Đại đô hội, 2019.
Cuối tuần là ba ngày nghỉ lễ, rất nhiều người chọn đi du lịch ngắn ngày, rời đảo là lựa chọn tốt nhất. Ra khỏi Thành phố Hương đảo khoảng chừng ba mươi hải lý, là những hòn đảo có khung cảnh tuyệt vời để du lịch, cũng là nơi tốt nhất người dân thành phố Hương Đảo chọn để làm nơi nghỉ cuối tuần. Ở nơi đó, có thể thỏa thuê thưởng thức mỹ thực, lướt sóng lặn biển, giương buồm ra khơi, hoặc có thể thuê một ngôi nhà thuyền hưởng thụ niềm vui của ngư dân.
Năm ngoái, Công ty Vạn Khải đã động thổ xây dựng một khách sạn nghỉ dưỡng ven biển trực thuộc Công ty trên đảo. Cách đây không lâu khách sạn đã sửa chữa xong, đến mùa du lịch nên cũng mở cửa đón khách. Vì vậy Chu Minh Nghĩa liền mời hảo bằng hữu Kim Tắc Thái mang người yêu của anh đến khách sạn nghỉ lễ.
Đáng tiếc chính là, đến thứ năm thì Chu Minh Nghĩa phát hiện hắn không được nghỉ phép, có một hội nghị của công ty rất quan trọng nhất định phải tham dự, không chỉ mình hắn, các vị trí cấp cao của Vạn Khải cũng phải tham dự hội nghị không được nghỉ lễ. Thành ra cuối cùng chỉ có hai người đi. Duẫn An Nhiên không đi cùng Kim Tắc Thái và Sở Tĩnh, cậu ở lại làm bạn với Chu Minh Nghĩa vẫn đang phải làm việc.
Vừa mới bước chân lên đảo, Kim Tắc Thái liền phát hiện ra bầu không khí bất thường. Là luật sư cố vấn của Vạn Khải, đồng thời cũng là một trong những người ở vị trí cấp cao đưa ra quyết sách, lần này anh bị biến thành ‘Khâm sai đại thần’ đi thị sát, vừa mới tiến vào trong khách sạn đã bị sắp xếp cho một đống ‘tiết mục’, khiến Kim Tắc Thái có chút dở khóc dở cười.
Sở Tĩnh phi thường hiểu rõ hoàn cảnh, một mình cậu ở trong phòng sắp xếp hành lý, sau đó tự mình lên kế hoạch cho buổi tối.
Đến khi Kim Tắc Thái rốt cuộc cũng hoàn thành công việc ngoại giao mà khách sạn đã an bài cho anh, đã là khuya lơ khuya lắt. Trở về phòng, anh nhìn thấy Sở Tĩnh đã ngủ. Anh không muốn kinh động cậu, mang theo tâm tình áy náy lặng lẽ nằm xuống cạnh Sở Tĩnh.
Sáng hôm sau hai người tỉnh dậy, Kim Tắc Thái dẫn Sở Tĩnh đi ngắm mặt trời mọc, đứng trên bãi cá, một bên hưởng thụ cảm giác mát mẻ của sóng biển vỗ vào chân, một bên thưởng thức ánh bình minh từ phía chân trời. Kế hoạch của hai người nguyên bản là sau khi ăn sáng xong sẽ cùng đi bơi, ở khách sạn có huấn luyện viên rất giỏi chỉ dẫn lặn xuống biển, bọn họ còn dự định cùng nhau lặn tay không (không cần bình oxy).Kết quả, Kim Tắc Thái lại bị người khác ‘tìm thấy’.
Cấp cao ở công ty Vạn Khải tất cả đều tuân theo tác phong làm việc nghiêm túc của Chu Minh Nghĩa, trừ bỏ những người phụ trách quan hệ ngoại giao cùng marketing, những quản lý cấp cao khác, trừ bỏ những công tác trong hội nghị, đàm phán bên ngoài thì rất ít khi tham dự tiệc tùng, tất cả cũng không thích lộ diện khoác lác quan điểm cá nhân, người ngoài bình thường cũng sẽ không gặp được họ. Lúc này, Kim đại luật sư xuất hiện tại khách sạn nghỉ lễ, mà nơi này lại được coi như một địa điểm thuận lợi tạo mối liên hệ tình cảm, anh bị các đối tác của công ty Vạn Khải cũng đến đây khoản đãi, dưới hình thức xã giao nên không thể tránh được.
Kim Tắc Thái không thể cùng đi với người yêu, Sở Tĩnh liền tự mình vận động.
Trên đảo có rất nhiều du khách, ngoài bờ biển phi thường náo nhiệt, dù trong đám đông Sở Tĩnh cũng không cảm thấy không thoải mái.
Khoảng giữa trưa, Kim Tắc Thái gọi điện thoại đến, dùng ngữ khí ân hận nói với Sở Tĩnh anh phải tham dự một bữa tiệc, e rằng không thể bồi cậu cùng ăn trưa. Sở Tĩnh quan tâm tỏ ra thông cảm.
Vào buổi chiều, Kim Tắc Thái vẫn vô pháp thoát khỏi những cuộc xã giao với các đối tác, trước là hàn huyên, sau là ân cần thăm hỏi rồi mời uống trà, ăn cơm, uống rượu xoay vòng hết người này đến người khác, Kim đại luật sư vừa bất đắc dĩ vừa không thể không tươi cười đối đáp, khách sáo một phen.
