Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ.
CHƯƠNG 20
“Vậy à !”
Bạch Thiên Di vẫn thản nhiên như không. Giọng cô đều đều, nhẹ như gió thoảng. Nhưng chính xác là vậy, anh ta có tỉnh dậy hay không thì can dự gì đến cô. Cô đã chẳng dây mơ rễ má gì với người đó nữa rồi, một cuộc tình tan vỡ thì đâu nhất thiết phải níu kéo nữa. Nói rồi cô quay người đi, tay trái liên tục đưa lên quẹt mũi.
Cô còn nhảy mũi một cái rõ to.
Hà Tử Phàm nhìn cô cau mày, nói:
“Đi dép vào, mặc thêm áo đi.”
Bạch Thiên Di không thèm quan tâm đến Hà Tử Phàm đang nhăn nhó không biết vì chuyện gì, lại nhảy mũi liền ba cái, chậm chạp leo lên cầu thang.
“À…” Bạch Thiên Di bỗng quay đầu lại nhìn anh. Hà Tử Phàm ngước đầu lên nhìn cô đang ngả người trên cầu thang.
“Gửi lời hỏi thăm sức khỏe giúp tôi nhé.” Nói rồi thì mất hút chỉ còn vẳng lại tiếng nhảy mũi.
Bạch Thiên Di không biết mình đã ngủ bao lâu nữa. Chắc bây giờ cũng đã quá trưa rồi. Cô bò dậy dùng tay lành lặn còn lại của mình kéo tấm màn nhung ra. Quả nhiên, ánh nắng chiếu sáng cả căn phòng u tối của Bạch Thiên Di, cảm thấy thật dễ chịu nhưng cũng thật nhức mắt. Giờ là mùa đông mà có nắng thế này thì thật thoải mái. Mặt trời đã lên tới đỉnh nhưng Bạch Thiên Di vẫn còn lười biếng mặt úp mặt xuống gối. Trước mắt cô như có một lớp sương mỏng che mất tầm nhìn, mọi thứ cứ mờ mờ thật khó chịu. Mà với cái tay phải bị gãy thì cô cũng chẳng thể làm được gì cả, vậy là Bạch Thiên Di đành ngủ tiếp.
Lúc thức dậy lần nữa thì cô đã chẳng phân biệt được giờ là ngày hay đêm nữa rồi. Lò mò xuống dưới nhà dưới uống nước, cả ngày hôm nay Bạch Thiên Di vẫn chưa ăn gì cả. Xoa xoa cái bụng rỗng của mình, Bạch Thiên Di dụi mắt bước từng bước chậm chạp, cảm giác không nhìn rõ những thứ trước mặt rất khó chịu. Vừa bước xuống, chân cô đã đụng trúng cái tủ để cạnh đấy, đúng hơn là ngón út…Cô đau muốn chết TT____TT
“Chịu bò dậy rồi à ?”
Giọng Hà Tử Phàm vang lên khiến Bạch Thiên Di giật thót. Thì ra anh ta ngồi đọc báo ở ghế sofa nãy giờ. Cơ mà Hà Tử Phàm ở nhà giờ này, không phải đã hơn bảy giờ rồi chứ ?!!!
Bạch Thiên Di có phần hốt hoảng nhìn lên đồng hồ treo tường. Mới ba giờ thôi mà…Cơ mà…Không phải Hà Tử Phàm đang ở nhà sao ?
“Anh…không đi làm à ?” Bạch Thiên Di nhìn Hà Tử Phàm đang nhàn rỗi ngồi trên sofa.
“Không muốn đi.”
Hà Tử Phàm trả lời vô cùng dứt khoát.
“…”
Bởi thế mà nói, cuộc đời bất công là vậy. Bởi vì đã nghỉ hết hạn phép trong năm, nên giờ xin nghỉ, Bạch Thiên Di phải chịu trừ bớt lương. Điều này khiến cô đau lòng muốn chết. Còn anh ta thì sao ? [không muốn đi.] !
Waaaaaaaaa !
Bạch Thiên Di không thèm để ý tới anh ta nữa. Cô mở tủ lạnh tìm thứ gì đó cho cái dạ dày đáng thương của mình. Nhưng tiếc là trong đó chỉ còn mỗi thức ăn của Alexander…
Bạch Thiên Di thở dài một tiếng, rồi đóng tủ lạnh lại. Chắc cô phải ra ngoài một chuyến rồi.
