CHƯƠNG 39 PN2: ĐẠI TÁC CHIẾN CỨU THIÊN TÔN – HẠ
Triển Chiêu định chạy đi tìm cái gương nhìn một chút xem có ổn hay không, Bạch Ngọc Đường liền kéo hắn lại, chỉ Lâm Dạ Hỏa một cái, đồng thời nghiêm túc nói với Triển Chiêu: “Nhìn rất đẹp! Bỏ xa hắn đến chín con phố!”
************************
Thiên Tôn chui vào chăn rồi liền ngủ say, còn ngủ rất ngon là đằng khác.
Những người khác thì chuẩn bị ra ngoài đi tìm hắn, cảm thấy liệu có phải hắn bị lừa đi rồi không, bây giờ còn đang ở nơi hang hổ đầm rồng … chờ mọi người đến giải cứu đây.
Hắc Ảnh vui vẻ te tởn mà cầm tới đống y phục cùng tóc giả, hăng hái bừng bừng mà phân phát cho mọi người.
Dù sao thì Lâm Dạ Hỏa cũng không cần chọn, đặc thù ngoại tộc của hắn quá rõ ràng rồi, hơn nữa hắn còn mang vẻ đẹp tương đối trung tính, mấy người kia thì tương đối khó khăn. Thật ra thì cũng chẳng cần lo vấn đề nam nhân hay nữ nhân, Thiên Tôn đường đường là một nam nhân nếu cũng đã bị lừa đi rồi, xem ra …. Đối phương cũng chẳng quan trọng chuyện nam nhân hay nữ nhân lắm, chỉ quan trọng là đẹp hay xấu mà thôi.
Triệu Phổ cũng chạy đến tham gia náo nhiệt, hắn cũng chẳng cần đến tóc giả, dù sao thì ngũ quan của hắn cũng quá rõ ràng, rất nhiều người đều nhận nhầm hắn là ngoại tộc, dĩ nhiên… ở Hắc Phong Thành thì ít hơn, vì đại đa số người đều biết hắn. Vì vậy, Triệu Phổ chỉ đơn giản là đến tham gia náo nhiệt mà thôi ….
Âu Dương Thiếu Chinh cùng Trâu Lương cũng không khác Triệu Phổ là bao, gần như toàn bộ người Hắc Phong Thành đều biết bọn họ, Long Kiều Quảng thì có râu, Âu Dương liền cầm một con dao nhỏ hỏi hắn: “Tiểu Quảng, chúng ta cạo râu đi được không?”
Long Kiều Quảng bị dọa sợ, tay giữ chặt râu, xoay người chạy mất.
Công Tôn khó hiểu, Giả Ảnh ở bên cạnh giải thích cho hắn: “Hắn vẫn thường tự hào rằng mình trông anh tuấn nhất vì có hai chòm râu đó!”
Triển Chiêu cầm từng bộ tóc giả, bĩu môi mà liếc Hắc Ảnh —- Người này thật quá ý tứ đi, màu nào cũng có a!
Bạch Ngọc Đường vẻ mặt đầy chán ghét mà nhìn đống tóc giả kia, Hắc Ảnh liền cầm một bộ màu trắng cho hắn, nói: “Cái này nhìn giống với màu tóc của Thiên Tôn, hơn nữa cũng chưa có ai dùng qua.”
Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái, miễn cưỡng nhận lấy, đội thử lên một chút.
Chờ cho Bạch Ngọc Đường đội xong rồi, mọi người đều từ từ xoay sang nhìn lén một chút, đều le lưỡi —– Ai nha, nhìn bóng lưng giống hệt Thiên Tôn a!
Triển Chiêu đi vòng vòng quanh hắn, lại vòng qua đằng trước, hí mắt nhìn: “Sách ….”
Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu: “Sách cái gì?”
Triển Chiêu đưa tay cầm một bộ tóc màu đỏ đưa cho hắn: “Thử cái này chút đi.”
Bạch Ngọc Đường cau mày: “Khó coi chết ….”
“Thử chút đi. Ngươi rất hợp màu đỏ mà.”
Bạch Ngọc Đường vẫn chưng ra vẻ mặt chán ghét, có điều, lại thấy Triển Chiêu mặc một thân y phục màu đỏ, cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Ngươi cũng phải dùng màu đỏ! Còn nữa, còn phải mặc y phục đỏ nữa!” Lâm Dạ Hỏa ở bên cạnh nói.
Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn hắn.
“Như vậy mới công bằng!” Lâm Dạ Hỏa nghiêm túc nói.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn chằm chằm một lúc, nói: “Hay là ngươi mặc màu trắng.”
Lâm Dạ Hỏa kéo cổ áo che lại, lui về sau một chút: “Mới không thèm mặc màu trắng đơn điệu đó! Không thể làm nổi bật vẻ đẹp của ta được!”
Trâu Lương ở bên cạnh chỉ biết than thở.
Bạch Ngọc Đường thuận tay đem bộ tóc màu đỏ đội lên đầu Triển Chiêu: “Ngươi đội đi.”
Triển Chiêu nhìn nhìn bộ tóc màu lam trong tay mình —- Thật ra thì hắn định thử chút màu lam a ….
“Cho dù là ngoại tộc thì cũng không có màu lam đâu!” Bạch Ngọc Đường đem bộ màu lam kia nhét lại vào trong bao, lại đưa tay sửa sang tóc cho hắn thật gọn, rồi tự tay chọn một bộ y phục đỏ, mặc vào cho hắn, sau đó mới hài lòng gật đầu một cái.
Triển Chiêu định chạy đi tìm cái gương nhìn một chút xem có ổn hay không, Bạch Ngọc Đường liền kéo hắn lại, chỉ Lâm Dạ Hỏa một cái, đồng thời nghiêm túc nói với Triển Chiêu: “Nhìn rất đẹp! Bỏ xa hắn đến chín con phố!”
Lâm Dạ Hỏa quay đầu lại liếc một cái, giận nha —— Là là chín con phố nữa sao?
Công Tôn vỗn dĩ cũng không muốn tham gia náo nhiệt, có điều Tiểu Tứ Tử lại lật đi lật lại cái bao một chút, lôi ra được một bộ tóc vàng, bé leo lên bàn, đội vào cho Công Tôn, lại sửa sang một chút: “Phụ thân nhìn rất đẹp!”
Triệu Phổ ngồi bên cạnh cũng liếc một cái, cười tít mắt đến sắp thành sợi chỉ luôn rồi —– Sách! Thật là đẹp!
Vô Sa đưa tay cầm lên một bộ tóc giả, Lâm Dạ Hỏa liền vội vã lôi hắn lại: “Sư phụ, người thì miễn đi!”
Vô Sa sưng mặt: “Ai! Vì cứu Thiên Tôn, vi sư nghĩa bất dung từ …”
“Không phải ….” Lâm Dạ Hỏa càng giữ chặt bộ tóc hơn: “Lúc người không có tóc nhìn mới đẹp nhất!”
Khóe miệng Vô Sa giật kịch liệt, liếc mắt nhìn Lâm Dạ Hỏa, tâm nói —– Ngươi đồ con thỏ con chết bầm!
Lâm Dạ Hỏa lặng lẽ đem bộ tóc kia giấu đi, tâm nói —- Đừng có dọa cho đám lừa gạt đó sợ phát khiếp mà chạy đi chứ.
Tiểu Tứ Tử đội xong cho Công Tôn rồi, lại tìm từ trong cái bao của Hắc Ảnh ra một bộ tóc khác, nhảy khỏi bàn, chạy đến chỗ Ân Hậu.
Tiểu Tứ Tử cầm một bộ tóc màu tím cho Ân Hậu.
Ân Hậu bất đắc dĩ nhận lấy bộ tóc, hỏi Hắc Ảnh: “Ngay cả màu tím cũng có sao?”
Hắc Ảnh nhìn trời —— Xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử, hắn đều có hết ….
Tiểu Tứ Tử lại cầm một bộ tóc màu đậm cho Trâu Lương.
Trâu Lương nhận tóc hỏi: “Thúc cũng đi?”
Tiểu Tứ Tử lại chạy về tìm tiếp, hình như vô cùng hăng hái.
Công Tôn ôm bé xuống: “Đừng có thêm loạn.”
Tiểu Tứ Tử thấy mọi người đều đã thay y phục xong cả rồi, liền hỏi Công Tôn: “Phụ thân, con cũng muốn đi!”