Sở Tĩnh tự mình vận động ở khách sạn, cậu đi dạo rồi chơi bóng chuyền bãi biển, dần bị sức sống nơi đây thu hút. Càng xem càng thích, rốt cuộc nhịn không được Sở Tĩnh liền thử bản thân một chút. Kỹ thuật của cậu không tốt mấy, thắng được là do có sức lực của tuổi trẻ, nhóm du khách hơn phân nửa là dân tay ngang, chia thành hai đội đấu với nhau, đều là những người vui vẻ thoải mái. Sở Tĩnh càng đánh càng cảm thấy hứng thú, phi thường tập trung.
Tính cách của Sở Tĩnh cao ngạo, không quá hòa đồng, đó là do những việc đã trải qua ở những năm tuổi thơ. Các bằng hữu xung quanh đều hy vọng có thể vui tươi hơn một chút, giao tiếp với người khác nhiều hơn, Kim Tắc Thái cũng thường động viên cậu cùng người lạ nói chuyện, mở rộng tấm lòng. Có thể hòa hợp với người lạ, lại ăn ý và tin tưởng chỉ trong thời gian ngắn, tham gia vào cũng làm cho Sở Tĩnh cảm thấy vui vẻ hơn.
Đến tối, Kim Tắc Thái nhìn thử một chút, gần bữa tối còn có năm nhóm người hẹn anh, đều là cấp cao của ngân hàng và công ty có làm ăn với Vạn Khải, thật sự không tiện từ chối, anh chỉ đơn giản đem năm nhóm lại hẹn chung một lần. Việc kinh doanh, ngẩng đầu không bằng ai, cúi đầu không ai bằng, anh tin rằng họ cũng sẽ không xét nét mà cùng ăn với nhau một bữa cơm.
Kim Tắc Thái nhịn không được lén gọi điện thoại cho Chu Minh Nghĩa oán giận, “Tôi nói, lão Chu a, chừng nào mới có thể cho tôi chính thức được nghỉ phép đây, chịu hết nổi rồi.”
“Sao vậy? Bây giờ mới hơn nửa ngày mà cậu đã như vậy?”
“Tối qua đã xã giao, hôm nay còn xã giao cả ngày, đến tối còn dự tiệc. Chỉ sợ sau bữa cơm còn có tăng hai, tăng ba. Tôi không thoát ra được, Tiểu Tĩnh sẽ sinh khí.”
“Bị ‘tóm’ lấy rồi?” Chu Minh Nghĩa cười hỏi.
“Đúng vậy, lão Chu. Bị ‘tóm’ rồi. Tôi chính là du khách a, là du khách.” Kim Tắc Thái cường điệu sự việc với Chu Minh Nghĩa thực sự cũng có mục đích.
“Việc kinh doanh của khách sạn, cậu để người trong phòng kinh doanh đến kiểm tra, không được tùy tiện lôi kéo tôi. Đây là ngày nghỉ của tôi, cho dù phía pháp luật có vấn đề, đợi đến khi hết kỳ nghỉ rồi tính. Mấy người đối tác kinh doanh kia, bọn họ bắt không được cậu, liền không tha cho tôi, nói bóng nói gió, hỏi đông hỏi tây. Những trường hợp gặp người nói tiếng cười, gặp quỷ nói chuyện ma là cậu ứng phó được hơn.”
Chu Minh Nghĩa cười cười, “Tôi bận họp, không thoát được.”
“Ít lời.”
“Tắc Thái, với tài ăn nói của cậu – đại luật sư còn gặp chuyện bất bình sao? Cậu nhất định phải bình tĩnh, tôi tin cậu.” Chu Minh Nghĩa cười nói.
“Hừ, cậu thì sao? Cậu đang làm gì?”
“Đang họp a.”
“Thật là, mình phải họp hành không nói, còn liên lụy An Nhiên không thể nghỉ lễ.”
Chu Minh Nghĩa lộ ra nụ cười hối lỗi, tiếc nuối: “Đúng vậy.”
“An Nhiên hiểu chuyện, không trách cậu, hoàn toàn nguyện ý lưu lại bồi cậu.”
“Có cậu ta bồi bên cạnh, sau khi kết thúc công việc nhìn thấy cậu ấy, trong lòng liền thư thái.”
“An Nhiên là thuốc bổ của cậu. Cũng chỉ có An Nhiên có thể chịu được thái độc cuồng công việc của cậu.”
Chu Minh Nghĩa xúc động nói, “Đúng, là An Nhiên.”
“An Nhiên thiệt ngoan, thiệt biết chịu gò bó.”
“Đúng vậy, An Nhiên… An Nhiên chưa từng oán trách tôi, vẫn luôn thông cảm cho tôi, thậm chí còn nuông chiều tôi. Cậu ta sẽ không đòi hỏi tôi cùng đi bất kể thời gian, địa điểm, hoàn cảnh; luôn đúng giờ; cũng không làm những yêu cầu vô lý, cũng không quấn quýt gây rối. Cậu ta biết tự mình sắp xếp thời gian rảnh rỗi, khi một mình thì giải trí theo cách của cậu ta, mà khi cùng một chỗ với tôi thì theo cách giải trí của cả hai. Mỗi khi tôi làm việc mệt mỏi, khi dừng lại, quay đầu, An Nhiên vẫn luôn ở bên cạnh.”
“Cậu mãn nguyện đi.”
“Đương nhiên là mãn nguyện.”
* * *
Đến khuya, Chu Minh Nghĩa kết thúc một ngày làm việc, nhớ đến Kim Tắc Thái, liền gọi điện thoại cho anh.
“Như thế nào? Xã giao xong rồi?”
“Ân.”
“Quay về hảo hảo nghỉ ngơi.”
