Dạo này, tôi ngủ hơi nhiều.
Vú Lý nói, ngủ nhiều không tốt, đầu óc mụ mị, dễ chán nản.
Một ngày hiếm hoi dậy sớm, lại bị tin tức cha già đưa đến làm sặc trà.
Lão Thái về nước.
Đương nhiên chuyện này cũng chẳng có gì to tát, lão Thái tính tình thất thường, dăm ba hôm lại nổi hứng muốn về quê mẹ, sau đó như những ông già khác mà nhớ con cháu, một mạch lại cưỡi máy bay về nhà.
Nhưng thứ khiến tôi bất ngờ, là lần này lão còn đem theo cả Thái Minh Vũ – đứa chắt trai đích tôn của lão về cùng.
Hồi còn nhỏ, Thái Vũ tính tình khá ngoan ngoãn, lúc nào cũng lẽo đẽo chạy theo sau lưng tôi gọi một tiếng “cô”, nhưng nó càng lớn càng ngang bướng, sau này dù dỗ ngọt thế nào cũng không móc ra được một tiếng “cô” từ miệng nó. Điều đó làm tôi bực mình. Rõ ràng là bậc trưởng bối, thế mà lại bị đám cháu chắt của mình khinh thường như vậy.
Không chỉ thế, nó còn dám cấm cả tôi gọi nó là “cháu Vũ” như trước. Một thằng nhóc mới lớn được ba tấc đầu, thế mà đã lanh chanh đòi làm người lớn.
Thái Vũ năm nay mới 11 tuổi, thua tôi hai tuổi, thế mà đã cao hơn tôi nửa cái đầu, phát triển thật tốt. Như thế này thì ngay cả uy thế chiều cao cũng chẳng còn, muốn bắt thằng cháu này nhận một tiếng cô cũng thật xa vời. Thái Vũ ở Pháp học lễ nghi ba năm, bây giờ đã bắt đầu có dáng điệu chảnh chọe ngạo mạn của bọn quý tộc phương Tây, nhìn không ra dáng vẻ thằng nhóc thò lò mũi xanh ngày nào cứ bám lây tôi đòi mứt táo.
Rẽ dọc theo hai lối hoa viên của khu biệt thự hoa lệ, ánh sáng chan hoà quyện lại trong từng kẽ lá, long lanh ướt át sau cơn mưa.
Bước chân vẫn chưa dừng lại, tôi tiếp tục rải bước trên những thảm thạch lưu ly rực rỡ dưới ánh mặt trời, màu xanh lóng lánh những giọt sương lướt qua tầm mắt, hương bạc hà quyến luyến đọng lại đầu mũi, thanh thản mà êm đềm đến lạ thường.
Màu xanh tinh khiết đẹp đẽ bỗng bị thay thế bởi muôn ngàn tấm lụa hoa lệ rực rỡ khác, những khóm hoa đủ màu sắc như một dàn vũ công chuyên nghiệp khoác lên mình những lớp áo đẹp đẽ, lặng lẽ nâng gót thướt tha trước tầm mắt của tôi. Mùi hương của bạc hà dần bị lấn đi bởi những tạp hương nồng nàn của biết bao loài hoa trước mắt.
Tôi nhăn nhăn cánh mũi, không kìm được hắt xì liên tục đến ba bốn cái, Thái quản gia quan tâm lấy một chiếc khăn lụa mỏng trắng tinh đưa cho tôi, còn chưa đợi tôi nói câu nào đã cất tiếng trước, giọng điệu bất đắc dĩ:
“Thật xin lỗi tiểu thư, tôi chưa báo với cô phía trước này là vườn hoa mới trồng của ông chủ, nếu tiểu thư thấy không được thoải mái, tôi sẽ cho người làm màng chắn phấn hoa cho vườn này.”
Hoá ra là ông nội già nhà Thái Vũ, lão Thái mà biết việc này nhất định sẽ rất tức giận. Hắt xì thêm hai ba cái nữa. Tôi đưa khăn trắng lên lên xoa xoa cánh mũi, ngăn không cho hương thơm xộc vào mũi mình. Aiz, tôi từ trước đến nay, vẫn là có mỗi quan hệ không tốt lắm với ông ta.
“Thái quản gia, từ khi nào mà ông lại quan tâm đến nhiều việc của ông nội tôi như thế…?” – Một giọng nói trầm thấp mang đôi phần non nớt vang lên từ phía sau tôi.
Nhìn thấy người mới đến, Thái quản gia hơi cúi người xuống kính cẩn nhỏ giọng:
“Thưa cậu chủ, tôi biết lỗi rồi.”
Tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thái Vũ đang hướng mắt về phía mình. Thái Vũ lúc sáng gặp lại tôi cũng có thái độ không tốt, nhất định là đã học vào người ba cái thứ tính cách nhỏ nhen kiêu ngạo của bọn quý tộc mắt cao hơn đầu rồi. Nếu không phải ngày hôm nay cha mẹ nhất quyết phải dẫn tôi đi đến nhà cậu ta, chắc giờ tôi vẫn đang hưởng thụ conquest phiên bản mới nóng hổi ở nhà. Nghe Vy mỹ nhân nói đây là phiên bản mới nhất trong nước hiện giờ, nếu không phải nàng quen nhiều biết rộng, còn lâu tôi mới có được nó.
Thái quản gia từ lúc nãy đến giờ vẫn cúi người xuống đất. Tôi thấy tội nghiệp thay cho một lão già như ông, nếu cứ còng lưng như vậy thật không dễ chịu chút nào, bèn mở lòng tốt tiến đến khuyên bảo:
“Thái quản gia, không nên cúi xuống quá lâu như vậy, về già không khéo sẽ như lão Thái đó.” – Lão Thái là cố nội của Thái Vũ, là ông nội nuôi của tôi, năm nay sắp thọ 80 tuổi, lưng còng đến quá nửa, bình thường đi lại không có người dìu dắt đều làm không nổi. Nhưng lại rất thích tỏ ra mình vẫn còn trẻ khoẻ chán, không cần đến sự giúp đỡ của người ngoài. Hình ảnh quen thuộc mà tôi luôn nhớ rõ về lão chính là một ông già với mái đầu bóng lưỡng lơ phơ vài sợi tóc trắng, khuôn mặt chi chít nếp nhăn, lúc nào cũng chễm chệ trên xe lăn.
Tôi hướng Thái Vũ nâng khóe môi, trong cảm nhận cũng cho rằng đây là một nụ cười rất tươi tắn:
“Cháu Vũ ngoan, lâu ngày không gặp, chắc vẫn còn nhớ bà cô trẻ này nhỉ!?”
Thái quản gia nghe thấy vậy lại giật mình, mồ hôi không hiểu vì sao toát ra càng nhiều hơn. Thái Vũ nheo nheo đôi mắt xinh đẹp đã bắt đầu có nét sắc bén hệt như ông nội cậu ta, tôi cũng mơ hồ thấy được tia nguy hiểm, chỉ một câu nói đã giẫm vào tận hai ngòi nổ của cậu ta. Không tức giận không phải Thái Minh Vũ.
Cậu ta lạnh lùng cất lời:
“Người không nhớ không phải là cô sao. Tôi không cần người như cô đến sân bay đưa đón, cũng không cần chào hỏi tôi.”
Ồ, ra là đang dỗi. Lúc sáng tôi ngủ dậy muộn, đâu có tâm tình nhập hội cùng tập đoàn bé gái fan cuồng của Thái Vũ để hóng hớt chờ đợi. Dù gì cũng là bậc trưởng bối.
“À, về chuyện đón cậu hả, thực ra thiếu mất tôi cũng đâu quan trọng gì. Tình cảm cô cháu khắng khít của chúng ta đâu phải cứ thể hiện ra cũng rõ ràng mà.” – Tôi lại tươi cười hướng cậu ta.
“Hừ, Thái Miên, tôi nói cho cô biết, cô là…”
“Vũ~”
Nghe đến một chữ “Vũ” đầy uyển chuyển mềm mại được thoát ra từ miệng người nào đó không khỏi khiến tôi nổi một trận da gà. Từng nghe lão Thái gọi cậu ta là Minh Vũ đầy kiêu ngạo, Thái Miên tôi gọi “cháu Vũ” mỉa mai đùa cợt, nhưng cũng chưa từng có ai gọi độc một chữ Vũ này.
Giọng nói non nớt mềm mỏng ngọt ngào vang lên:
“Vũ, em muốn ngắm hoa. Đưa em đi ngắm hoa một tí, được không?”
Chủ nhân của giọng nói mềm mại kia đang thân thiết áp sát Thái Vũ, mái tóc màu nâu xoăn lọn, đôi mắt to tròn như búp bê khẽ chớp, trông đáng yêu như búp bê Pháp.
Tôi nhận ra người mới đến, cũng không có nhiều ngạc nhiên. Không biết cô ta đã ở đây từ bao giờ. Cô ta có một cái tên nghe rất uyển chuyển mềm mại: Lưu Xuyến Chi. So với cái tên của tôi thì đúng là quá đơn điệu. Có câu: “Nghe tên như thấy người”. Nếu chỉ nhìn qua cái tên thì tôi quả thật là một đứa bé chẳng có ưu điểm gì.
Thái Vũ nhận ra người mới đến thì hơi giật mình, trong ánh mắt hình như thoáng qua vài nét chán ghét, nhưng lại nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.