Công Tôn có chút khó xử: “Ngoan, đi bắt lừa gạt, con đi không tiện!”
Tiểu Tứ Tử bĩu môi —– Có vẻ chơi rất vui mà.
Tiêu Lương cũng chạy đến: “Con cũng đi, con trông chừng Cận nhi!”
Công Tôn gật đầu một cái, cũng cảm thấy yên tâm hơn … có điều … hiểu con không ai bằng cha, nếu quả thật Thiên Tôn mất tích, nhất định Tiểu Tứ Tử sẽ rất lo lắng mới phải chứ, hình như nó không hề lo lắng a.
Bao Duyên cùng Bàng Dục là hai tên tay trói gà không chặt, cũng đến tham gia náo nhiệt, chủ yếu là đi xem chuyện vui.
Tất cả mọi người đều đã chuẩn bị xong, mặc lên người trang phục kỳ dị mà nghênh ngang rời khỏi quân doanh, đi về hướng Nam.
Trong trướng của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, Thiên Tôn trở mình một cái, lại cảm giác thấy có đám lông mềm mượt nào đó đang cọ cọ mình. Hắn vừa mở mắt ra nhìn một cái, chỉ thấy là Tiểu Ngũ đang dùng cái đầu ghé lên giường mà cọ mình a.
Thiên Tôn vỗ vỗ đầu nó, sau đó lại tiếp tục ngủ.
Tiểu Ngũ thấy Thiên Tôn không có để ý đến mình, liền đi vòng vòng quanh giường mấy vòng, sau đó chạy đến tìm bọn Hắc Kiêu cùng Tảo Đa Đa chơi đi.
…….
Ở phía Nam Hắc Phong Thành, các thương cổ tụ tập trên tửu lâu cùng khách *** khá nhiều, phần lớn đều là từ Trung Nguyên đến mua bán làm ăn, trên đường cũng vô cùng náo nhiệt, có một số nơi người còn chen chúc.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi cùng nhau, Lâm Dạ Hỏa đi cùng Trâu Lương, Triệu Phổ dẫn theo hai người lớn nhỏ nhà Công Tôn, Bàng Dục cùng Bao Duyên đi theo Âu Dương, còn có Ân Hậu cùng Vô Sa nghênh ngang đi dạo phố nữa …. Cứ thế cả đoàn nhập vào trong cái phố xá tấp nập này.
Đại khái là bởi vì lúc đi tìm Thiên Tôn có đói bụng chút, Triển Chiêu bắt đầu đi kiếm xem có đồ ăn vặt nào ngon ngon ở Hắc Phong Thành hay không … Chỉ trong chốc lát, trong tay hắn đã cầm về mấy món ăn ngon rồi —— Thịt viên, trứng cá, thịt xiên nướng chẳng hạn, ăn ngon đến độ cái miệng cũng dính mỡ luôn.
Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ mà nhìn hắn, nhìn bộ dáng như vậy thì đám lừa gạt kia có khi cũng không dám đến lừa hắn đi đâu, sợ hắn ăn hết sản nghiệp mất.
Tiểu Tứ Tử cũng cầm đồ ăn ngon ngồi vắt vẻo trên vai Triệu Phổ, vừa gặm đồ ăn vừa nói chuyện phiếm với Triệu Phổ.
Công Tôn chỉ cần lắc lắc mái tóc vàng của mình một chút cũng đã thu hút một loạt ánh nhìn, thật nhiều người hỏi nhau, tiểu oa nhi ngồi trên vai Cửu Vương gia là ai nha? Chẳng lẽ chính là Tiểu Vương gia trong lời đồn kia sao? Tay hắn còn dắt thêm một oa nhi lớn hơn một chút nha, chẳng lẽ Nguyên Soái lúc này rảnh rỗi cho nên mới đi giữ trẻ sao? Còn mỹ nhân tóc vàng bên cạnh là ai a? Ai nha! Nhìn kỹ da thật trắng, người thật gầy a!
Triệu Phổ cứ thế mà đi, trong lòng cũng cảm thấy bực mình, đám người này rảnh rỗi thế sao? Lại cứ nhìn chằm chằm Thư ngốc nhà hắn!
Triệu Phổ nhai xong cá viên rồi, nhìn mọi người đi phía trước, má cứ giật giật.