“Trong lò vi sóng có thức ăn đấy.” Hà Tử Phàm lật tờ báo, điềm đạm nói.
“Ồ.”
Bạch Thiên Di không nghĩ nhiều, lập tức mở lò vi sóng ra xem, quả nhiên trong đó có một nồi cháo to đùng…Đời nào lại có ai bỏ cả nồi cháo vào nồi vi sóng chứ =“=
Cô cũng không muốn hỏi nhiều, tự múc ình một bát rồi vừa thổi vừa vừa ăn.
“Trên đầu tủ lạnh có thuốc cảm.” Hà Tử Phàm một tay chống cằm, tay còn lại nghịch điện thoại, nét mặt rõ ràng hiện lên nét chán nản.
Bạch Thiên Di không biết phải là mình ngủ nhiều quá nên bị lú hay là đang mơ mà lại cảm thấy hôm nay Hà Tử Phàm có vẻ hơi khác thường. Quan tâm cô như vậy đâu phải phong cách của anh ta ?
Quả nhiên là cô tưởng bở rồi. Bạch Thiên Di vốn chỉ có mét sáu hơn một tí, mà tủ lạnh nhà anh ta thì “nhỏ” quá. Cô nhón chân lên vẫn không lấy được cái thứ anh ta để trên đó. Tại sao anh ta không để trên bàn cho dễ lấy ?!!!
Bạch Thiên Di nhón mỏi cả chân vẫn không với tới. Cô đành dùng một tay không thương tật nhấc cái ghế lại gần tủ lạnh, nếu đứng lên đó thì chắc sẽ tới nhỉ :-?
“Cô thật phiền phức !”
Một bàn tay chìa ra đưa thuốc cho Bạch Thiên Di, là Hà Tử Phàm đã lấy cho cô, anh ta ỷ mình cao hơn cô một chút mà ra vẻ như vậy >“//////<
Cảm thấy có chút kì lạ, Bạch Thiên Di không kìm được hỏi.
“Sao anh lại có thể mượn được chiếc xe này ?”
Đúng là rất kì lạ mà, thử nghĩ xem, đột nhiên vào khu mua sắm lại có thể gặp được người cho anh ta mượn xe…không phải rất lạ sao ?
“Quan hệ rộng rãi rất tiện.”
Bạch Thiên Di vẫn không hiểu, cô nhìn Hà Tử Phàm chăm chăm.
“Lúc nãy vào đó mua chút đồ, có gặp một người bạn cũ, anh ta là chủ chiếc xe này, tôi cũng ưng loại này, vừa hay cô muốn ngồi thử, nên tôi vào trong mượn anh ta chạy thử mấy ngày thôi.”
Bạch Thiên Di “À.” một tiếng. Đúng là đại gia chơi với nhau, mượn xe như mượn áo, quả là rất rộng rãi. Vậy mà cô còn nghĩ là anh ta mượn xe vì cô muốn ngồi thử nữa chứ…quả là cô ăn dưa bở nữa rồi (trề môi)
Không công bằng, quả thật không công bằng chút nào. Từ xã hội phong kiến đến chủ nghĩa tư bản, đến xã hội chủ nghĩa vẫn có người giàu. Con người nếu muốn giàu như nhau thì phải chuyển bớt sang một hành tinh khác, một hành tinh đối với con người là không đủ. Vậy nên để thay đổi cuộc sống, chúng ta chỉ có thể trở thành người giàu mà thôi =3=
“Vậy còn xe của anh thì sao ?”
“Bãi đỗ xe.”
Lúc này Bạch Thiên Di mới chịu yên phận.
Hà Tử Phàm liếc nhìn Bạch Thiên Di ngồi bên cạnh đang cười tủm tỉm. Anh liền không kìm được mà cười khẩy. Đầu óc cô gái này quả thật rất dễ lừa. Mọi chuyện thật ra đâu có đơn giản như cô nghĩ.
