Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ
CHƯƠNG 10
Bạch Thiên Di chớp chớp mắt, cô đưa tay lên trán anh:
“…Anh bị sốt à ?”
“…”
Hà Tử Phàm không trả lời, anh nhìn ra ngoài cửa kính, quay mặt lại với cô. Cái người kì lạ này, anh ta sao lại có thể lấy chuyện kết hôn ra đùa giỡn được chứ. Đây là câu chuyện cười nhạt nhất mà cô từng nghe đấy.
Vậy là lại tiếp tục im lặng~ing. Cô thật sự sắp bị dìm chết trong cái không khí này rồi, ai làm ơn kéo cô ra khỏi đây với !!!
…
…..
……
Cuối cùng xe cũng dừng lại. Mở cửa không phải là bác tài nữa, mà là một anh chàng mặc áo gile lịch sự cúi chào.
Lúc này Bạch Thiên Di đang ngớ người nghĩ, hình như cô đã có một quyết định sai lầm…
Có vẻ như đoán được Bạch Thiên Di đang nghĩ gì trong đầu, Hà Tử Phàm bỗng lên tiếng:
“Tôi đã bảo cô đừng hối hận rồi mà.” Rồi anh bước ra ngoài, để lại Bạch Thiên Di ngơ ngác. Bây giờ cô chỉ muốn ngồi luôn trong xe mà thôi >”<
“Ra đây.” Hà Tử Phàm lên tiếng. Cô bĩu bĩu môi bước ra ngoài. Hai người cùng nhau lên tầng ba của khách sạn. Vừa mở cửa ra, nơi đây quả thật là một nơi cách biệt với bên ngoài.
“Thưa cô, đồ của cô không phù hợp với nội quy bữa tiệc ạ, xin cô ra ngoài giúp cho”. Bị người quản lí chặn lại, vâng, đó chính là Bạch Thiên Di ăn bận “lịch sự” hơn bao người khác.
“Cô ấy đi cùng tôi.” Hà Tử Phàm nói.
“Vâng, vậy mời ngài vào trong, cậu chủ của chúng tôi đang đợi.”
Vậy là cô đã trở thành người duy nhất mặc quần jean ở đây.
Cũng may là tiệc đứng nên mọi người vẫn đang hăng hái trò chuyện với nhau, tiếng ly cụng vào nhau canh cách, Bạch Thiên Di dù có lượn qua lượn lại cỡ nào đi chăng nữa cũng không ai thèm để ý đến cô. Hà Tử Phàm vừa nhập tiệc đã có người đến chào hỏi anh, vậy là cô nhanh chóng chuồn sang một góc. Tiết mục sau đó tất nhiên là ăn rồi !
Tất nhiên, tiệc là nơi cho trăm hoa đua nở. Quả thực là trăm hoa khoe sắc, mỗi người một kiểu khiến cô nhìn hoa cả mắt. Dịu dàng có, cá tính có, quyến rũ hay trong sáng đều nhiều đến đếm không xuể. Yểu điệu thục nữ á ?! Uầy, thôi cho xin đi, tầm thường đến mức chiếm gần 60% phụ nữ ở đây rồi !
Bạch Thiên Di trốn vào một góc mà quan sát, không cần nói cũng biết, chính xác là đã xác định ngay từ đầu rồi ! Đây không phải là chỗ dành cho cô. Nếu là nam thì đa số đều là giai cấp tư sản thành đạt giàu có, nữ đều là các loại tiểu thư đài cát, quan trọng hơn chính là loại mà cô không muốn dính vào nhất.
Đảo mắt một vòng, cô lại nhìn thấy Hà Tử Phàm đang nói chuyện với một cô gái. Rõ ràng là trong vô cùng quen mắt, hình như cô đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải. Thật đáng ghét khi hôm nay cô lại không mang theo kính.
Lại gần một tí để nhìn thật kỹ. Cuối cùng cũng nhớ ra, chính là cô gái bị Hà Tử Phàm bỏ rơi ở siêu thị :3 . Thật là chói mắt quá đi mất >”<
“Cô nên ăn thử bít tết, cái đấy ngon hơn thứ cô đang cầm nhiều.” Hà Tử Phàm không biết đã dời địa điểm sang bên cạnh cô lúc nào, tay anh vẫn đang cầm ly rượu. Mới sáng sớm đã uống rượu, tiệc kiểu gì thế này ? Bây giờ chỉ mới có 10 giờ 45 phút, thật là chẳng biết tội nghiệp cho cái bao tử của mình tí nào cả.
