Mặc kệ hắn có bao nhiêu tức giận, Lâm Băng Nghiên vẫn là phải tham gia cuộc thi giao tiếp, không thể loại cô ta được
Lâm Băng Nghiên cứ một lần lại một lần mang Đường Vũ Địch đi. Trương Phàm máu dồn lên đến não, bực bội bước đến đập lên bàn Triệu Vũ Minh, làm người nào đấy hoảng hồn
“Cậu làm cái gì vậy a?”
“Cậu không phải thích Lâm Băng Nghiên sao? Con mẹ nó sao không đuổi theo!” Người phụ nữ có chồng kia sao cứ quấn lấy người của hắn thế không biết
Triệu Vũ Minh sửng một chút rồi mới cười cười “Lão Đại, ngay cả chuyện yêu đương của tôi, cậu cũng quản à. Kệ mẹ cậu!”
Thời buổi này, thanh niên toàn giống Triệu Vũ Minh, cái loại thùng rỗng kêu to. Thích ai đều toàn nhìn gương mặt. Anh em nào đi chơi mà dẫn theo bạn gái đều vô cùng tự hào, thích thì có chút xíu, còn bao nhiêu thì ai mà biết được
“Mẹ tôi ở nhà. Cho cậu từ giờ đến cuối tuần, lo mà cưa được cô ta!”
Nhưng vào ngày thứ Bảy, Trương Phàm cũng không thấy Đường Vũ Địch đến nhà hắn
Bực bội gọi điện “Mẹ nó, cậu có theo đuổi cô ta không đấy?!”
Triệu Vũ Minh bên kia giọng ủy khuất “Tôi có hẹn mà!”
“Thế Đường Vũ Địch đâu?”
“Tôi còn chưa nói xong, đúng là tôi có hẹn Lâm Băng Nghiên đi ăn chung. Nhưng ai ngờ chỉ thành công một nửa”
“Là sao?”
“Tôi đi, cô ấy không đi. . . . . .”
“Mẹ nó. . . . . .”
Trương Phàm ngắt phụp cái điện thoại, đúng là anh em tốt, mẹ nó chả nhờ được cái giống ôn gì. Phải dựa vào chính mình thôi!
Cầm lấy di động gọi điện “Em đang ở đâu?”
. . . . . .
Không khí bữa cơm này thập phần xấu hổ, Trương Phàm và Đường Vũ Địch ngồi chung, Lâm Băng Nghiên ngồi đối diện. Đường Vũ Địch đương nhiên không thấy được tia lửa xẹt ra giữa con mắt hai người này
Cậu tới đây làm gì?
Vì sao tôi không thể tới?
Rất thích làm bóng đèn sao? Còn không mau đi!
Ai làm bóng đèn thì không biết đâu, đồ điên!
. . . . . .
Tia điện tắt ngúm, hai người bực tức cuối đầu nhìn chén cơm
Trương Phàm tức giận nuốt mấy muỗn cơm, vừa nhai vừa nghĩ: Lúc này chắc con Lâm Băng Nghiên kia nghĩ mình là đồ phiền toái, chắc là bị chửi từ đầu đến chân rồi. Ây, để bụng làm gì, hắn còn không thèm để cô ta vào mắt. . . . . . Đường Vũ Địch thì sao, Đường Vũ Địch nghĩ như thế nào, trong lòng cậu, ai mới là dư thừa? Chính mình gọi điện thoại, không nói không rằng chạy đến đây, cậu sẽ không. . . . . .
Trương Phàm cau mày nhìn Đường Vũ Địch, lại đúng lúc cậu nhóc lẽ ra nên nhai cơm— lại nhìn chính mình
Trương Phàm bị bộ dáng đáng yêu đó chọc cười, vẻ mặt thoải mái, mở miệng hỏi “Nhìn anh làm gì, bộ trên mặt anh dính gì sao?”
Đường Vũ Địch trừng mắt “. . . . . . Biết mà không lau”
Trương Phàm “. . . . . .”
Lâm Băng Nghiên được một trận cười lớn
Cảm giác giống như sắp được hôn, kết quả lại bị tát. . . . . . Trương Phàm thoáng run rẩy. Đường Vũ Địch lại không chú ý nhiều đến vậy, cậu rất tự nhiên lấy tay quẹt lên mặt Trương Phàm một cái, sau đó cười “Rồi đó” Sau lại quay về ăn cơm
“. . . . . .”
Cả quá trình này kéo dài vài giây, nhưng tâm của Trương Phàm lại cứ như núi lửa phun trào. Chỗ được ngón tay Đường Vũ Địch chạm qua, dù chỉ một chút nhưng hơi ấm của cậu vẫn còn động lại. Hành động này khiến Lâm Băng Nghiên cười không nổi
Ăn cơm xong, Đường Vũ Địch nói Lâm Băng Nghiên cứ về trước đi. Cậu cũng không thích cuộc thi này lắm, chẳng qua là do giáo viên yêu cầu mà thôi. Hiện tại Trương Phàm đã tìm cậu, trong lòng cậu thật vui vẻ, lại có thêm cái cớ thoát thân
“Ca, sao anh tới đây vậy?”