Hiển nhiên là vậy, cậu ta gạt cánh tay đang bám trên tay mình ra, hơi gằn giọng nói với người bên cạnh:
“Lưu Xuyến Chi, cô không cần phải khiêu khích sự chịu đựng của tôi, xưng hô bừa bãi như vậy không phải thứ mà cô có thể tùy tiện làm.”
Khí thế này của Thái Vũ, đúng là ít ai bì kịp nha, tôi không khỏi hâm mộ trong lòng. Lưu Xuyến Chi hơi sợ hãi, lắp bắp trả lời:
“A…em chỉ muốn…” – Ánh mắt đầy hàm ý liếc mắt về phía tôi một cái.
Lại làm chuyện bao đồng rồi, thật oan uổng cho tôi mà.
Nếu xét về vai vế cô bé này nên gọi tôi một tiếng chị họ. Nhưng tôi vốn là một người nhân từ độ lượng, không thích chấp nhặt với người khác, nên dễ dàng bỏ qua cái lễ nghi rườm rà cùng những ánh mắt không mấy thiện cảm của cô ta đối với mình.
Lão Thái thường bảo: Nên nói Xuyến Chi là một đứa bé rất kiên trì hay là cố chấp không biết nữa. Sáng nào nó cũng đi xe từ đầu Đông của thành phố đến đầu tây của thành phố để đợi Thái Vũ cùng đi học, sau đó buổi chiều lại đi xe từ đầu Tây thành phố đến đầu Đông thành phố để về nhà.
Thái Vũ có vẻ mất kiên nhẫn, cậu ta bước về phía vườn hoa phía trước, không để ý gì đến bé gái yểu điệu đáng yêu ở bên cạnh. Xuyến Chi liền đuổi theo ngay sau đó, miệng cũng rất phối hợp gọi Vũ Vũ nghe rất yêu kiều.
Trước khi đi qua người tôi, ánh mắt cậu ta hơi hơi lướt qua người tôi. Ánh mắt đó, đúng là khiến người khác nổi da gà mà.
Thái Vũ là đúng là không biết lấy lòng con gái, nhưng không hiểu vì sao mà rất nhiều cô gái muốn chơi cùng cậu ta. Nói cho đúng thì không phải là cô gái, phải gọi là bé gái. Lão Thái thấy như vậy thì có vẻ khó chịu, vẫn thường nhắc nhở tôi:
“Xem xem, mới còn nhỏ mà nó đã bộc lộ tiềm năng trở thành “tình thánh”. Cục bông nhỏ, con không chịu bắt lấy cậu ta, đến khi Thái Vũ vợ lớn vợ bé đầy nhà thì đừng có hối hận..”
Tôi cảm thấy chuyện cậu ta có thêm ít cô vợ bé nữa cũng không quá phiền phức, ngáp ngáp vài cái trả lời cho có lệ:
“Thực ra, cậu ta có thể nuôi bao nhiêu cô vợ thì cứ lấy, việc gì phải quan tâm đến con. “
“Ôi ôi, lão già ta bị con làm cho đau tim rồi, đời này lão già chỉ có một đứa cháu dâu thôi, là con đó cục bông nhỏ.”
Tôi cười cười cắn một miếng kẹo bông, rất có thành ý trả lời:
“Lão Thái, lão không thấy con làm cháu gái có vẻ tốt hơn sao.”
Với lại, tôi cảm thấy làm “cô” của Thái Vũ thì oai hơn nhiều.
Đúng vậy, Thái Vũ là có hôn ước với tôi. Cái này trong kịch bản phim tôi từng xem qua dường như đã không dưới trăm lẻ một tình huống như thế này. Ban đầu thì chàng và nàng cãi nhau như chó với mèo, sau đó dần dần ở lâu sinh tình, hoà hợp mà tiến đến hạnh phúc chủ nghĩa.
Nhưng nhầm kịch bản rồi. Tôi vốn không phải là cô gái lọ lem. Đào đâu ra hoàng tử cơ chứ.
Nhìn hai người đó đã đi xa, tôi cũng mất hết hứng thú đi thăm thú khu vườn. Thực ra nói là thăm thú thì cũng hơi quá, cùng lắm là tôi mới mười ngày nửa tháng là chưa đến đây. Chỉ ngắn ngủi ngần ấy thời gian mà mấy người này đã thay cả một cái vườn bạc hà của tôi bằng đống màu mè này đây.
Vừa mới nghĩ đến, tôi lại không kìm được hắt hơi thêm 3,4 cái. Xoa xoa cánh mũi đo đỏ tội nghiệp, tôi đành bảo Thái quản gia đưa vào nhà. Ở ngoài này thêm một giây nào chính là tội nghiệp cho cái mũi của tôi. Còn chuyện của Thái Vũ, hừ hừ, để sau đi, quân tử không chấp nhặt với kẻ tiểu nhân.