Triệu Phổ ngẩng mặt lên nhìn bé một chút, hắn đột nhiên cảm thấy Tiểu Tứ Tử hình như càng lúc càng gian, vì vậy liền hỏi: “Tiểu Tứ Tử?”
“Dạ?” Tiểu Tứ Tử nhai nhai cá viên, còn cúi đầu nhìn hắn.
“Thiên Tôn thật sự ở đây sao?” Triệu Phổ hỏi.
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, tiếp tục nhai cá viên, sau đó …. Mím môi híp mắt, cười với Triệu Phổ một cái.
Triệu Phổ ngẩn người, Tiểu Tứ Tử lại ngẩng đầu tiếp tục nhìn bọn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường phía trước.
Triệu Phổ cùng Công Tôn yên lặng nhìn nhau một cái —- Chẳng lẽ, Thiên Tôn hoàn toàn không có bị lừa đi, nếu là vậy …. Lần này mọi người tổng động viên hy sinh một chuyến đi tìm nhưng lại về không, biết bị lừa rồi, liệu Tiểu Tứ Tử có bị đánh mông không a?
…………….
Lâm Dạ Hỏa chạy tuốt phía trước, bên cạnh là Trâu Lương.
Trâu Lương cau mày nhìn Lâm Dạ Hỏa cứ đi hai bước là hất tóc, đi hai bước lại hất tóc … nhìn thôi cũng phát hoảng.
“Ngươi xú mỹ cái gì a!” Trâu Lương hết nói nổi.
Lâm Dạ Hỏa liếc trắng hắn một cái: “Ngươi mở to cái mắt cẩu của ngươi ra a! Gia đây là mỹ chứ không phải xú mỹ!”
“Ai da …”
Chưa kịp để Trâu Lương lên tiếng, bên cạnh đã có một lão đầu lao ra, xoa xoa tay nói chuyện với Lâm Dạ Hỏa: “Vị công tử này tướng mạo thật đẹp a!”
Lâm Dạ Hỏa nhìn nhìn hắn, mím môi cười, quay đầu lại đắc ý nhướng mày với Triển Chiêu đang gặm đồ ăn và Bạch Ngọc Đường đang nhìn Triển Chiêu gặm đồ ăn một cái, ý là —— Xem đi! Qủa nhiên lão tử đây là người bị lừa đi đầu tiên á!
Tất cả mọi người đều tò mò mà nhìn bên này, tâm nói ——- Chẳng lẽ ở chỗ Lâm Dạ Hỏa đã có động tĩnh rồi?
Thế nhưng người nói chuyện kia lại là một lão đầu mập, nhìn cũng khoảng sáu bảy mươi tuổi rồi …… Không giống buôn người a.
Lâm Dạ Hỏa nhẹ nhàng sờ sờ tóc, thiêu mi một cái: “Rất có mắt a.”
“Công tử cái gì cũng tốt, chỉ có tóc là hơi ít một chút.” Lão đầu kia nói xong câu này, Lâm Dạ Hỏa ngây ngẩn cả người, Trâu Lương thì “phốc” một tiếng cười văng, mọi người cũng tò mò mà nhìn tóc Lâm Dạ Hỏa —– Tóc hắn rất ít sao? Cũng dày mà.
Khóe miệng Lâm Dạ Hỏa co giật, chỉ chỉ mình: “Ta cái gì?”
Lão đầu móc từ bên hông ra một lọ dược cao, nói: “Đây là dược vật tổ truyền của nhà ta! Mọc tóc nhất linh, công tử có muốn dùng thử một lần hay không?”
Tất cả mọi người đều lặng lẽ chảy một giọt lệ đồng cảm cho lão đầu kia a ….. quả nhiên, Lâm Dạ Hỏa liền nhảy lên giật tóc lão: “Ngươi dám nói gia đây ít tóc?! Tóc gia đây rất dày đó, ngươi nhanh chóng đếm rõ ràng từng sợi cho ta a!”
Lão đầu kia chẳng quả chỉ là một hỏa kế của Hồi Xuân Đường gần đó đến bán dược mà thôi, vừa thấy Lâm Dạ Hỏa thật hung hãn liền nhanh chóng ôm đầu chạy, vừa chạy còn vừa lầm bầm: “Ai nha, này chẳng phải là do ngươi còn trẻ sao! Tuổi trẻ tóc đã ít như vậy rồi, sau này già đi nhất định sẽ hói!”