“Vì sao hôm nay không đến nhà anh?”
“Em. . . . . .”
“Hừ”
Đường Vũ Địch có điểm áy náy “Mấy ngày nay, em bận học quá. Hay anh cứ làm xong sách bài tập em đưa, chỗ nào không hiểu, lên lớp hỏi em… em sẽ giảng lại cho anh”
Tuy bây giờ Đường Vũ Địch vội vội vàng vàng lo chuẩn bị thi giao tiếp, nhưng vẫn không quên cho Trương Phàm học bù. Mọi thứ đều nắm rõ trong tay, nhất là Trương Phàm, không thể lơ là được
Trương Phàm nghĩ những niềm vui gần đây Đường Vũ Địch mang tới cho hắn, dù có bận đến đâu cậu cũng dành một ít thời gian cho hắn. Suy nghĩ một chút, mình cũng không phải là bị bỏ mặt, trong lòng hết tức giận
“Hôm nay anh đi motor tới, có muốn hóng gió không?”
Ánh mắt Đường Vũ Địch lập tức sáng lên “Được, vừa mới luyện nói và nghe xong. Thật chán chết”
. . . . . .
Hai ngày cuối tuần, Đường Vũ Địch đều đi chơi với Trương Phàm. Vì thế, ngày thứ Hai Lâm Băng Nghiên liền đến tìm, hai người đi chung xuống phòng giáo viên, xin một chỗ trống để n gồi học, ngay cả cơm trưa cũng không ăn
Dù Trương Phàm biết có hai người đi chung nữa, nhưng hai kẻ nào đó thế nào cũng ngồi riêng ra, trong lòng lập tức khó chịu. Giữa trưa ăn cơm cùng đám Triệu Vũ Minh, nhìn một đống học sinh bu lại bục giảng. Thì ra giáo viên chủ nhiệm phát phiếu điểm
Đám Triệu Vũ Minh lanh chanh chen vào xem phiếu điểm. Trương Phàm không thèm xem, ngồi xuống chỗ mình, uể oải nằm vật ra đó
Cuộc thi giao tiếp khốn nạn, bao giờ mới hết a
“Oắc đờ hợi? Cái luật giao thông!!”
Triệu Vũ Minh đột nhiên hét lên. Trương Phàm cau mày nhìn hắn, lại thấy Triệu Vũ Minh chạy nhanh xuống chỗ mình, nắm lấy vai hắn lắc dữ dội
“Cậu có biết mình hạng bao nhiêu không! Mẹ nó, tôi đang nằm mơ, nhất định giáo viên chấm điểm nhầm, nhất định là có vấn đề. . . . . .”
“Con mẹ nó, rốt cuộc là vụ gì?” Trương Phàm chẳng hiểu gì cả
“Mười bảy! Là mười bảy đó! Cậu xếp hạng mười bảy! Trước giờ cậu toàn đứng thứ mười từ dưới lên. Mẹ nó, quánh tôi một cái cho tôi tỉnh đi. . . . . .” (Mạc Mạc: Em lố lắm rồi Vũ ạ =.=)
Trương Phàm cũng ngây người ra
Có 63 người trong một lớp
Mười bảy có lẽ không phải con số đáng kinh ngạc, nhưng với hắn mà nói. . . . . .
Trương Phàm đột ngột bật dậy chạy ra khỏi phòng học, bỏ lại đằng sau tiếng la hét của Triệu Vũ Minh
Hắn phải tìm Đường Vũ Địch. Hiện tại, lập tức, ngay lập tức, hắn muốn nói với cậu “Anh không khiến em thât vọng rồi nha” hoặc là “Tiệu Địch, nhìn xem, vui không….”
Đường Vũ Địch ăn cơm với Lâm Băng Nghiên xong trở về phòng giáo viên. Hai người kia vẫn chưa thấy về, bọn họ tranh thủ nghỉ ngơi một lát. Đường Vũ Địch ngồi xuống, đem cằm đặt trên bàn, lấy tay đùa đùa cái vòng trên cổ tay
Lâm Băng Nghiên tiến lại, ngạc nhiên hỏi “Tiểu Địch, vòng tay cậu dễ thương quá. Mua ở đâu vậy, chỉ tớ đi”
“. . . . . .” Vòng tay này trông rất bình thường, dễ thương ở chỗ nào a. Không hiểu sao Đường Vũ Địch lại nói dối “Mẹ tớ mua đó, tớ cũng không biết mẹ mua ở đâu nữa”
Lại đùa một chút, đột nhiên lại thấy không đúng, sao Lâm Băng Nghiên lại im lặng như vậy a. Đường Vũ Địch quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng sửng sốt của Lâm Băng Nghiên
“Cậu. . . . . .”
Lâm Băng Nghiên đột nhiên rơi nước mắt “Tiểu Địch, cậu nói dối, tớ rõ ràng thấy Trương Phàm cũng đeo một cái giống vậy”
Đường Vũ Địch thoáng chốc đỏ mặt, cậu không ngờ lại bị phát hiện như vậy. . . . . .