Thật ra Hà Tử Phàm đã nhờ người phát loa tìm chủ nhân chiếc xe, sau đó thương lượng giá cả, rồi mua lại với số tiền…gấp đôi giá trị chiếc xe. Khi ở ngoài, anh đã gọi điện cho thư kí của mình, cậu ta đến đó và thương lượng chuyện giấy tờ với chủ xe, còn anh chỉ việc vào trong cầm chìa khóa đi thôi.
Đúng ra anh cũng có thể mua một chiếc xe mới, nhưng ở khu này chẳng có cái showroom nào cả, đến nơi khác thì phải mất thêm thời gian. Khu mua sắm mới mở mà lại chẳng có showroom, chắc anh phải xem xét lại chuyện này mới được. ( anh đừng nói cái chỗ này cũng thuộc quyền sở hữu của anh à == !)
“Giờ chúng ta đi đâu đây ?” Bạch Thiên Di ngước mắt nhìn anh.
Hà Tử Phàm suy nghĩ một hồi, rồi nói:
“Trường cũ ?”
Bạch Thiên Di cảm thấy cũng có chút hứng thú. Vậy là gật đầu đồng ý.
Hà Tử Phàm cho xe đỗ vào bãi, rồi cả hai cũng nhau đi vào.
Trường của cô cũng không có gì thay đổi, vẫn giống hệt như lúc xưa, chỉ là mất đi vài cái cây, ngọn cỏ mà thôi. Nhưng như vậy trong nó có vẻ thoáng mát và sạch sẽ hơn. Vì là buổi chiều, nên vẫn có lác đác vài sinh viên ra ngoài chạy bộ hoặc chơi bóng.
Đi ngang qua sân bóng rổ, Bạch Thiên Di chợt nhớ ra những lần chơi bóng cùng Thẩm Phong, vậy là quay sang nói với Hà Tử Phàm:
“A ! hồi đó còn có Thẩm Phong nữa, anh ấy bây giờ thế nào rồi ?” Cô có vẻ háo hức.
“Công việc ổn định, khỏe mạnh vô lo, còn gì hơn thế nữa.” Hà Tử Phàm trả lời, hình như không quan tâm đến vấn đề này cho lắm.
Bạch Thiên Di ồ một tiếng, rồi chạy ù ra chỗ đường đua, vẫy vẫy tay với Hà Tử Phàm, cô gọi to: “Bạc Hà !” Hai tay Hà Tử Phàm cho vào túi, chậm rãi bước đến chỗ Bạch Thiên Di, nhưng vẫn chưa chờ anh đi đến, Bạch Thiên Di đã lon ton chạy về phía anh, đúng là chỉ mới gãy tay thì chân vẫn còn có thể bay nhảy vô tư mà.
“Này ! Anh còn nhớ chỗ này không ? Lúc đó tôi đã đấm vào mặt anh một cái đấy ! Anh còn nhớ không ? Ha ha, cũng tại anh làm tôi tưởng gặp tên biến thái nào giữa đường !” Bạch Thiên Di ôm bụng không nhịn được cười. Hôm đó cô đã đấm anh đến chảy máu mũi.
“Nếu có người nào đó nhìn ra tôi là biến thái thì cũng chỉ có mỗi cô thôi.”
Nói rồi anh liếc nhìn Bạch Thiên Di đứng bên cạnh mình.
“Đầu - Cải - Thảo ạ !”
Dạo quanh một vòng, hầu như ai đi ngang qua cũng đều không kìm được mà nhìn trộm Hà Tử Phàm một cái. Đúng thật là người nổi bật, dù là trước đây hay bây giờ, Hà Tử Phàm cũng đều nổi bật ở chốn đông người, cho dù là anh ta không làm gì cả.
Đến khi cả hai đều bắt đầu cảm thấy mỏi chân. Bạch Thiên Di liền chạy lên khán đài ngồi hóng gió. Cô luôn cho rằng cảm giác ngồi trên cao rất thú vị.
“Vui thật đấy.” Cô duỗi chân ra, miệng cười toe toét.
“Ừm.” Hà Tử Phàm gật đầu. Nhưng đó chỉ là đối với cô mà thôi.
Cả hai người cùng ngồi ngước nhìn bầu trời đang sắp sụp tối. Không ai nói gì. Gió thổi nhè nhẹ, dưới sân có vài người đang chạy bộ, trong có vẻ rất chăm chỉ. Có một chiếc máy bay thời tiết lướt qua, để lại phía sau là một vệt dài trong như khói trắng, rồi nhanh chóng biến mất.