Kim Tắc Thái bất đắc dĩ cười cười, “Ngày mai tôi sẽ trốn ra ngoài.”
“Thì cứ đi.”
“Cậu thì sao? Họp xong rồi.”
“Xong rồi. Mệt quá.” Chu Minh Nghĩa nhăn mày nhăn mặt, khụ nhẹ một tiếng. Hắn cảm thấy hôm nay uống quá nhiều café, cổ họng cứ ngọt ngọt.
“Cậu cũng nghỉ sớm một chút.”
Bên này, nhìn thấy Chu Minh Nghĩa ngồi trên sofa phòng khách đưa tay xoa xoa mi tâm, Duẫn An Nhiên vội bước đến hỏi: “Sao vậy? Công việc không thoải mái sao?”
Chu Minh Nghĩa hớp mấy ngụm nước, khụ một tiếng, “Uống quá nhiều café, cảm thấy không thoải mái. Anh quả nhiên không hợp với café. Bây giờ đầu có chút đau, nơi huyệt thái dương phát đau.”
Duẫn An Nhiên vươn tay ôm Chu Minh Nghĩa, đỡ lấy vai anh giúp anh nằm xuống, gối đầu lên đùi mình, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa ấn huyệt thái dương Chu Minh Nghĩa, hỏi: “Rất khó chịu sao? Muốn hay không gọi bác sĩ đến khám?”
“Không, không sao. Có lẽ quá tập trung, quá căng thẳng.”
“Công việc rất quan trọng a.” Duẫn An Nhiên hỏi dò.
“Không tồi. Bây giờ chỉ mới là những bước đầu,” nói xong, Chu Minh Nghĩa cười, “Có lẽ khi họp, thảo luận quá tập trung. Đột nhiên chấm dứt, có cảm giác như ngừng lại không được.”
“Các anh a, lúc nào cũng vội vàng không phân biệt sớm tối.” Duẫn An Nhiên nhịn không được nói, ngón tay vẫn nhẹ nhàng xoa xoa.
Chu Minh Nghĩa gối đầu lên đùi Duẫn An Nhiên, thoải mái xoay người một cái, “Có một vài việc không bỏ được.” Nói xong, anh vươn tay cầm lấy tay Duẫn An Nhiên, dùng ngữ khí hối lỗi nói: “Xin lỗi, không có cách nào cùng em nghỉ lễ.”
“Không sao. Em nguyện ý ở lại cùng anh.” Duẫn An Nhiên cũng không để tâm, “Anh a, công việc thì công việc, cũng phải biết quan tâm đến thân thể của mình a.”
“Anh giống như đã nhiều lần làm nhiều việc khiến cho em thất vọng.” Chu Minh Nghĩa áy náy nói, ôm lấy cánh tay Duẫn An Nhiên.
“Em không để tâm, thật đó.”
Chu Minh Nghĩa lộ ra nụ cười có chút mệt mỏi, “A, em càng nói như vậy, anh càng bất an.”
Duẫn An Nhiên một bên giúp Chu Minh Nghĩa mát xa bả vai, một bên mỉm cười nói: “ Trước đây, có một lần em đến công ty chờ anh cùng về nhà, nhìn thấy Anna tỷ. Khi đó anh bận họp, Anna tỷ nói em hãy chờ anh. Wow, chuông điện thoại cứ đổ liên tục, giống như mấy con ong xoay quanh nàng. Anna tỷ có một tai nghe điện thoại, nàng đeo nó vào làm việc, hai tay đánh máy, lật xem tài liệu, viết báo cáo.”
“Đến khi Anna tỷ rảnh được đôi chút, em nói nàng thật vất vả. Xem ra nàng cũng không bực mình, ngược lại còn rất vui vẻ. Áp lực công việc cũng không áp đảo nàng. Em nói, em rất khâm phục, nàng ấy liền cười.”
Chu Minh Nghĩa “Ân” một tiếng, nghe Duẫn An Nhiên nói.
“Em nghĩ, Anna tỷ sẽ nói mệt, kết quả cũng không có. Nàng nói nền kinh tế hiện tại không tốt, công ty có thể làm việc được như vậy, nghiệp vụ mở rộng rất khá, bận một chút cũng vui. Nàng ấy nói, anh còn bận hơn, việc rất nhiều. Anh giải quyết rất tốt, khí định thần nhàn. Sự bình tĩnh của anh đã ảnh hưởng đến mọi người, cho nên mọi người đều có thể yên tâm hảo hảo làm việc.”
Chu Minh Nghĩa cười, “Anna nha đầu kia…”
“Anna tỷ nói, vì công ty anh trả lương cao. Hiện tại, quy mô công ty phát triển lớn hơn, thành lập nhiều công ty con, hạng mục kinh doanh càng ngày càng có lời. Chính là anh chưa bao giờ đem áp lực đặt lên cấp dưới. Còn nữa, nàng ấy còn nói, ở công ty anh đã động viên mọi người và hứa rằng, nếu hiệu quả và lợi nhuận công ty năm nay tốt, mỗi nhân viên sẽ được thưởng một khoản tương đương sáu tháng tiền lương, bất luận là bảo vệ hay nhân viên tiếp tân, mỗi nhân viên đều có phần, thế nhưng sẽ không tính luôn các quản lý cấp cao. Những quản lý cấp cao muốn được thưởng, thành tích công việc phải rất tốt mới có thể.”
“Anna tỷ nói, lợi nhuận công ty sẽ được dùng vào ba việc. Thứ nhất, tăng lương cho nhân viên, phát thưởng; thứ hai, mở rộng quy mô đầu tư; thứ ba, quyên góp vào quỹ từ thiện. Nàng ấy nói nàng thích nhất là việc này. Anh không phải kinh doanh kiếm lời rồi bo bo giữ lấy xài riêng, keo kiệt với nhân viên, anh đối với nhân viên là hào phóng nhất.”