“Ngươi mới là đồ hói đầu! Lão tử làm thịt ngươi!” Lâm Dạ Hỏa vén tay áo định chạy đi dạy dỗ cho lão đầu bán dược không có mắt nhìn người kia một trận, Trâu Lương phải kéo hắn lại, nhìn lại xung quanh một cái ….. tất cả mọi người đều kinh hãi tránh xa vây xem. Trên đường có không ít người nhìn nhau –—- Ai nha, thiếu niên hồng y ngoại tộc này thật là đẹp nha! Phải tội tính cách hình như không tốt lắm thì phải a!
Trâu Lương cũng bất đắc dĩ, Lâm Dạ Hỏa nháo thành như vậy rồi còn tên lừa gạt nào dám đến lừa nữa chứ, đều đã bị dọa sợ chạy mất rồi còn đâu.
Triển Chiêu ăn xong mấy món đồ ăn trên tay rồi, liếc mắt cái đã thấy gần đó có người bán canh, lại nhanh chóng chạy đến, ngửi một cái ——- Thơm quá a! Vì vậy, Triển hộ vệ liền mua một chén, rất vui vẻ mà ăn, lại quay đầu sang gọi Bạch Ngọc Đường đến, cũng mua thêm chén nữa.
Có điều, hắn vừa mới quay đầu lại đã thấy Bạch Ngọc Đường lúng túng đứng giữa đường, không biết các lão thái thái bên đường đã bao vây hắn từ lúc nào rồi.
Triển Chiêu bưng canh đi qua, vừa đến gần đã nghe có người nói: “Ai da! Vị công tử này thật anh tuấn nha, đã thành thân chưa vậy a?”
Khóe miệng Triển Chiêu co giật, nhìn các vị đại thẩm kia một chút, tâm nói ——- Đại thẩm, ngươi không cần phải nhiệt tình như vậy đi? Ngươi có thể làm nãi nãi người ta rồi đó ….
Bạch Ngọc Đường cũng không nói gì.
“Công tử họ gì a?” Một đại thẩm khác càng vui vẻ hơn mà phất khăn với Bạch Ngọc Đường: “A di biết mấy cô nương của mấy đại gia cực tốt nga, công tử có muốn kết thân không?”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời —– Bà mối a ….
Triển Chiêu lặng lẽ đứng đó ăn canh, không nói gì mà nhìn mấy bà mai kia đến cầu thân giới thiệu cho Bạch Ngọc Đường, nào là từ Thiên kim tiểu thư nhà Trương viên ngoại cho đến Muội tử của nhà Lý viên ngoại, từ Tiểu muội của nhà bán bánh bao rán đầu đường cho đến Đại tỷ nhà bán hoa đầu phố, ý là …. Chỉ cần Bạch Ngọc Đường muốn là hai nàng có thể làm mối thành công a!
Triển Chiêu bưng cái chén không nhìn chung quanh một chút —– Này được chứ! Mấy cô nương mà các bà mai kia nhắc đến cũng đang núp ở sau cửa hoặc là từ cửa sổ phòng đang nhìn trộm ra ngoài xem tình huống đây, vẻ mặt vừa ngượng ngùng vừa lo sợ nữa, xem ra là nhìn trúng Bạch Ngọc Đường cho nên mới nhờ bà mai đến cầu thân đi.
Triển Chiêu cảm thấy buồn bực, liền chạy lại hàng canh, gọi: “Thêm một chén nữa!”
Triệu Phổ cảm thấy buồn cười, nhìn Bạch Ngọc Đường đối phó với đám bà mối kia mà lắc đầu.
Ân Hậu cũng cảm thấy hứng thú mà hỏi Vô Sa: “Tiểu tử Ngọc Đường rất được hoan nghênh a?”
“Đương nhiên.” Vô Sa gật đầu: “Nghe Lão quỷ Thiên Tôn nói, Ngọc Đường nhà hắn vẫn luôn bị bà mối truy đuổi a! Tất cả các bà mối Giang Nam đều lấy việc được làm mai cho hắn làm vinh dự nhất.”
Ân Hậu nhìn trời.
