Giữa trưa hôm đó, Trương Phàm chỉ nói một câu “Không có gì” rồi quay người bỏ đi. Đường Vũ Địch vốn muốn chạy theo, thế tâm tình Lâm Băng Nghiên vẫn chưa tốt, hai bạn học kia— đã ăn trưa xong. Bọn họ còn phải tiếp tục ôn tập, cuối cùng Đường Vũ Địch vẫn không thể chạy thoát. Suốt buổi chiều, cậu vẫn cứ giữ trạng thái cau mày không chớp mắtBuổi chiều, việc ôn tập ngày hôm nay kéo dài hơn ngày thường, cho nên lúc kết thúc thì đã là giờ tan học. Đường Vũ Địch chạy nhanh về lớp, nhưng lại không thấy người ca ca vẫn thường chờ cậu
Tại sao anh ấy không chờ mình? Mình làm sai gì sao?
. . . . . .
Sáng hôm sau, Đường Vũ Địch nói với mẹ mình muốn ăn há cảo, sau đó dùng hộp giữ nhiệt mang vào trường. Qua nhiều ngày đưa đồ ăn sáng cho Trương Phàm, cậu cũng biết được hắn thích ăn gì, mỗi lần mang há cảo vài là hắn ăn không chừa một miếng
Trước là gặp mặt đã rồi giải thích
Nhất định phải giải thích rõ ràng
Thế nhưng, cả buổi sáng Đường Vũ Địch chả nói được lời nào— Trương Phàm không đi học
Tiết học ngoài trời không tới, tiết thứ nhất không tới, tiết thứ hai không tới, gọi điện thoại tắt máy. Đường Vũ Địch một phen rối loạn, bài giảng thì chẳng vô được chữ nào. Tiết thứ ba là sinh hoạt chủ nhiệm, Trương Phàm vẫn chưa tới
Ngày hôm qua, phiếu điểm kia vẫn chưa cập nhật đầy đủ. Hôm nay, giáo viên chủ nhiệm phát bảng điểm chính thức cùng với bài thi
Đường Vũ Địch vẫn đứng hạng nhất, nhưng điểm trung bình lần này ít hơn mấy phẩy. Vì vậy vẫn tính là sa sút. Bất quá, cậu vẫn không nghĩ tới nguyên nhân tại sao lại như vậy. Vì cậu đang đợi bảng điểm của Trương Phàm
Kiến thức cơ bản đã ôn qua. Bởi vì thời gian gấp rút nên không kịp ôn phần nâng cao, làm bài tập cũng không nhiểu. . . . . . Nhưng mà, Trương Phàm cố gắng như vậy, chắc hạng bốn mươi là cùng
. . . . . .
Đến lúc phát bảng điểm của Trương Phàm, Đường Vũ Địch sững sờ nhìn bảng điểm nửa phút
Lúc này đây, trong lòng cậu đang. . . . . . mừng muốn chết! So với lần đầu cậu đạt hạng nhất còn vui hơn nhiều. Đáng tiếc, tâm trạng vui sướng kia lại không ai có thể chia sẻ cùng cậu. Đường Vũ Địch đứng ngồi không yên, buổi chiều cậu còn phải ôn tập cho kỳ thi giao tiếp, dù Trương Phàm có đến trường, cậu cũng không hay. Do dự một chút, cậu quyết định đi gặp chủ nhiệm, nói dối một chút, rồi mang theo hộp giữ ấm, tiến thẳng về phía nhà Trương Phàm
Gần mười giờ, taxi mới đậu trước cửa nhà Trương Phàm. Khoé miệng Đường Vũ Địch như cũ mà nở nụ cười, đứng trước bấm chuông
Đến tiếng thứ năm, cửa mới mở ra. Đường Vũ Địch nhìn Trương Phàm, phản ứng đầu tiên chính là nắm lấy tay hắn “Ca, anh có biết anh đứng hạng bao nhiêu không? Hắc hắc, nói anh nghe, là hạng mười bảy! Ca, anh thật lợi hại!”
Trương Phàm chờ cậu nói xong, sau đó tháo tay cậu ra “Cậu tới đây làm gì?”