Nhưng mà cô đang nghĩ gì thế này ? Chuyện của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng còn không gấp, Thái Giám như cô lại gấp ( Cô là thái giám lúc nào vậy o.O). Cơ mà tự nhiên cô lại lo cho Hà Tử Phàm vậy ? Thật là hắc dịch quá mà. @@
“Ăn gì tôi sẽ tự gọi, menu ở đây chẳng lẽ chỉ để đọc chơi ?”. Nhìn đĩa bánh đang cầm trên tay mình, cô hằn hộc với anh.
“Ở đây tự phục vụ, vả lại cũng không có menu cho cô xem đâu.” Hà Tử Phàm nhấp một ít rượu, vẫn lạnh lùng ~ ing.
“…”
Một cơn gió thổi qua mặt Bạch Thiên Di. Cô quên mất, cũng do cái miệng lanh chanh này, đầu chưa kịp nghĩ mồm đã nhanh hơn rồi >”<
“Cô đây là…”. Siêu thị muội muội ( tạm gọi là như thế) im lặng quan sát hai người nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng. Ách, suýt chút nữa thì Bạch Thiên Di đã quên mất bên cạnh mình đang có một người đẹp đang bị tan vào không khí.
“Tôi là Bạch Thiên Di.” Cô tự giới thiệu một chút, ai lại có thể từ chối một người xinh đẹp thế này kia chứ !
“Tôi họ Hà, tên Vân Du, chị cứ gọi tôi là Du Du được rồi.” Siêu thị muội muội mỉm cười trong thật là đáng yêu. Vân Du ? Nghĩa là dạo chơi trên mây à ?
“Thật không ngờ…” Bạch Thiên Di tỏ vẻ sững sốt vô cùng, thật không ngờ được Hà Tử Phàm lại giấu cô một chuyện động trời như thế này.
Hà Vân Du như phát hiện ra điều gì đó, cô hí hửng: “Ái cha, quả thật không ngờ phải không ?” Hà Vân Du ôm lấy cánh tay Hà Tử Phàm lắc qua lắc lại khiến Bạch Thiên Di toát mồ hôi, không ngờ còn có người dám manh động như vậy với con ác thú Hà Tử Phàm.
Hà Tử Phàm cười nhạt: “Em không cần phải đóng kịch đâu, đối với thể loại như cô ấy thì dù em có nói sự thật đi chăng nữa thì cô ấy cũng sẽ nghĩ xuyên tạc đi nơi khác mà thôi.”
“Ý anh là sao ?” Hà Vân Du chớp chớp mắt nhìn Hà Tử Phàm, anh nhếch mép:
“Không tin em cứ hỏi cô ấy xem.”
Vừa nghe thấy chủ đề đã vòng sang mình, Bạch Thiên Di bĩu môi:
“Tôi thì sao chứ ! Anh xem tôi là đồ ngốc sao ?”
Hà Tử Phàm xoay xoay ly rượu trong tay, nhướn mày: “Vậy thì cô nói thử xem ?”
Bạch Thiên Di hất mặt mạnh giọng hùng hổ:
“200% là vợ chồng !” ( :v)
“…”
Hà Vân Du bị sặc rồi…
“Chị…” Cô đã không thể nói thêm gì nữa...
“Em nợ anh hai trăm nhé.” Nói rồi anh quay sang gọi phục vụ:
“Cho tôi thêm một ly cooktail.”
Bạch Thiên Di vẫn đang ngơ ngác. Nếu không phải vợ chồng, thì chắc là tình nhân nhỉ ? Anh ta luôn kín tiếng thế, chuyện cô không biết cũng bình thường thôi.
Hà Vân Du bây giờ đã có thể phục anh trai mình sát đất. Anh trai, là anh trai đó !! Dù cô từng bị người khác hiểu lầm là tình nhân của anh trai mình, nhưng chưa từng có ai bảo họ là vợ chồng cả. Cô gái này thật sự rất phong phú mà, anh trai có thể chịu đựng được chắc không phải là một chuyện đơn giản.
Hà Vân Du quay sang Bạch Thiên Di, kìm nén đau thương, lại nụ cười chết người đó: “Chị thật sự nghĩ chúng tôi là vợ chồng sao ?” Bạch Thiên Di nghiêng đầu suy nghĩ…Cô ấy giới thiệu mình họ Hà, động tác thân mật, xưng hô cũng thân mật, lại xinh đẹp thế. Nếu không phải vợ chồng, vậy là cái gì ?
Hà Vân Du nhìn nét mặt ngu ngơ suy nghĩ của Bạch Thiên Di mà đỡ trán, cô bất lực rồi.
“Là anh em, là anh em đó !” Hà Vân Du như muốn hét lên.