Triệu Phổ còn đang cười Bạch Ngọc Đường thì đột nhiên lại thấy có người nói chuyện với Công Tôn bên cạnh: “Vị huynh đài này ….”
Mọi người đều “soạt” cái quay mặt sang.
Chỉ thấy người nói chuyện với Công Tôn là một nam tử ngoại tộc trẻ tuổi.
Công Tôn nhìn hắn một chút, chỉ mình: “Ngươi tìm ta?”
“Đúng vậy!” Ngoại tộc kia gật đầu một cái: “Cái này …. Không biết Tiên sinh có thể đi theo ta một chút không.”
Lâm Dạ Hỏa há to miệng, Triển Chiêu ngẩng đầu lên, không nhìn bát canh nữa, ánh mắt Bạch Ngọc Đường cũng dọa các bà mối bỏ chạy, Trâu Lương thì sờ cằm: “Lại là Công Tôn bị lừa đi đầu tiên sao?”
Lâm Dạ Hỏa không hiểu: “Không có lý do a!”
Tiểu Tứ Tử ngồi trên vai Triệu Phổ nhai cá viên, tiếp tục xem náo nhiệt.
Ánh mắt Triệu Phổ cũng nheo lại, đằng đằng sát khí —– Lại dám lừa Thư ngốc nhà hắn, không muốn sống nữa rồi?!
Công Tôn cũng không hiểu: “Đi đâu a?”
“Ngay bên kia.” Ngoại tộc kia chỉ một khách ***, chỉ thấy ở cửa khách *** có một người ngoại tộc khác đang ngồi.
Công Tôn ngẩn người, chân người kia có quấn băng, sắc mặt tím đen.
Ngoại tộc đó chỉ vào cái hòm thuốc Công Tôn cầm theo, nói: “Hình như Tiên sinh là lang trung phải không? Huynh đệ của ta bị thương, đột nhiên lại ngã xuống ….”
“Có thể vết thương của hắn bị nhiễm trùng.” Công Tôn vội vàng chạy đến, kiểm tra vết thương cho người kia.
Triệu Phổ cũng đi qua, tất cả mọi người đều nhụt chí —– Làm nửa ngày, thì ra là tìm Công Tôn xem bệnh!
“Ta đã nói mà.” Lâm Dạ Hỏa cau mày: “Làm sao người bị lừa đầu tiên lại không phải là ta được!”
Trâu Lương liếc nhìn đám người đang hò hét nháo loạn, hỏi: “Liệu có phải do ở đây có quá nhiều người cho nên đám lừa gạt đó mới không dám ra tay không? Có nên đổi nơi khác hẻo lánh hơn chút ….”
Lâm Dạ Hỏa cũng cảm thấy có lý, liền định gọi Bạch Ngọc Đường dẫn theo cái con Mèo đang cố ăn thật nhiều đồ ăn ngon của hắn kia đi nơi khác …. Thế nhưng, hắn vừa nghiêng đầu, đã thấy Bạch Ngọc Đường đang cau mày nhìn cửa hàng canh cách đó không xa.
Chỉ thấy lúc này, Triển Chiêu đã ăn xong canh rồi, chuẩn bị chạy sao ăn hàng bánh bao bên cạnh.
Có một nam nhân trung niên chừng bốn mươi tuổi đột nhiên tiến tới, cười hì hì mà hỏi hắn: “Tiểu huynh đệ!”
Triển Chiêu nhìn hắn.
“Hình như Tiểu huynh đệ là một thực khách a!” Đại thúc trung niên kia cười ha hả mà hỏi Triển Chiêu: “Không phải là người ở đây đi?”
Triển Chiêu gật đầu.
“Ngươi muốn ăn ngon sao?” Đại thúc kia cười hì hì nói: “Chỗ này làm gì có đồ ăn ngon a. Đại thúc dẫn ngươi đi ăn đồ ngon nha?”
Triển Chiêu tò mò: “Ngươi biết chỗ nào có đồ ăn ngon sao?”
“Đương nhiên a!” Đại thúc kia vừa nói vừa vẫy vẫy Triển Chiêu: “Tới, tới, đại thúc dẫn ngươi đi ăn đồ ăn ngon nhất Hắc Phong Thành.”
Triển Chiêu nghe hắn nói vậy liền vui vẻ mà chạy theo đại thúc kia.