Cô còn nhớ lúc đó mình đã hỏi Lăng Minh Dực rằng tác dụng của thứ khói màu trắng đó, anh đã giải thích cho cô rất cặn kẽ, lúc đó trong anh rất nghiêm túc.
“Anh biết không, chỗ này là nơi tôi đã cưỡng hôn anh ấy đấy.” Bạch Thiên Di nói, trên mặt cô vẫn vương nét cười. Hà Tử Phàm chỉ im lặng, hai tay anh đan vào nhau, thật chặt.
“Tôi cảm thấy lúc trẻ mình thật là ngốc, muốn đạt được điều gì đều dùng mọi cách để lấy cho bằng được. Nhưng tôi đã quên mất một chuyện, tất cả đều từ một phía thì làm sao có thể...” Bạch Thiên Di hít một hơi thật sâu, nụ cười trên mặt càng hiện rõ hơn.
“Chúng ta không thể tự quyết định mình là mãi mãi của ai cả...” Lúc nói ra câu này, Bạch Thiên Di bỗng cảm thấy có cái gì đang từ từ xâm chiếm lấy cô, cảm xúc luôn đè nén nay lại càng bị ép kín hơn.
Cả bầu không khí bỗng trở nên ảm đạm, hơi thở của Hà Tử Phàm trở nên nặng nề, cô nói không sai, chỉ từ một phía thì chắc chắn không thể, cảm giác này, anh hiểu rất rõ. Nó hiện rõ đến mức người anh muốn chạm đến chỉ cần một động tác nhỏ thì anh đã có thể hiểu được người đó đang nghĩ gì. Nhưng đứng trước cô, anh chưa bao giờ thật sự bình tĩnh cả, cả người anh như đang quay cuồng. Trong 100% đấy, anh chỉ cần 1%, chỉ 1% mà thôi. Chỉ cần cô nhìn anh là đủ...
“Chúng ta đi !” Hà Tử Phàm đứng dậy, một tay anh cho vào túi quần, một tay nắm lấy cánh tay còn lành lặng của Bạch Thiên Di.
“Đi đâu ?” Bạch Thiên Di vốn đã quen với sự đụng chạm của anh nên cũng không buồn giật lại.
Hà Tử Phàm không trả lời. Như vậy mà kéo cô ra khỏi trường học, rồi ung dung lái xe.
Lúc xe dừng lại trước cửa bệnh viện, cuối cùng cô cũng đã hiểu ý anh muốn làm gì.
“Tôi không vào được không ?” Bạch Thiên Di đi phía sau lưng Hà Tử Phàm, một tay níu lấy đuôi áo vest của anh. Hà Tử Phàm quay lại nhìn cô, ánh mắt như nhìn thấy tâm can kia lại khiến Bạch Thiên Di cảm thấy ngượng ngùng.
“Cô sợ ?” Hà Tử Phàm nheo mắt.
“Tôi có thể xem nó là câu hỏi tu từ được không ?” Bạch Thiên Di lí nhí nói. Thứ cô nhận lại là một cái trừng mắt của Hà Tử Phàm.
Bạch Thiên Di thở dài, cô biết nếu không vào đó thì sẽ không yên với anh, vậy là cô đành vào vậy. Dù sao cũng nên gặp nhau một chút, quá khứ sẽ nhắc nhở cho cô biết tình yêu là một thứ gì đó không có thực. Bạch Thiên Di vừa đi vừa tưởng tượng ra gương mặt Lăng Mình sẽ như thế nào khi nhìn thấy cô. Nhưng mà không biết anh có còn nhớ cô hay không nữa í. Nếu để cô phải độc thoại một mình thì thật khó coi.
Hà Tử Phàm gõ cửa, bên trong ngay lập tức đã có tiếng nói vọng ra, giọng nói dễ nghe kia vẫn không hề thay đổi.
“Mời vào !”
Anh đang ngồi trên giường, người vẫn vận bộ đồ bệnh nhân màu trắng, mái tóc có phần hơi rối, nước da không còn tái nhợt như lần trước đó cô đến thăm. Trên gương mặt vẫn là một nụ cười nhẹ.