Bạch Thiên Di lúc này mới “À”lên một tiếng. Thì ra cô nghĩ bậy rồi. Nhìn nét mặt không ngạc nhiên mấy của Hà Tử Phàm, cuối cùng Hà Vân Du cũng đã hiểu. Cô vỗ vỗ vai ông anh đáng thương của mình, ngẩng đầu uống cạn ly cooktail ông anh mình vừa mới gọi.
Đang lúc thương cảm, thì có một cô gái khác đã đứng cạnh Hà Tử Phàm lúc nào.
Hà Vân Du nhếch miệng cười gian xảo. Anh họ à, anh xem, cái của nợ của anh đến rồi kìa. Để em xem, anh đối phó thế nào nhé, cắt đi cái đuôi này thật không dễ đâu (=3=)
Bạch Thiên Di đứng ở đó cũng nhìn thấy nét mặt của Hà Vân Du bỗng nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ từ thương cảm chuyển sang thích thú. Cái biểu cảm này thật sự quen vô cùng, thật tình mà nói thì rất giống người. Vậy là linh tính mách bảo, sắp có kịch hay để xem rồi ( :v)
“Lâu rồi không gặp cô Hà, cô khỏe chứ ?” Cô nàng yểu điệu kia bỗng quay sang thăm hỏi mình làm Hà Vân Du nổi hết da gà. Nhưng sau đó vẫn vận đủ khí để trả lời.
“Vâng, tôi khỏe, cám ơn chị nhiều lắm.” Ọe, Hà Vân Du sắp nôn mất thôi.
Cô nàng che miệng cười khúc khích, chẳng ai hiểu cô ta cười điều gì, sau đó lại tiếp:
“Tôi chỉ sợ sức khỏe của cô Hà không tốt lại ảnh hưởng đến người bên cạnh, vả lại, còn phiền đến anh Hà phải chăm sóc, cô cũng biết mà…”
Cô gái khẽ liếc sang Hà Tử Phàm một cái, còn cố ý kéo dài âm cuối ra. Trời ạ, thì ra cái thể loại này mới gọi là kinh điển đây.
Ý tứ của cô nàng đã thể hiện rõ ràng như thế rồi, ai chẳng biết cái gọi là “ảnh hưởng đến người bên cạnh” là ảnh hưởng đến ai cơ chứ ? Vậy là Hà Vân Du giả vờ đối đáp.
“Sao có thể thế được, chuyện đó thì cô không phải lo, ai lại dám phiền đến anh tôi chứ ?”
Đồ thiểu não, tôi có ốm thì liên quan gì đến anh tôi chứ ? Nói trắng ra là không phải chuyện của cô. Vả lại, tôi và anh ấy đâu có ở cùng nhà ? Hà Vân Du trong lòng bực bội vô cùng.
Hà Tử Phàm im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng:
“Nếu cô Trịnh đây đã nói như vậy, thì người cô cần khuyên không phải là em gái tôi đâu.”
Cô gái họ Trịnh tỏ vẻ không hiểu, còn giả chớp chớp đôi mắt to được trau chuốc kỹ lưỡng của mình nhìn Hà Tử Phàm, cô thật sự không chịu đựng được nữa rồi.
Hà Vân Du nghe vậy liền hiểu ra vấn đề ngay lập tức. Anh họ cô là ai chứ, dắt người theo tất nhiên là có chủ ý cả rồi, vậy là vấn đề sứ khỏe của anh Hà đây lại quay sang nữ chính của chúng ta.
Lúc này nữ chính của chúng ta đang vui vẻ vừa xem kịch vừa ăn bánh, chợt bị Hà Tử Phàm và Hà Vân Du nhìn chằm chằm như khỉ trong rạp xiếc. Cô nàng yểu điệu họ Trịnh kia dù không hiểu gì cả, chỉ là thấy hai người kia nhìn chằm chằm vào cô gái lạ đang đứng bên cạnh ăn bánh rất vui vẻ, vậy là cô cũng nhìn theo.
“Hả ?” Bạch Thiên Di ngơ ngác. Tại sao ba người họ lại nhìn cô như thế ?
Cô đang vui vẻ ăn bánh xem kịch. Nhìn cô làm gì cơ chứ ? Tiếp tục, tiếp tục đi chứ !