Chu Minh Nghĩa lặng lẽ cười, không nói gì.
Duẫn An Nhiên tiếp tục nói: “Anna tỷ nói với em, đối với nàng, công việc ổn định cũng quan trọng, công ty kinh doanh tốt cũng quan trọng. Ổn định, lương cao, người thân cũng vì vậy mà được nhờ, đây là nhân tố ổn định gia đình.”
“Ân, thật như vậy sao?” Chu Minh Nghĩa khẽ cười nói.
“Em nghĩ, không phải ai cũng muốn rút tiền tiết kiệm ra xài. Đừng quá phung phí, dư dả một chút luôn tốt hơn, cũng có thể mau vài thứ tốt để biếu cha mẹ.”
“Chúng ta hẳn có thể tính là dư dả đi.” Chu Minh Nghĩa nói.
Duẫn An Nhiên vỗ lên vai Chu Minh Nghĩa “Ba” một cái, “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh.”
“Hảo, hảo, nghiêm túc.”
“Anna tỷ nói, em cũng biết, em hoàn toàn hiểu được. Cho nên, anh không cần lo lắng em sẽ để tâm anh chỉ lo làm việc, công tác đến tận khuya, thường chạy tới chạy lui chỗ này chỗ kia. Anh không phải làm việc cho riêng anh, anh cũng không phải vì chính anh mà kiếm tiền. Anh chịu trách nhiệm về tất cả nhân viên trong công ty, hơn nữa họ cũng tin tưởng anh.”
Chu Minh Nghĩa cười, “An Nhiên, bộ dáng của em hảo đáng yêu.”
Duẫn An Nhiên chuyên tâm mong muốn xây dựng không khí nghiêm túc bị câu nói của Chu Minh Nghĩa phá hủy, cậu trừng anh, “Anh thật không tiếp thu được.”
Chu Minh Nghĩa không nói gì, chỉ cầm lấy tay Duẫn An Nhiên, dùng động tác mà biểu sự sự cảm ơn của anh với Duẫn An Nhiên để giải thích.
“Bất quá, từ lần chúng ta đi dạo với nhau đến giờ đã lâu lắm rồi.” Chu Minh Nghĩa tiếc nuối.
“Bởi vì anh nói mùa hè nóng không muốn ra khỏi cửa.” Duẫn An Nhiên nhịn không được liền gào ầm ĩ.
“Là có chút nóng.” Chu Minh Nghĩa nghĩa nghĩ, nói: “An Nhiên, vậy em có… muốn điều gì không? Bất cứ điều gì?”
Duẫn An Nhiên vừa định nói “Không có”, liền dừng lại, con mắt đen láy chuyển một chút, nhịn cười cất cao giọng: “Thiết, chính là anh muốn đi.”
“Nga, ha ha…” Nhớ lại câu nói vừa rồi của mình, Chu Minh Nghĩa nhịn không được, cười thành tiếng, Duẫn An Nhiên cũng cười.
“Đầu không đau sao? Còn cười.”
“Vẫn có chút đau.” Chu Minh Nghĩa lập tức thu lại nụ cười, lộ ra biểu tình ủy khuất, “Em chăm sóc anh đi.” Chu Minh Nghĩa nhoài người về trước ngẩng đầu nhìn Duẫn An Nhiên.
Nhìn thấy Chu Minh Nghĩa giống như đang làm nũng, Duẫn An Nhiên cười, người này mỗi khi nhức đầu liền thích làm như vậy, để được quan tâm nhiều hơn. Anh ngẫu nhiên lộ ra một chút yếu đuối, càng khiến cho Duẫn An Nhiên muốn hảo hảo yêu thương anh.
“Hay làm em giúp anh đào đào lỗ tai, như thế nào?” Duẫn An Nhiên đột nhiên đề nghị.
“Di, ân, ý kiến hay.”
Duẫn An Nhiên lấy cây bông ngoáy tai, bắt đầu phục vụ. Chu Minh Nghĩa chỉ cảm thấy lỗ tai hơi hơi ngứa, nhịn không được bắt đầu cười, liền vội vàng thả lỏng. Nhìn thấy an khôi phục biểu tình thoải mái, trong lòng Duẫn An Nhiên thầm cao hứng.
* * *
Bên kia, Kim Tắc Thái cuối cùng cũng xã giao xong, sau khi mọi người hài lòng chào tạm biệt, cũng đã là nửa đêm, anh theo thang máy lên lầu, quay trở lại phòng khách sạn. Khi đẩy cửa bước vào, anh không khỏi thở một tiếng xúc động. Cuối cùng cũng đã có thời gian dành cho riêng mình.
Trong phòng khách chỉ bật cây đèn nhỏ, TV đã tắt, xem ra Sở Tĩnh đã ngủ, Kim Tắc Thái bước nhẹ vào phòng ngủ. Cây đèn ngủ đầu giường đã bật, ánh vàng ôn hòa khiến phòng ngủ lộ ra sự dễ chịu cực kỳ tràn khắp thân người.
Sở Tĩnh nằm nghiêng trên giường, chiếc chăn mỏng trắng như tuyết đắp ngang người, che khuất đôi chân, vai và hơn nửa lưng lộ ra ngoài. Làn da vì phơi nắng đã thành màu đồng cổ sấn trên chiếc chăn màu trắng tuyết, dáng người tinh tế như một thiếu niên, đường lưng trơn nhẵn ôm nhu, rất gợi cảm cũng rất đẹp, thực mê người. Sở Tĩnh nhắm mắt, làn mi dài dưới ánh đèn hắt bóng xuống. Gương mặt của cậu khi ngủ thực bình tĩnh, giống như một baby.