“Tớ, tớ sai rồi. Để tớ nói cho cậu, tụi tớ mua ở một cửa hàng gần trường. Để lát tan học tớ mua cho cậu, được không?”
Lâm Băng Nghiên cúi đầu nhìn cổ tay cậu “Tớ muốn cái vòng trên tay cậu, cậu cho tớ nha?”
“. . . . . .” Đường Vũ Địch theo bản năng mà rút tay về, trầm mặc một lát, lại nói “Tớ sẽ mua cho cậu cái giống vậy, được không?”
“Không chịu!” Lâm Băng Nghiên ủy khuất, khóc thành tiếng “Tiểu Địch, chúng ta không còn là bạn nữa đúng không. Cậu đối với tên Trương Phàm kia còn tốt hơn tớ. Rõ ràng tớ quen cậu lâu hơn hắn”
Lâm Băng Nghiên luôn luôn kiêu ngạo đây sao? Đứng trước mặt cậu ủy khuất khóc. Đường Vũ Địch thoát chốc không biết nên làm gì “Tớ. . . . . .”
“Tớ thích cậu! Tớ thật sự rất thích cậu! Cậu không thích tớ cũng không sao, cúng ta sắp tốt nghiệp, tớ chỉ muốn ở bên cậu thêm một lát. Tớ biết tớ rất phiền, thế nhưng khi tớ nghĩ đến chúng ta sẽ không gặp nhau nữa, thì. . . . . .” Lâm Băng Nghiên nói năng lộn xộn, run rẩy rút ra cái ví, sau đó cẩn thận lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm “Lần đầu tiên, tớ chủ động viết thư tình. Cậu từ chối tớ, tớ không ý kiến. Thế nhưng, ngày hôm sau, tớ thấy nó trong thùng rác. Tiểu Địch, cậu biết lúc đó tớ cảm thấy thế nào không, tớ. . . . . . Tớ lần đầu tiên đi tỏ tình, vậy mà. . . . . .”
Tớ thích cậu, có thể thử kết giao với tớ được không?
Đường Vũ Địch nhìn tờ giấy kia, khó xử nói “Không phải, tớ vốn kẹp nó trong tập. Không hiểu sao, lúc sau lại chẳng thấy đâu. Không phải tớ bỏ vào thùng rác đâu, thật đó. . . . . .”
Lâm Băng Nghiên vừa thút thít vừa nhìn cậu “Thật sự?”
Đường Vũ Địch gật đầu, ai ngờ rằng Lâm Băng Nghiên lại khóc to hơn “Khốn khiếp, cậu có biết tớ đau lòng lắm không. . . . . .”
Dù rằng Đường Vũ Địch không hiểu gì cả. Nhưng nhìn thấy con gái khóc, cậu có lẽ đã làm gì sai rồi sao?
Do dự vươn tay, vỗ nhẹ lên vai Lâm Băng Nghiên “Đừng khóc, xin lỗi cậy. Tớ sai rồi, nhưng tớ chỉ xem cậu là bạn thôi”
Lâm Băng Nghiên giống như đã khóc hết nước mắt, nhìn bức thư trong tay, dơ dự đưa đến trước mặt cậu “Tiểu Địch, tớ biết chúng ta không thể quen nhau, bạn bè thì bạn bè. Cậu không cần phải thích tớ, một mình tớ đơn phương là được. . . . . . Nhưng mà, cậu có thể nhận nó không? Dù cho, dù cho. . . . . .” Dù cho tớ một mình mơ tưởng đến điều không xảy ra cũng được
Đường Vũ Địch vừa đưa tay muốn nhận, bức thư đột nhiên bị người thứ ba chộp lấy
Lâm Băng Nghiên quên cả khóc, kinh ngạc nhìn Trương Phàm “Cậu làm cái gì vậy?”
Tớ thích cậu, có thể thử kết giao với tớ được không?
Tất cả đều bắt đầu từ cái này. Cuối cùng, cũng vì cái này mà chấm dứt
Trương Phàm yên lặng nhìn bức thư trong tay, thằng đến khi Đường Vũ Địch kêu một tiếng “ca”, hắn mới dời mắt sang nhìn cậu
“Là cô ta đưa cậu?”
“Ca. . . . . .” Đường Vũ Địch nhìn biểu tình Trương Phàm
Trương Phàm khàn khàn giọng mở miệng “Phải không?” Ngữ khí lúc này đã trở thành khẳng định
Đường Vũ Địch thật cẩn thận nhìn hắn “Ca, anh sao vậy? Sao anh lại tức giận? Có chuyện gì, vì em sao? Em sai rồi, ca, anh đừng. . . . . .”
Cậu thật sự không biết hăn tại sao lại phản ứng như vậy, chính là nhìn biểu tình của đối phương mà suy đoán
Trương Phàm cười khẩy một cái “Vì vậy, tất cả là hiểu lầm. Kỳ thật, cậu căn bản từ trước tới giờ. . . . . .”
Lời nói phía sau, có cố gắng cũng không nói được
Thật ra, đây không phải là đáp án chính xác sao? Cần gì phải làm khó mình khó người?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...