“Vậy cô đây là…?” Mắt to tỉ tỉ hình như đã lờ mờ nhìn ra vấn đề. Vậy là Hà Tử Phàm nhếch mép, ánh mắt nhìn cô chợt lóe lên một tia gian ác. Bạch Thiên Di rùng mình một cái, đồ Bạc Hà họ Hà kia ! Anh lại sắp làm gì đấy. Chưa kịp vạch trần âm mưu gian ác của ai đó, Hà Tử Phàm đã lên tiếng trước:
“Di Di, sao em lại ăn nhiều bánh ngọt như vậy ? Không phải hôm trước em nói muốn giảm cân sao ? Không sợ lại béo lên à ?”. Hà Tử Phàm nở một nụ cười dịu dàng chưa từng có, lại còn thêm ánh mắt đó. Aaaaaaaaaa !! Chuyện gì với anh thế này ? Đầu óc anh bị lợn ăn rồi à ?
Bạch Thiên Di lúc này cầm dĩa bánh trong tay run run. Tất cả mọi hoạt động của cô đều ngừng lại. Mắt to tỉ tỉ cuối cùng hiểu ra, ngay lập tức vậy nhìn cô với ánh mắt [viên đạn]. Cô sắp chết rồi >”<
Hà Vân Du thấy tình hình có vẻ hơi căng thẳng, vậy là cô không cần suy nghĩ gì cả, chỉ là châm dầu vào lửa, chuyện vặt ấy mà:
“Đây chính là Bạch Thiên Di, cô ấy chịu toàn bộ trách nhiệm về sức khỏe của Hà Tử Phàm !”
“Thì ra đây chính là cô Bạch mà anh Hà thường nhắc đến, tôi quả là có phúc lớn mới gặp được cô…” Tôi cũng có phúc “lớn” lắm mới gặp cô ở đây ! Bạch Thiên Di hét lên trong lòng.
Hà Tử Phàm lúc này vẫn đang giữ nụ cười dịu dàng trên môi, anh không nhớ có nhắc đến Bạch Thiên Di với cô ta lúc nào đâu nhỉ ?
Hình như lại nhớ ra mình sai chỗ nào, Hà Vân Du nghĩ cô cần sửa lại cho đúng sự thật.
“Thật ra Di Di đang ở cùng với anh trai tôi, cô có thể liên hệ cô ấy để thăm dò tình hình sức khỏe anh trai tôi.”
Mắt to tỉ tỉ lập tức hiểu ra ngay. Bạch Thiên Di lại được chuyển từ ánh mắt [viên đạn] sang ánh mắt [sắp giết người].
“Hà Vân Du ! Hà Tử Phàm, tôi đã làm gì sai sao ? Tại sao hai người lại có thể bức tôi đến chết thế này !” Bạch Thiên Di lại hét lên trong lòng.
Vậy là cô được chuyển từ việc đi xem kịch sang đóng kịch. Vâng, rất thú vị.
Hà Tử Phàm lúc này đang vô cùng vui vẻ, tâm trạng anh đang rất tốt. Ngay cả Hà Vân Du lúc này cũng có thể nhận ra được, anh cô đang rất vui. À…Ừm…điều này hơi hiếm hoi thật. Nhưng nữ chính của chúng ta thì vẫn đang đơ người. Được rồi, nếu anh muốn cô đóng kịch, vậy thì cô sẽ là đóng vai nữ chính xuất sắc.
Mắt to tỉ tỉ nãy giờ vẫn nhìn Bạch Thiên Di chằm chằm bằng ánh mắt [sắp giết người]. Cô gái này dám khinh thường cô. Từ xưa đến giờ, không ai dám lờ cô cả, và đây là cô gái đầu tiên.
Mắt to tỉ tỉ hình như sắp giết người rồi @@
Được rồi, hai anh em nhà các người dám đẩy cô, Bạch Thiên Di vào đường cùng. Con chuột bị ép vào góc tường cũng phải quay đầu lại cắn mèo.
Bạch Thiên Di đặt đĩa bánh xuống bánh, bỏ qua ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của ba người kia. Cô cứ thế bước đến sà vào lòng Hà Tử Phàm, ôm chằm lấy anh.
Im lặng.
“Cô…”. Mắt to tỉ tỉ run run chỉ ngón trỏ về phía Bạch Thiên Di, cô ta sắp tức điên lên rồi. Bạch Thiên Di thừa cơ áp sát vào lòng Hà Tử Phàm, vai run bần bật. Chính là nhịn cười đến run bần bật ấy mà.
Hà Tử Phàm hơi bất ngờ. Nhưng anh nhanh chóng hòa vào vở kịch, vỗ vỗ lưng cô, vẻ cưng chiều.
“Em sao thế ? Không khỏe à ? Chúng ta về nhà nhé.” Sau đó lại quay sang mắt to tỉ tỉ, mỉm cười lịch sự:
“Cô nhóc nhà tôi gan rất nhỏ, lại không được khỏe, cô Trịnh hiểu cho.”