Nếu muốn nói cái gì đã phá hủy cảnh đẹp trước mắt, thì đó chính là vết sẹo trên lưng Sở Tĩnh. Đó là vết thương cũ, lớn hơn bàn tay. Theo thời gian, vết thẹo dần khôi phục rồi thu nhỏ lại. Hiện tại, so với lúc mới bị thương đã bớt hơn một chút, nhưng vĩnh viễn sẽ không biến mất. Đó là bằng chứng Sở Tĩnh đã từng bị ngược đãi. Bây giờ, Sở Tĩnh đã không còn ngại vết sẹo sẽ bị người khác nhìn thấy, bởi đó không phải ở cậu.
Người ngoài nhìn thấy vết sẹo có lẽ sẽ thấy quá nó quá dữ tợn đến mức dọa người, bất quá Kim Tắc Thái không nghĩ như vậy. Mỗi khi nhìn vết sẹo kia, tâm Kim Tắc Thái sẽ bị tác động. Anh càng thấy đau lòng hơn cả cậu, tuyệt sẽ không khiến cậu gặp phải tình huống nào để thụ thương nữa.
Không muốn người yêu thức giấc, Kim Tắc Thái lặng lẽ đi vào, mới vừa bước đến cạnh giường, giống như có thần giao cách cảm, Sở Tĩnh mở mắt.
Đôi mắt trong suốt đen lay láy, như có thể nói, kinh hỉ cùng ôn nhu trong ánh mắt khiến tâm Kim Tắc Thái chùng xuống.
Sở Tĩnh quấn lấy chăn xoay người, chân từ bên dưới lớp chăn lộ ra, cậu giống như một con mèo vươn vai, sau đó ngồi dậy. Nhìn thấy Sở Tĩnh dụi dụi mắt như một hài tử, Kim Tắc Thái nhịn không được vươn tay vuốt ve mái tóc của cậu.
“Anh đã về…”
“Ân.”
“Còn phải đi giao tiếp nữa không?”
“Đã không còn.”
“Thời gian còn lại là của em?”
Ngữ khí làm nũng khiến Kim Tắc Thái mềm lòng, anh gật đầu, “Phải.”
“Vậy… nếu lại có người…?” Sở Tĩnh do dự hỏi.
“Để bọn họ đi tìm lão Chu kia, anh sẽ không tiếp.”
Câu trả lời làm Sở Tĩnh bật cười. Kim Tắc Thái vươn tay ôm Sở Tĩnh, trên người Sở Tĩnh ẩn ẩn toát ra mùi hương sữa tắm không giống như dùng ở nhà, có chút hấp dẫn không giống nhau.
“Ngô, đã tắm rồi.” Kim Tắc Thái nhịn không được dùng mũi cọ lên vai Sở Tĩnh.
“Phải.”
Sở Tĩnh cũng vươn tay ôm lấy người yêu, chiếc chăn trên người từ từ rớt xuống, lộ ra nửa người trên quang lõa. Nhìn cảnh tượng như vậy, Kim Tắc Thái khó lòng khống chế chính mình, anh ôm lấy Sở Tĩnh, đẩy cậu ngã ra giường. Sở Tĩnh cũng nhận ra ý muốn của Kim Tắc Thái, cậu giả vờ ngăn cản, khiêu khích hỏa nhiệt trong lòng Kim Tắc Thái thêm một chút. (Tiểu Tĩnh đã bị Kim ca dạy hư rồi…)
“Sẽ đổ mồ hôi…”
“Tắm thêm một lần nữa là được mà, ngô, da có chút mặn, có hương vị của biển.”
Bàn tay đã tiến vào trong chăn dò xét khắp nơi, giống như nơi nơi khơi lên nhiệt hỏa. Tiếng thở dốc của Sở Tĩnh càng ngày càng mê người.
Phát hiện thân người trong chăn thế nhưng không mặc quần lót, Kim Tắc Thái cười nói bên tai Sở Tĩnh: “…Là muốn chờ anh đi.”
“Cái gì?”
“Bộ dạng này, chẳng lẽ không phải cố tình chờ anh?”
“Mới không có.” Sở Tĩnh thở hổn hển lắc đầu, cánh tay đang quấn lấy vai Kim Tắc Thái không buông.
“Đã sớm nói với em, không được lừa gạt đại luật sư.” Nói như vậy, tay Kim Tắc Thái liền vuốt ve thắt lưng Sở Tĩnh.
“Không có…”
“Mỗi một câu em nói có thể làm bằng chứng trước tòa trong tương lai.”
“Cũng sẽ không lên tòa…”
Nghe câu nói mềm mại bên tai, Kim Tắc Thái ôm chặt lấy Sở Tĩnh.
Vành tai và tóc chạm nhau, kích động triền miên.
Sau một phen mây mưa, hai người nằm trên giường để thân thể được nghỉ ngơi sau khi tình cảm mãnh liệt đã đi qua. Kim Tắc Thái nắm chặt tay Sở Tĩnh xích lại gần cậu, thân thể của đối phương thấm ra một lớp mồ hôi nhẹ, làn da mang một chút ẩm ướt.
Lại cùng nhau tắm sau một phen nồng nhiệt triền miên, Kim Tắc Thái ôm Sở Tĩnh ngồi trên đùi anh, anh cầm bông tắm giúp Sở Tĩnh tẩy trừ thân thể. Phục vụ giống như được mát xa thực thoải mái, Sở Tĩnh dựa vào lòng Kim Tắc Thái khép hờ mắt hưởng thụ.