“. . . . . .”
Trương Phàm nhìn bộ dạng ngơ ngác của Đường Vũ Địch, trái tim vất vả lắm mới kìm nén lại được, bây giờ lại đau đớn từng hồi. Dứt khoát không nhìn cậu, lạnh lùng xoay người bước vào nhà
Ngồi xuống sô pha, cầm lấy lon bia đang uống dở, uống một ngụm. Ánh mắt vẫn không chịu nhìn ra cửa
Đường Vũ Địch sợ sệt bước vào nhà, đi tới gần sô pha ngồi xuống. Nhẹ nhàng đặt hộp giữ ấm lên bàn, đưa tới trước mặt Trương Phàm
“Ca, sắc mặt anh không tốt. Này là há cảo a, nhân lúc chưa nguội, anh ăn đi”
“. . . . . .” Trương Phàm vẫn tiếp tục uống bia, không nói gì
“Em, em không nghĩ anh tiến bộ như vậy a. Xếp hạng thứ mười bảy. Ca, với thành tích này, anh dễ dàng lọt vào nguyện vọng một a”
“. . . . . .”
“A, quên mất, anh sao không gọi điện cho chú? Nói với chú một tiếng, nhất định chú sẽ cao hứng”
“. . . . . .”
Đường Vũ Địch im lặng một chút, rốt cuộc nhịn không được dựt lấy lon bia trên tay Trương Phàm “Ca. . . . . .”
Trương Phàm có điểm giận, quay người định quát một tiếng. Thế nhưng khi nhìn đến đôi mắt kia, ánh chút ủy khuất cùng đau lòng. Thật không đành, Trương Phàm cũng không tức giận nữa
“Ca, sao lại uống bia nhiều như vậy, không tốt chút nào. . . . . .” Lúc Đường Vũ Địch bước vào cửa, thấy lon bia rỗng chất đầy dưới đất. Quầng mắt thâm quần cùng gương mặt mệt mỏi của Trương Phàm
Trương Phàm đột nhiên nở nụ cười “A, cậu cái gì cũng quản được. . . . . .”
Trương Phàm nói rất nhỏ, Đường Vũ Địch không nghe rõ ràng. Lúc còn đang ngơ ngơ, Trương Phàm bỗng quay người sang, yên lặng nhìn cậu “Vì sao lại đối xử tốt với tôi? Vì sao lại giúp tôi học? Thành tích của tôi quan trọng hơn cậu sao?”
Đường Vũ Địch không nghĩ tới hắn sẽ hỏi cái này, ngơ ngác nói “Bởi vì, bởi vì giáo viên chủ nhiệm. . . . . .”
“Thôi nói mấy lời vô nghĩa đi! Chạy mười nghìn mét là do giáo viên yêu cầu? Sửa vở bài tập là do giáo viên yêu cầu? Mỗi ngày mang bữa sáng đến là do giáo viên yêu cầu?!”
Đường Vũ Địch mở mắt kinh ngạc “Ca. . . . . .”
“Kháo, đừng biến tôi thành thằng ngu!”
Đường Vũ Địch nhìn Trương Phàm một chút, sau đó cuối đầu, mím chặt môi. Lát sau, thanh ấm cậu cất lên— trong trẻo nhưng lạnh lùng
“Em giúp anh học bổ túc một phần không phải vì giáo viên chủ nhiệm. Còn có một nguyên nhân, nếu anh muốn biết em sẽ không giấu, nhưng em không nghĩ anh lại tức giận đến vậy. Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau không? Không phải lúc bắt đầu ngồi cùng bàn, trước đó nữa kìa”
“. . . . . .”
“Hôm đó, trước trường học, anh mượn tiền em. . . . . .Em cứ nghĩ anh là lưu manh đòi tiền, chẳng những không cho anh mượn mà còn đánh anh. Lúc sau mới biết anh học chung lớp, cảm thấy rất áy náy. . . . . .”
Trương Phàm cười nhạo, hắn suy nghĩ nát óc, không ngờ lại vì lý do này “Lưu manh?”