Hà Vân Du lúc này đang ngẩn tò te cũng sực tỉnh lại, thêm vào:
“Vậy anh mau đưa chị ấy về nhà đi, em ở lại thay anh tiếp rượu.”
Hà Vân Du lúc này cũng đã hiểu ra, ông anh mình quả thật vô cùng cao tay, một mũi tên bắn trúng hai đích. Vừa cắt đuôi được một hàng dài các cô nàng dang chầu chực sau lưng mình, vừa trốn khỏi bữa tiệc ồn ào này. Vừa hay, dẹp ngay cái cô họ Trịnh kia sang một bên, cô ta có lẽ là người đeo bám dai dẳng nhất.
Vậy là Bạch Thiên Di và Hà Tử Phàm về nhà. Vừa lên xe, Bạch Thiên Di đã cười trối chết :v
“Anh có nhìn thấy gương mặt méo xẹo của thím Trịnh đó không ? Giống như vầy nè…”. Bạch Thiên Di bắt chước làm mặt quỷ. Nhưng mà mặt của cái tên nào đó vẫn cứ lạnh như tiền, thật mất hứng.
Cô biết rõ, Hà Tử Phàm khi không dẫn cô đi ăn miễn phí rõ ràng là có vấn đề. Anh ta không thể nào tốt bụng đến như thế được. Cũng may cô nhanh trí, nhưng cũng có hơi mất mặt. Giờ nghĩ lại, không ngờ Hà Tử Phàm lại có vòm ngực săn chắc đến thế, quả thực cũng có chút cảm giác. Khụ khụ khụ, cô đang nghĩ đi đâu rồi…
Nói tóm lại, cô chỉ là công cụ để anh lợi dụng mà thôi. Con sói họ Hà đó, đồ Bạc Hà chết tiệt, sau này nếu có gặp lại cô nàng mắt to họ Trịnh đó, cô khó sống rồi đây.
Nhưng mà dù sao đi nữa, anh cho cô một bữa ăn miễn phí. Bù lại cô phải đóng một vở kịch cho anh xem, cũng không mất mát gì. Người rộng lượng như Bạch Thiên Di tất nhiên là sẽ không tính toán với anh. Vừa được ăn no, cộng thêm lúc nãy có uống ít rượu trái cây, cô cảm thấy “hơi” vui vẻ, vậy là cứ ngâm nga bài hát suốt đường, vừa hát vừa ngắm xe chạy.
Hà Tử Phàm lúc này vẫn đang im lặng. Anh không ngờ Bạch Thiên Di lại dám làm như vậy. Ôm Hà Tử Phàm này giữa nơi công cộng, chắc cũng chỉ có mình Bạch Thiên Di là đủ bản lĩnh. Hành động đó khiến anh rất hài lòng. Nhưng mà…
Hình như có ai đó quên mất việc anh cầu hôn người ta rồi thì phải ?
Xe dừng lại trước cổng. Hà Tử Phàm không vào mà đi thẳng đến công ty. Bạch Thiên Di vì được tính công trong công cuộc cách mạng “giữ - giúp” Tổng giám đốc yêu quý của mọi người, chiếm phần lớn là các đồng nghiệp nữ, thoát khỏi tay của yêu quái mắt to nên đương nhiên là phải nghỉ. Trước khi xuống xe, Hà Tử Phàm đã nói với cô rằng:
“Bảy giờ tôi sẽ về nhà.”
Câu nói có ẩn ý vô cùng sâu sắc. Rõ ràng hàm ý đã thể hiện rất rõ. Nhưng Bạch Thiên Di vì đang rất vui vẻ nên hình như không để tâm cho lắm. Theo suy nghĩ của cô lúc này là: Cô phải nấu cơm trước bảy giờ tối.
Bạch Thiên Di chỉ gật gù “Biết rồi”. Sau đó là chạy thẳng lên phòng mở máy tính chơi game. À mà phải cho Alexander ăn đã, cô ăn no, không lẽ con trai cô lại bị bỏ đói sao ?
La liệt đến tận bốn giờ chiều cô mới chợp mắt một chút, lúc tỉnh lại đã là 5 giờ 30 phút. Phát hiện điện thoại mình reo liên tục. Vừa bắt máy lên đã nghe được giọng nam vui vẻ nói:
“Di Di này, anh chờ em đã ba mươi phút rồi đấy !”
Vậy là đùng một tiếng, cô đã quên mất cuộc hẹn lúc năm giờ với Chân Thụ Nhân mất rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...