“Tử Phàm, cậu đến đấy à ?” Anh nói.
Hà Tử Phàm chỉ đáp lại bằng một tiếng “Ừ.” Sau đó ánh mắt của Lăng Minh Dực lại hướng về Bạch Thiên Di khiến tim cô đập thình thịch không ngừng.
“Cô đây là… ?” Lăng Minh Dực hỏi.
“Cô ấy tên Bạch Thiên Di.” Hà Tử Phàm trả lời “Cậu không nhớ cô ấy sao ?”
Quả nhiên, Lăng Minh Dực đã quên mất cô, điều này chứng tỏ trong lòng anh từ trước đến nay cô chẳng hề có chỗ. Câu hỏi của Hà Tử Phàm cũng khiến Bạch Thiên Di phải chú ý, cô mở to mắt nhìn người đàn ông cô đã yêu suốt mấy năm qua, anh ta thật sự đã quên mất cô rồi sao ?
Lăng Minh Dực chăm chú nhìn Bạch Thiên Di, một lát sau mới bất lực mỉm cười.
“Xin lỗi, tôi không thể nhớ được cô.”
Bạch Thiên Di nghe như sét đánh ngang tai. Hình như nhìn thấy biểu cảm trên mặt Bạch Thiên Di có vẻ khác thường, Lăng Minh Dực liền gãi đầu, nói với vẻ biết lỗi.
“Thật ra từ lúc tỉnh lại đến giờ hình như tôi đã không còn nhớ gì cả. Đến cả ba mẹ cũng khó khăn lắm mới gọi được. Tử Phàm thì rất hay đến thăm tôi nên...”
Nhìn thấy gương mặt Lăng Minh Dực, trái tim Bạch Thiên Di thắt lại lần nữa. Chợt có một bàn tay nắm lấy tay cô, hơi lạnh, nhưng cô lại cảm thấy rất an toàn, vì vậy cô không muốn từ chối. Cô cảm thấy không đủ tự tin để đối mặt với Lăng Minh Dực, nhưng là Bạch Thiên Di thì làm gì có chuyện không có đủ tự tin kia chứ. Cô là Bạch Thiên Di chính chủ kia mà ! Lúc này Bạch Thiên Di mới như hiểu ra, thì ra sau tai nạn anh đã gặp biến chứng. Nếu nói như vậy, anh đã quên hết, vậy thì sao cô cần gì phải nhớ suốt bao nhiêu năm tháng kia chứ.
Bạch Thiên Di chợt nhớ ra một câu nói, nhưng không nhớ là ai đã nói với cô rằng: “Không phải sẽ rất khó chịu nếu cứ giữ riêng cảm xúc ình sao? Thích một ai đó đáng lý phải cảm thấy hạnh phúc hơn chứ?”
Đôi tay này đã tiếp thêm tự tin cho cô. Cái nút thắt cuối cùng cũng sẽ được gỡ ra, những sợi chỉ vô hình trói buộc cô bao nhiêu năm nay đã gần như biến mất hết. Duy chỉ còn một bàn tay xa lạ nắm lấy tay cô, xa mà không lạ.
“Vâng, không sao đâu, em có nghe anh ấy nói. Chúc anh mau khỏe lại nhé !” Bạch Thiên Di nói, lại còn cười rất tươi. Tay cô hình như trong phút chóc bị tay ai đó siết chặt hơn, Bạch Thiên Di không những từ chối, mà còn ăn miếng trả miếng, nắm chặt lấy tay Hà Tử Phàm. Điều này khiến anh hơi bất ngờ.
Vừa hay bà Lăng đến, cả hai chào hỏi một tí rồi ra về.
Xuống đến khuôn viên bệnh viện, Bạch Thiên Di chợt dừng lại, nói:
“Anh còn muốn nắm tay tôi đến khi nào nữa ?” Cô trề môi. An ủi như vậy không phải hơi nhiều sao == !
Hà Tử Phàm lúc này cũng dừng lại, tay vẫn nắm lấy tay Bạch Thiên Di không rời, anh quay mặt sang nhìn cô, giơ đôi tay đang đan vào nhau kia đưa lên cao, anh nói:
“Em còn muốn khẳng định lại mối quan hệ của chúng ta chứ ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...