Ôm Sở Tĩnh đặt lên chiếc giường lớn, Kim Tắc Thái nằm xuống cạnh bên cậu, đưa tay vuốt vuốt tóc mai bên thái dương của cậu. Nhìn đôi mắt mông lung của Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái cười hỏi: “Mệt mỏi?”
“Ân.”
“Mệt chết đi?”
“Hôm nay đi bơi, còn chơi một chút bóng chuyền bãi biển.”
“Ngô, vậy thì rất mệt.”
“Cũng không có.”
“Vậy là do cái gì? Vì anh mà mệt sao?”
Bị truy vấn, Sở Tĩnh vươn tay kéo chiếc chăn trên người, đem mặt giấu đi: “Em không biết…”
“Không nói rõ, sẽ không tha cho em.” Kim Tắc Thái cười kề sát mặt lại, hôn lên hai má và cổ Sở Tĩnh. Người bên dưới cảm thấy hơi ngứa liền trốn luôn, cười nói: “Anh là ma cà rồng a.”
“Nga, anh, ma cà rồng đến đây.”
Tiến vào chăn, Sở Tĩnh muốn tránh nhưng vì mệt mà vô lực phản kháng, bất quá Kim Tắc Thái cũng không nháo quá lâu. Hai người lại hôn nhau vài cái, mang theo hảo tâm tình như đã được nếm kẹo ngọt mà ngủ say.
Thời tiết ngày hôm sau đặc biệt hảo, những làn gió mát mẻ theo cửa sổ nửa mở thổi vào, rèm cửa trắng như tuyết đung đưa trong gió. Kim Tắc Thái ôm lấy Sở Tĩnh, ngủ đến hơn mười giờ sáng mới thức giấc.
Sở Tĩnh mở mắt liền thấy Kim Tắc Thái đang ngồi bên cạnh cậu. Anh thấy cậu đã tỉnh, vươn tay vỗ nhẹ vào mặt cậu.
“Tỉnh rồi?”
“Ân.”
Ở trên giường thưởng thức bữa sáng phong phú xong, Sở Tĩnh hỏi: “Hôm nay có dự tính gì không?”
“Có đồng ý theo anh đi câu cá không?”
“Đương nhiên đồng ý.”
Kim Tắc Thái thích câu cá, đây là sở thích hàng đầu của anh mà luôn bị bạn bè gọi ‘trò chơi của người già’. Trước đây, người kia cũng không chịu bồi anh, anh vẫn thường ra biển một mình.
Sáng sớm Kim Tắc Thái đã thuê một chiếc du thuyền. Anh dẫn Sở Tĩnh xuống bến, giong buồm ra khơi. Thuyền vẫn chạy về phía trước, đến khi không còn nhìn thấy đất liền, chung quanh đều biển rộng bao la, thủy thiên nhất sắc.
“Thời tiết thật đẹp.”
Sở Tĩnh đứng cạnh mạn thuyền, gió biển thổi vào mặt, sóng biển đánh vào khiến thuyền hơi lắc lư. Trời xanh, mây trắng, ánh mặt trời sáng trong. Gió biển nhẹ nhàng mát mẻ dường như đem tất cả phiền não cuốn trôi, biển rộng mênh mông làm lòng người trở nên khoáng đạt.
Kim Tắc Thái lấy dụng cụ ra bắt đầu câu cá. Sở Tĩnh yên lặng ngồi bên cạnh anh, người dựa vào tay anh, đầu gác lên vai anh. Sở Tĩnh là người có thể im lặng đến lay động lòng người, cậu sẽ làm bạn với anh.
Câu được một lúc, Kim Tắc Thái hỏi: “Có buồn không?”
“Không một chút nào.”
Sau khi con cá đầu tiên mắc câu, Sở Tĩnh đem cá bỏ vào trong thùng nước biển.
“Chiến lợi phẩm sẽ xử lý ra sao?”
“Tối nay đem nướng.”
Kim Tắc Thái xem câu cá như để nghỉ ngơi, đầu óc luôn hoạt động ở mức siêu tốc ngay thời khắc này hoàn toàn thả lỏng, đây chính là hạnh phúc giữa hoạt động và nghỉ ngơi.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Sở Tĩnh mang ra trái cây uy Kim Tắc Thái ăn, lại mang trà đá cho anh uống.
Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên phá vỡ thế giới ấm áp của hai người, nghe tiếng chuông quen thuộc, Kim Tắc Thái nhịn không được mắng: “Thằng nhóc Chu, lúc này còn gọi tới làm gì?” Miệng nói như vậy, Kim Tắc Thái khi rời bến vẫn mang theo điện thoại chính là lo lắng Chu Minh Nghĩa sẽ có việc muốn tìm anh, nếu là công việc sẽ không hay.
Giao cần câu cho Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái đứng lên nghe điện thoại.
“Minh Nghĩa, chuyện gì vậy?”
“Làm phiền cậu. Có tiện không?”
“Cậu gọi thì cũng đã gọi, bây giờ còn hỏi. Có chuyện cứ nói.”
“Cậu còn nhớ, tháng trước có một hợp đồng, chính là… trong đó điều khoản phụ đầu tiên…” Chu Minh Nghĩa nói đến công việc, vẻ mặt cười cười của Kim Tắc Thái dần biến mất, nghiêm túc hẳn lên, dựa theo trí nhớ đem từng điều khoản trong hợp đồng nói từng cái từng cái.