Mọi người đứng nhìn mà há to miệng —– Cái này … là gì đây?
Chỉ thấy đại thúc kia vừa dẫn Triển Chiêu thoạt nhìn qua vô cùng ngây thơ trong sáng vào trong một ngõ hẻm, vừa đánh mắt ra hiệu cho mấy người ở phía xa.
Mọi người theo ánh mắt của hắn nhìn qua, chỉ thấy có mấy nam nhân quỷ quỷ quái quái, cầm trong tay một cái bao, lặng lẽ đi theo hai người kia, rõ ràng là —— Không có ý tốt.
Triển Chiêu lúc đi theo người nọ đến một khúc quanh chuẩn bị vào ngõ hẻm, liền quay đầu lại thiêu mi với mọi người đang trợn mắt há miệng ở phía sau, ý là —— Mắc câu rồi!
Mọi người trầm mặc hồi lâu —- Người đầu tiên bị lừa đi, lại là Triển Chiêu sao?!
Lâm Dạ Hỏa sờ sờ mặt mình: “Không có lý do a!”
Bạch Ngọc Đường cũng chẳng thể quản mấy chuyện này nữa, Mèo kia thực sự bị đồ ăn dẫn đi rồi, cho nên hắn cần nhanh chóng đuổi theo.
Trâu Lương lôi Lâm Dạ Hỏa vẫn lẩm bẩm “Không có lý do” chạy theo Triển Chiêu.
Công Tôn đã xử lý xong vết thương cho ngoại tộc kia rồi cũng cùng Triệu Phổ và Tiểu Tứ Tử đuổi theo.
Triệu Phổ hỏi Tiểu Tứ Tử: “Triển Chiêu liệu có gặp nguy hiểm không?”
“Không có.” Tiểu Tứ Tử cười híp mắt lắc đầu.
“Đám người kia liệu có gặp nguy hiểm không?” Công Tôn tò mò hỏi Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử không hề suy nghĩ đã khẳng định: “Chết chắc rồi!”
Ân Hậu nhìn đám người đó, cũng hỏi bé: “Cháu tính ra sao?”
“Cần gì phải tính nha!” Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa ở phía trước.
Đầy đầu Bạch Ngọc Đường lúc này đều là một suy nghĩ —- Dám lừa Mèo của hắn, làm thịt đám lừa gạt này!
Mà đầy đầu Lâm Dạ Hỏa lúc này cũng là một suy nghĩ —— Lại đi lừa Mèo nhà Bạch Ngọc Đường chứ không lừa hắn sao? Đánh chết các ngươi cho các ngươi mở cái mắt chó ra.
Mọi người lặng lẽ thở dài —- Sát khí thật lớn, đám lừa gạt kia xem ra … lành ít dữ nhiều rồi.
…………………
“Hoắc a ”
Bên trong đại trướng, Thiên Tôn trở mình một cái, xoa xoa mũi, lại tiếp tục ngủ.
………….
Đếm chiều tối.
Dẫn theo mười mấy tên lừa gạt cùng một đám lớn nam thanh nữ tú được cứu ra bên ngoài rồi, mọi người cùng trở về quân doanh.
Triển Chiêu vừa đi vừa xoa bụng, ăn nhiều quá đi không nổi nữa.
Bạch Ngọc Đường thì đánh người xong rồi cảm thấy có chút đói bụng.
Lâm Dạ Hỏa lại không hiểu mà hỏi Trâu Lương: “Chẳng lẽ lúc Triển Chiêu ăn trông rất đáng yêu sao? Tại sao tất cả đám lừa gạt đều đi lừa hắn a? Còn người đến trêu chọc lão tử lại đều là lưu manh?”
Trâu Lương lôi một đám lưu manh có ý đùa trêu chọc Lâm Dạ Hỏa trên đường, tâm nói —- Nói nhảm! Triển Chiêu bề ngoài là một tên cật hóa ngây thơ cực kỳ dễ gạt, ngươi cùng Bạch Ngọc Đường, một tên thì hung dữ muốn chết, một tên thì y như khối băng, lạnh lẽo muốn chết, nếu đã là lừa gạt thì dĩ nhiên là đi gạt Triển Chiêu chứ ai thèm lừa gạt hai ngươi.