Đường Vũ Địch ngẩng đầu nhìn hắn, xác định hắn không còn tức giận mới nói “Hôm đó anh không mặc đồng phục”
Trương Phàm cảm thấy thật hoang đường “Hôm đó là đại hội thể thao, tôi thi ngay hạng mục không cần mặc đồng phục. Nhưng mà không phải, sau này đã là bạn cùng lớp rồi sao?”
Đường Vũ Địch trầm mặc, rồi mới tiếp tục “Em vốn muốn giải thích với anh. Nhưng em thấy hình như anh không muốn nói chuyện với em, em vẫn cảm thấy thật có lỗi . . . . .”
“Cho nên cậu làm mấy việc này là để bồi thường tôi?”
Ra là vì bồi thường?
Đường Vũ Địch hơi nhíu mày. Đúng là cậu rất áy náy, bất quá cũng là thiếu một câu xin lỗi, cũng không cần làm những việc này
Kỳ thật lần đó, giáo viên chủ nhiệm xếp cậu ngồi cùng bàn với Trương Phàm. Trương Bồi Sơn cố ý lấy thân phận người cha ra mà “cầu xin” cậu
Lúc đó cậu mới biết, nam sinh kia là một tên cẩu thả. Mồ côi mẹ, người phụ nữ kia đã bỏ rơi hắn… đi đến ở cùng với người đàn ông khác. Ba hắn thì lo kiếm tiền, rất ít khi về nhà. Mỗi tối, hắn đều cô độc, một mình ngủ trong căn phòng trống không, kể cả trong mùng một Tết. Còn mình thì sao? Đi học có người đưa đón. . . . . . Đường Vũ Địch kìm không được nghĩ, tính người này vui vẻ, hào phóng, được nhiều cô gái yêu mến, còn rất được nam sinh hâm mộ. Nhưng có ai biết rằng sau nụ cười kia là nỗi cô đơn đang được che giấu? Quan hệ của bọn họ không tốt, còn có nhiều điểm không tương đồng. Thế nhưng, không biết vì sao Đường Vũ Địch cũng buồn theo vì hắn
Bản thân cậu chung lớp với Trương Phàm hai tháng, những vẫn không để ý hắn. Người khác nghe sẽ cho là hoang đường, nhưng chính là cậu không biết giao tiếp, tạo dựng mối quan hệ với người khác. Tới tận giờ, lòng cậu kỳ thật rất hâm mộ Trương Phàm. Tuy hắn học không giỏi, nhưng lại rất hoạt bát, cũng không nghĩ rằng. . . . . .
Trương Bồi Sơn là giám đốc một công ty lớn, đứng trước cậu làm hành động mà những người giàu không nên làm, tựa như mọi người cha khác, cúi người thỉnh cầu cậu
Y nói, cả đời y không cho hắn được một cuộc sống hạnh phúc. Gây tổn thương cho hắn, không bù đắp được. Nhưng dù gì y cũng là một người cha, y không thể nhìn cả đời Trương Phàm bị hủy hoại được.
Có lẽ vì vậy, cậu đồng ý giúp Trương Phàm
Mà việc này, Trương Phàm vẫn không hay biết. Chỉ có mỗi Đường Vũ Địch và Trương Bồi Sơn, hợp tác với nhau che mắt hắn
“Tại sao lại vì bồi thường anh chứ? Đúng là lúc đầu là do giáo viên chủ nhiệm yêu cầu cùng sự áy náy của em. Nhưng mà, sau này anh đối với em rất tốt, còn mang em đi chơi. Lúc em xấu hổ liền giải khuây, giới thiệu bạn bè cho em quen. . . . . . Cũng là người đầu tiên xưng huynh gọi đệ với em. . . . . .” Đường Vũ Địch mím môi, ngẩng đầu, hai mắt có phần ướt át nhìn Trương Phàm “Anh thật sự rất giống anh trai của em”
Thế nhưng cậu lại không biết, những lời nói này như ngàn nhát dao đâm vào tim Trương Phàm. Câu cuối cùng, chính là bản án tử hình
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...