Thấy Kim Tắc Thái bàn công việc, Sở Tĩnh liền thay anh câu cá. Cảm thấy dây câu trong tay càng ngày càng căng, Sở Tĩnh phát hiện có cá mắc câu, cậu vội vàng quay đầu lại, dùng mắt tìm sự trợ giúp từ Kim Tắc Thái.
Kim Tắc Thái có y muốn Sở Tĩnh yên tâm đừng nóng vội, anh dùng tay nói Sở Tĩnh cứ dựa theo những gì anh đã hướng dẫn mà làm. Sở Tĩnh nắm cần câu từ từ kéo lên, điệu bộ thuận theo con cá đang bơi, đột nhiên giật mạnh lên, con cá lớn bị kéo lên khỏi nước.
Kim Tắc Thái lộ ra ánh mắt tán thưởng, giơ ngón tay cái lên khen Sở Tĩnh.
Đến khi nói xong công việc, Chu Minh Nghĩa hỏi: “Đang làm gì vậy, ra biển câu cá rồi sao?”
“Đúng vậy.”
“Không làm mất con cá mắc câu nào đi.”
“Không có. Tiểu Tĩnh câu lên rồi.”
“Hảo hảo nghỉ ngơi.”
“Hừ.”
Cúp máy, Kim Tắc Thái bước đến thùng nước nhìn cá.
“Wow, con cá thật lớn, tối nay không lo không có đồ ăn.”
Sở Tĩnh cười hì hì, đem mồi mắt vào lưỡi câu.
Thấy sắc trời dần tối, Kim Tắc thu dọn dụng cụ, hỏi: “Quay về chưa?”
“Ân.” Sở Tĩnh quay lại nhìn, hỏi, “Anh vội trở về sao?”
“Không có.”
“Đói rồi sao?” Sở Tĩnh hỏi.
“Không, ăn không ít trái cây.”
“Vậy câu thêm một chút rồi lại quay về.” Nghĩ đến lúc sau khi quay về có lẽ Kim Tắc Thái sẽ bị người khác mời đi, Sở Tĩnh muốn ở đây cùng anh thêm một chút, hưởng thụ thời gian của cả hai.
“Ân, tối thì về.”
Hai người kéo ghế đôi ra nằm.
Khi thuyền về tới bến thì trời đã tối. Kim Tắc Thái trực tiếp dẫn Sở Tĩnh đến khu barbecue khách sạn mở thêm. Trong sân đã có không ít người, ăn hải sản, nghe nhạc rất vui vẻ.
Ăn xong bữa tối, hai người lại cùng nhau vào quán bar nghe nhạc. Nhìn thấy bàn bi-a, Sở Tĩnh nhịn không được đi đánh một ván. Kim Tắc Thái vẫn ngồi từ xa nhìn. Hai người thường thường nhìn nhau, trong mắt mang theo sự thích thú nồng đậm triền miên.
Ngoạn đến khuya, Kim Tắc Thái dẫn Sở Tĩnh ra ngoài. Nhìn thấy trên bãi đậu xe có đặt chiếc xe đạp đôi. Sở Tĩnh cao hứng chạy tới.
Trời gần nữa đêm, con đường ven biển gần như không có người, cũng không có xe chạy qua, trời và đất thực yên tĩnh, bên tai nghe tiếng sóng biển rì rầm, hai người cùng chạy một chiếc xe, gió biển mát rượi nhẹ nhàng thổi qua.
“A, cảm giác thật thoải mái.”
Sở Tĩnh ngẩng đầu nhìn, bầu trời đen thẳm đầy sao, giống như kim cương. Nơi này ít đèn, so với những ngọn đèn rực rỡ trong thành phố lại có một phong vị thật khác.
“Sao thật đẹp.” Sở Tĩnh cảm thán.
“Đúng, ngày mai trời nắng.”
“Anh nhìn được sao?” Ngước đầu nhìn trời đêm, Sở Tĩnh hỏi.
“Nga, muốn kiểm tra anh sao?”
“Nói đi.”
“Sao rất nhiều, đó là vì vị trí bắc bán cầu của chúng ta vào mùa hè đối diện với trung tâm của hệ ngân hà, nên ban đêm có thể nhìn thấy rất nhiều chòm sao. Hiện tại có thể nhìn được những chòm sao như Đại Hùng (sao Bắc Đẩu), Tiểu Hùng (Ursa Minor), Thiên Ưng (Aquila), Thiên Cầm (Lyra), Thiên Nga (Cygnus), Thiên Hạt (Scorpius).”
“Mùa hè cũng nhìn được sao Thiên Hạt?” Sở Tĩnh hỏi, Thiên Hạt là sao của Kim Tắc Thái, cho nên cậu cảm thấy hứng thú. Sở Tĩnh nghĩ chòm sao tháng mười một này chỉ có mùa đông mới có thể nhìn thấy được.
“Có thể a. Đến đây, nhìn bầu trời phía Nam xem.”
Sở Tĩnh nheo mắt nhìn, tìm kiếm trên dải ngân hà.
“Có một ngôi sao, ánh sáng đỏ, thử nhìn xem có thấy được không. Đó là chòm sao ngôi sao trung tâm của chòm Thiên Hạt, cũng chính là ngôi sao được gọi là ‘Hạt tử tâm’. Nhìn được nó sẽ nhìn thấy chòm Thiên hạt. Thời xưa, do ngôi sao này có màu đỏ mà bị gọi là ‘đại hỏa’.”
“Nhìn không ra…”
“A, không sao, từ từ sẽ được.”
