên cây.” Bỗng nhiên nhớ tới lời nói Mộc Đào, có điểm ủ rũ: “Ta còn không biết tỷ phu của ta là ai.”

Tạ Giám nhớ tới Dương Chấp Nhu, cười nói: “Về nhà nhìn xem chẳng phải sẽ biết.”

Linh Hồ Thanh nói: “Hắn nhất định không phải hồ ly.”

Tạ Giám “A” một tiếng, ngạc nhiên nói: “Thanh Nhi như thế nào biết?” Linh Hồ Thanh lắc đầu: “Ta không biết, chính là nghĩ như vậy. Ta đoán tỷ tỷ sẽ thích người.”

Tạ Giám nhớ tới một chuyện, cười nói: “Còn có một sự kiện, không biết tỷ tỷ ngươi sinh hạ đứa nhỏ, là người hay là hồ ly?”

Linh Hồ Thanh nghĩ nghĩ, nói: “Là hồ ly đi, giống ta vậy.”

Tạ Giám nói: “Mong là như thế.” Quay đầu gặp Linh Hồ Thanh câu khóe môi, thần tình đều là tươi cười, nói: “Thanh Nhi suy nghĩ cái gì, như thế nào vui vẻ đến vậy?”

Linh Hồ Thanh cười dài: “Ta suy nghĩ, đứa nhỏ của tỷ tỷ có thể hay không là bộ dáng trẻ con, lại có đôi tai cùng cái đuôi hồ ly.”

Tạ Giám cười: “Ngô, kia thật sự đáng yêu.” Xoa bóp hai cái lỗ tai của Linh Hồ Thanh, thật cảm thấy được mặc kệ là người là hồ, hai cái lỗ tai đều giống nhau mềm mại đáng yêu.

Linh Hồ Thanh vui vẻ nói: “Đợi qua vài ngày nữa trở về, ta muốn dạy hắn gọi ta cữu cữu.”

Tạ Giám nghĩ tiểu hồ ly đã làm trưởng bối, trong lòng hơi có chút ghen tị. Chính mình sống hơn hai mươi năm, chớ nói phụ thân gia gia, cho dù cữu phụ cô phu** linh tinh cũng chưa từng làm qua. Lập tức dội nước lạnh: “Lúc ngươi trở về, sợ nó còn chưa sinh ra đi.”

**cữu phụ cô phu: cậu dượng

Linh Hồ Thanh không chút nào để ý: “Trở về liền mỗi ngày giáo nó, cứ giáo mấy tháng như vậy, mai mốt thế nào cũng kêu cữu được.”

Tạ Giám cười to: “Thì ra là thế!” Ở trên trán nó hôn một cái.

Linh Hồ Thanh nghe hắn cười, vui mừng: “Công tử vui vẻ sao?” Lại thấp giọng nói: “Công tử vui vẻ. Ta cũng vui vẻ.”

Tạ Giám ôn nhu nói: “Thanh Nhi thật tốt.” Trên mặt tươi cười lại thầm tư lự. Hắn trong lòng vẫn nhớ kỹ chuyện nội đan của Linh Hồ Thanh, suy nghĩ không biết nên dùng biện pháp gì mới có thể lừa nó đáp ứng hấp thụ tinh khí của mình. Nhưng nghe nó vừa mới nói như vậy, tình cảm của mình nó đều để ý như thế, làm sao chịu hại mình.

Hai người lại ngồi nói chuyện phiếm rất lâu. Linh Hồ Thanh vừa mới bị Lý Lâm dùng thuật, tinh thần có chút chống đỡ hết nổi. Hai người vốn là đang dựa vào một thân cây, nó dần dần liền hoạt tiến trong lòng ngực Tạ Giám ngủ. Tạ Giám nhẹ nhàng thay nó kéo lại xiêm y, liền đưa nó ôm trở về phòng an trí hảo.