“Có điều ….” Vô Sa nhìn một đám lừa gạt nằm trên mặt đất cùng hơn trăm thiếu nam thiếu nữ vừa mới được cứu ra, nói: “Tất cả lừa gạt của Hắc Phong Thành cùng những người bị lừa gạt đều ở đây cả rồi, tại sao lại không thấy Thiên Tôn chứ?”
Bạch Ngọc Đường cũng cau mày, rốt cuộc là đi đâu vậy chứ ….
Chính lúc mọi người đang buồn bực, liền nghe sau lung có người nói: “Các ngươi về rồi, có phải bị lạc đường không a? Sao lại đi ra ngoài lâu vậy chứ?!”
Tất cả mọi người cùng sửng sốt —— Tiếng nói này thật quen tai a.
Mọi người đồng loạt quay lại, chỉ thấy Thiên Tôn đang ở sau bọn họ ngoài cửa, một tay còn đang cầm cái tăm xỉa răng nữa: “Ăn cơm chưa? Ta cùng Bao Đại nhân và Thái sư vừa mới ăn hỏa oa rồi, vẫn còn đó, hôm nay cánh gà nướng thật không tệ đi, mỳ xào thì có hơi mặn chút.”
“Sao ngươi lại ở đây?” Mọi người đồng thanh hỏi Thiên Tôn.
Thiên Tôn bị bọn họ làm cho sợ hết hồn, cau mày nhìn mọi người, ý là ——- Sao ta không thể ở đây được?
“Ngươi không bị lừa đi sao?” Ân Hậu hỏi.
Thiên Tôn ngẩn người, vẻ mặt chán ghét mà nhìn Ân Hậu: “Cái gì chứ? Ta sao có thể bị lừa đi được?”
Mọi người nhìn thấy đầy đất đều là tên lừa gạt, lại đột nhiên cảm thấy cả người mệt mỏi, lần này đi cả ngày mỏi cả chân a …. Không nghĩ đến lại là công cốc tay không!
“Cả chiều nay người ở đâu?” Bạch Ngọc Đường cố gắng giữ lại mi tâm đang co giật, hỏi Thiên Tôn.
“Ta vẫn ở đây a.” Thiên Tôn nghiêng đầu: “Ngủ trưa xong đánh với Bao Đại nhân hai ván cờ, sau đó đến ngoài quân doanh ăn cá nướng, sau đó Hạ tướng quân lại gọi ta đi ăn hỏa oa …”
Thiên Tôn vừa nói xong mọi người liền trầm mặc một hồi, sau đó cùng quay ngoắt lại nhìn Tiểu Tứ Tử.
Mà lúc này, Công Tôn lặng lẽ đem Tiểu Tứ Tử từ trên vai Triệu Phổ xuống, ôm lấy, sau đó xoay người chạy.
……………
Lúc này, trong quân doanh cũng loạn thành một đoàn.
Triệu Phổ cùng Tiêu Lương phụ trách ngăn lại những người đến tìm Tiểu Tứ Tử “nói chuyện”, Công Tôn phụ trách ôm tiểu gây họa nhà hắn chạy trốn miết.
Bao Đại nhân cùng Bàng Thái sư cũng vừa xỉa răng vừa đi vào quân trướng.
“A? Mọi người thật có tinh thần a.” Bao Đại nhân nhìn mọi người đang hò hét nháo loạn mà gật đầu một cái: “Lúc này mới giống dáng vẻ của thanh niên a. Lại nói tiếp, mấy cái tóc giả đó là sao a?”
Bàng Thái sư cũng gật đầu: “Ngươi xem bọn họ cảm tình thật tốt a …. A ha ha nhắc tới, Hắc tử, ngươi có muốn lấy thử một bộ tóc màu bạch kim một chút không a? Có thể làm trắng da mặt một chút …. Ai nha.”
Thái sư bị cái tăm xỉa răng của Bao Đại nhân đâm trúng, thét lên.
Từ hôm đó, mọi người cũng không dám nhẹ dạ mà tin vào kỹ xảo tung đồng xu của Tiểu Tứ Tử nữa, cho dù có muốn tung cũng bắt bé nghĩ cẩn thận đến ba lần rồi mới cho tung, đảm bảo bé không có thất thần hoặc nghĩ lái sang chuyện khác mới thôi …… Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...