Từ khi ở chung, Sở Tĩnh thường nghe Kim Tắc Thái nói những lời này. Anh cũng không tạo áp lực cho cậu, luôn giúp cậu tạo sự tự tin, cho cậu rất nhiều không gian độc lập.
Sáng Chủ nhật, Kim Tắc Thái dẫn Sở Tĩnh du ngoạn xung quanh đảo. Khi nhìn thấy trong một cửa hàng bán sản vật biển bán vỏ ốc và vỏ sò điệp đặc biệt hảo, Kim Tắc Thái mua không ít, lại mua không ít tôm tươi.
“Sao mua nhiều như vậy?”
“Ân, mang về tặng người ta, vừa to lại vừa tươi như vậy rất hiếm. Ăn rất ngon, nhiều người bạn rất thích. Tuy rằng đi cũng gần, bất quá coi như đi nghỉ dưỡng, làm như quà tặng.”
Sau khi trở lại Hương Đảo, buổi tối, Kim Tắc Thái dẫn Sở Tĩnh đến nhà Chu Minh Nghĩa.
“Kim đại ca, Tiểu Tĩnh!” Nhìn thấy Sở Tĩnh, Duẫn An Nhiên nhất thời nhảy cẫng lên.
Thấy Duẫn An Nhiên mang tạo dề, Kim Tắc Thái hỏi: “Đang làm cơm tối, chúng ta cũng có phần. Minh Nghĩa đâu?”
“Anh ấy ở trong thư phòng.”
“Ở lại ăn tối được không?” Duẫn An Nhiên kéo Sở Tĩnh lại hỏi.
Sở Tĩnh lấy ra hải sản, vào nhà bếp giúp một chút.
Kim Tắc Thái lập tức đi vào thư phòng, tựa khung cửa thư phòng nhìn thấy Chu Minh Nghĩa cạnh bàn làm việc, không chút khách khí cười nhạo.
Chu Minh Nghĩa ngồi ở bàn làm việc phất phất tay, “Cậu có thời gian chê cười công phu của tôi, không bằng vào bếp đi.”
“Thôi đi, lão Chu, tôi đến nhà cậu làm khách, cậu lại để tôi xuống bếp.”
“Hảo hảo, trù nghệ của cậu hảo, trù nghệ của cậu hảo.”
Kim Tắc Thái xoay người bước vào bếp, sau khi nhìn nhìn, đem hai người trong đó đuổi ra ngoài.
“Hai người vẫn là tỉnh tỉnh lại một chút đi.”
“Kim đại ca, không được dùng cách này chê cười người ta.” Duẫn An Nhiên cau mày nói.
“Hai người đi xem TV đi.” Kim Tắc Thái phất tay.
Duẫn An Nhiên và Sở Tĩnh không đi xem TV, mà đứng ở cửa nhà bếp nhìn.
“Trù nghệ Kim đại ca hảo như vậy, trước đây cũng không nghĩ tới.”
“Là rất hảo, phi thường phi thường hảo.”
Sở Tĩnh không một chút che giấu sự ái mộ của cậu với Kim Tắc Thái, yêu thích và tôn sùng. Cậu vì anh mà kiêu ngạo. Sở Tĩnh đối với người ngoài rất lạnh nhạt nhưng khi bên cạnh Kim Tắc Thái lại nhiệt tình, giống như một mặt trời nhỏ.
Khi ăn xong bữa tối thì cũng đã chạng vạng, Duẫn An Nhiên đến cửa sổ ngắm hoàng hôn, cậu đột nhiên để ý thấy ban công có người. Là Kim Tắc Thái, anh đang nằm trên ghế ngoài ban công.
Nhìn lướt qua một chút, Duẫn An Nhiên muốn tránh đi, đúng lúc này, cậu lại thấy Sở Tĩnh từ phòng khách bước ra, đi đến cạnh Kim Tắc Thái. Có lẽ nguyên do vì không có ai nhìn thấy họ, Sở Tĩnh bước đến trước mặt Kim Tắc Thái, cúi người xuống nói chuyện với anh.
Lúc này mặt trời đã lặn hết, nơi chân trời chỉ còn nắng chiều một màu đỏ và tím. Nơi đây, dưới khung cảnh ánh sáng mỹ lệ hiếm có, thân ảnh Kim Tắc Thái và Sở Tĩnh như nét phác họa hắc sắc, bên cạnh còn có tán phượng vĩ tôn lên, hình ảnh tuyệt đẹp thật giống như tấm bưu thiếp. Khuôn mặt bọn họ kề sát lại nhau nói chuyện, giữa hai người có phần liên kết ôn hòa không diễn tả được lưu động xung quanh. Tuy rằng không giống như cảnh đôi tình nhân tứ chi giao triền giữa pháo hoa, nhưng sự ấm áp lại càng thêm động lòng người.
Duẫn An Nhiên đang nhìn, Chu Minh Nghĩa đã bước đến, y nhìn nhìn thăm dò, lộ ra nụ cười, sau đó xoay người vươn tay lấy chiếc máy chụp ảnh kỹ thuật số của Duẫn An Nhiên, giơ máy ảnh lên chụp cảnh trước mắt.
“Ai…” Duẫn An Nhiên nhịn không được kêu lên.
Chu Minh Nghĩa cười cười, đưa máy ảnh cho Duẫn An Nhiên xem.
Quả nhiên, thật sự là bức ảnh phi thường đẹp.
Không lâu sau đó, Duẫn An Nhiên đến nhà Kim Tắc Thái làm khách, nhìn thấy bức ảnh đã được ***g vào khung, đặt trên bàn làm việc trong thư phòng.
* * *
– Toàn văn hoàn –
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...