Trong phòng khách, cha cùng lão Thái đang hăng say nói chuyện. Hăng say đến nỗi không phát hiện có người đang đứng cạnh cửa. Cha bình thường là một người khá nghiêm nghị khó đoán, nhưng với lão Thái thì lúc nào cũng mang vẻ mặt ngoan ngoan rất biết nghe lời. Lần này cũng không phải ngoại lệ. Cha cất lời:
“ Thầy, lần này về nước thầy định ở đây bao lâu?”
“ Thằng nhóc này, vừa mới về chưa được bao lâu mà đã hỏi như thế, không phải là muốn đuổi lão già này đi sớm đấy chứ?
Cha cười xoà, phân minh:
“Thầy càng ngày càng đa nghi rồi, con làm gì có ý như vậy. Chẳng qua là lo lắng cho sức khoẻ thầy thôi. Thầy đã nhiều tuổi như vậy đi lại nhiều thật sự không tốt chút nào.”
“Không sao, mấy người trẻ tụi bây đừng có coi thường ta. Đọ về thể lực thì không ai bằng được lão già như ta đâu.”
“Dạ, điều ấy con làm sao dám nghi ngờ, chỉ là…”
Hai người tiếp tục nói chuyện rất lâu. Người lớn thường có thể vừa lê rê vừa lải nhải nhai đi nhai lại những câu chuyện thật vô vị. Tôi nhàm chán ngồi ở bên cạnh, không dám cắt ngang cuộc nói chuyện dài lê thê này, mấy lần định mở miệng đều không thành, cuối cùng không nhịn được bèn lại gần cha nhỏ giọng:
“Cha, đã nói xong chưa?”
Cha còn chưa kịp phản ứng, lão Thái ở bên cạnh đã vội cất lời:
“ Ồ, đây chẳng phải là cục bông bé nhỏ của con sao Thái Trọng. Mới mấy năm không gặp mà đã lớn thế này rồi! Ái chà, quả nhiên ta đã già rồi, đã già rồi.”
Lão Thái đầu óc thật sự không tốt, tôi bèn tốt bụng nhắc nhở:
“ Lão Thái, chúng ta mới gặp nhau nửa tháng trước mà.”
Ông già nghe vậy có vẻ hơi thẹn quá hoá giận, khẽ cốc cốc đầu tôi nói:
“Con nhóc này, còn nhỏ không nên bắt bẻ người khác như vậy đâu. Định chế giễu đầu óc của lão già này không tốt chứ gì.”
Tôi định nói một tiếng phải, nhưng cha đã cướp lời:
“Thái Miên, sao con lại vào đây, chẳng phải con đang đi tìm Minh Vũ sao?”
Tôi còn định nhắc nhở cha, Thái Vũ đã có người đi theo rồi, tôi không nên đi theo phá đám người khác như vậy, nghe nói phá vỡ tình cảm uyên ương sẽ bị trời phạt. Với lại tìm Thái Vũ nói chuyện chi bằng bảo tôi tìm con chó Folk của lão Thái còn có lý hơn, ít nhất nó còn biết vẫy đuôi lắc lắc đầu tỏ vẻ hưởng ứng mỗi khi tôi nói cái gì. Tóm lại là có rất nhiều lý do để tố cáo Thái Vũ, chỉ là, tôi lại trả lời rất ngắn gọn:
“Không tìm thấy.”
Căn bản không phải là muốn bảo vệ cậu ta, mà là vì không muốn giải thích nhiều, tôi uể oải ngáp một cái, nói với cha:
“Cha, đã về được chưa?”
Cha trưng ra vẻ mặt khó xử. Cuối cùng cũng đành lễ phép chào lão Thái rồi đưa tôi trở về nhà.
Tôi đang định ra khỏi cửa, chợt nghĩ đến chuyện quan trọng liền chạy lại nói với lão Thái:
“Lão Thái, sở thích tao nhã của lão lần này lại thay đổi rồi sao? Vườn lão hại mũi con không ngửi nổi. Lần sau con cũng không dám đến nữa đâu.”
Từ ngày hôm đó, tôi sống chết cũng không chịu rời khỏi nhà, ở lì làm trọn vai trò chức trách của sâu ngủ.
Rất lâu sau này, tôi vẫn không thể thay đổi được nếp sống bản thân. Thực ra là cũng bởi xung quanh chẳng có ai phàn nàn hay nhắc nhở với tôi về cái này nên tôi coi nó chính là một nếp sống rất hợp lí đứng đắn không có gì đáng chê trách.
Lão Thái vẫn luôn lải nhải với tôi: “Chẳng mong được gì chỉ mong được nhàn tâm. Dù sống khổ sở hay sung sướng, dù có bán đứng tự trọng bản thân, cũng chỉ cần sống nhàn hạ thoải mái là mỹ mãn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...