Tạ Giám một mình ngồi cạnh cửa sổ, trong lòng từ từ suy nghĩ, nhớ tới một biện pháp, lắc lắc đầu. Nhưng trái lo phải nghĩ, biện pháp khác so với biện pháp vừa mới nghĩ ra càng không bằng. Lại nhớ tới một cái trấn nhỏ từng đi qua, liền ra khỏi khách ***, đi bộ đến trấn nhỏ kia. Đợi đến lúc trở về, đã là giờ cơm chiều, Linh Hồ Thanh còn tại trên giường chưa tỉnh.

Tạ Giám vào phòng, thuận tay bưng cơm chiều tiến vào, lúc này liền từ trong tay áo xuất ra một gói giấy, đem dược bên trong nghiền nhỏ bỏ vào trong bát, đến trước giường kêu: “Thanh Nhi, dậy ăn chiều.” Linh Hồ Thanh mơ mơ màng màng tỉnh lại, để Tạ Giám uy ăn mấy muỗng. Lại uống non nửa bát cháo. Tạ Giám nhẹ giọng hống nó ăn hết cháo.

Linh Hồ Thanh nửa khép mắt tựa vào người Tạ Giám, đầu óc không tỉnh táo nói: “Công tử, ta mệt mỏi.” Tạ Giám ôn nhu nói: “Mệt nhọc liền ngủ đi.” Tự ngồi ở bên giường nhìn nó. Dần dần nghe hơi thở nó càng ngày càng trầm, biết nó đã ngủ mê, liền khinh thủ khinh cước kéo xiêm y nó xuống dưới, lại trừ bỏ y phục chính mình, đi lên ôm lấy nó. Tạ Giám sợ thức tỉnh nó, lại sợ sáng mai nó phát hiện, tuy là hồi lâu không có động tĩnh gì, cũng không dám tận tình tùy ý, không lâu sau mồ hôi chảy đầm đìa, nhẫn đến cực kỳ vất vả.

Tạ Giám đến trấn nhỏ kia cũng là để cho tâm trạng thư thái một chút, thuận tiện mua thuốc ngủ. Hắn biết tiểu hồ ly nhất định không chịu hại chính mình. Chỉ có thể trộm đem tinh khí cho nó. Đợi nó ngủ, lại thêm dược vật tương trợ, không phát hiện chính mình ở trên người nó động tay động chân. Nếu thật sự để nó phát hiện được, mặc kệ là hống là lừa, thậm chí là bá vương ngạnh thượng cung, tóm lại bất luận như thế nào cũng không thể để cho nó biến thành một con hồ ly cái gì cũng không nhớ rõ là được.

Ngày hôm sau Tạ Giám tỉnh lại, tựa hồ cảm thấy được trên gương mặt có rất nhiều thủy ngân, hắn một đêm mộng đẹp, trong đầu vẫn hỗn loạn, chỉ nghĩ là đêm qua trời mưa tạt lên mặt, cũng không để ý. Nghiêng đầu nhìn chỗ Linh Hồ Thanh, chẩm thượng cũng trống trơn, hắn nhất thời thanh tỉnh, vội vàng đứng lên mặc y phục, lại thấy trên bàn cong vẹo hai hàng tự: “Ta không cần ngươi. Ta không trở về chỗ tỷ tỷ.” Biết tiểu hồ ly đã phát hiện được chuyện hôm qua, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi ở trên ghế bên cạnh bàn. Hắn trong lòng tuy là vừa đau vừa vội, cũng không hối hận, muốn trách cũng chỉ có thể trách chính mình ngủ quá mê, không coi chừng nó.

Tạ Giám lại nhìn hai hàng tự kia trong chốc lát, trong lòng biết Linh Hồ Thanh nói không cần mình nhưng thực ra là không muốn mình hao tổn tinh khí. Câu “Ta không trở về chỗ tỷ tỷ” rõ ràng là “giấu đầu lòi đuôi”, lập tức liền lấy ra một ít ngân lượng còn sót lại, xuất môn vẫn là hướng Lạc Dương đi. Trên đường cũng không nghỉ lại khách ***, ban đêm cũng không quản mệt nhọc tiếp tục đi, nhất trong vòng bảy ngày phải tìm được Linh Hồ Thanh.

-oOo-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui