Quách Diệp Nam thở dài. Mặc Thâm ở trước mặt anh ta đi tới đi lui, sắc mặt tái nhợt cố gắng nhìn hai cánh cửa kia. Không lâu sau, một y tá bưng khay đựng tiêu bản máu đi ra khỏi phòng cấp cứu, vội vã đưa đến khoa xét nghiệm. Mọi người lúc đi qua bọn họ đều không khỏi tò mò. Có một cậu bé chạy bành bạc tới nhìn hai người bọn họ: “Chú làm sao vậy?”
Quách Diệp Nam tức giận, vẫy vẫy tay: “Đi chỗ khác chơi, đi chơi đi.” Ngẩng đầu lên lại thấy một y tá khác mở cửa phòng cấp cứu ra gọi vào trong: “Bác sĩ Viên, khoa xét nghiệm gọi điện.” Sau đó Viên Hòa Đông từ trong phòng cấp cứu đi ra, đến văn phòng bác sĩ nghe điện thoại.
Tận dụng thời cơ, Mặc Thâm lập tức cất bước đi nhanh qua.
“Đợi chút.” Quách Diệp Nam vươn tay, nhưng chỉ bắt được không khí. Mặc Thâm lập tức xuyên qua đám người, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Bên giường bệnh, y tá cùng Mặc Hàm đang theo dõi. Mặc Hàm xoay người nhìn thấy anh trai cùng Quách Diệp Nam đi theo tới đây: “Anh? Anh Quách?” Quách Diệp Nam ra vẻ hết cách sờ mũi.
Ánh mắt Mặc Thâm vừa nhìn thấy cô đang nằm giữa một thế giới khắp nơi trắng xóa liền không rời ra được. Bước nhanh qua, dùng sức nắm lấy tay cô đặt ở mép giường. Tay cô ướt đẫm, lòng bàn tay rất nóng. Lại nhìn cô nằm ở trên giường nhắm chặt mi mắt, cô đang đeo ống dưỡng khí, hai gò má ẩn hiện vệt đỏ không khỏe mạnh. Nghe hơi thở của cô vừa nông vừa gấp, anh nhìn chằm chằm chỉ số hiển thị trên máy theo dõi bệnh nhân sáu tham số, anh nghiêm túc hỏi: “SPO2[1] khi nhập viện là bao nhiêu?”
Mặc Hàm đáp: “Khoảng 90%, sau khi cho thở oxi, có thể đạt tới 99% tới 100%.”
“Máu thì thế nào?”
“Đã lấy máu, vẫn chưa có kết quả.”
“Còn làm những xét nghiệm gì nữa?”
“Phân tích máu, mười hai mục sinh hóa, năm enzyme tim, với một số hạng mục xét nghiệm thông thường khác, tất cả tiêu bản máu đã được đưa đi.”
“Tiếng hô hấp như thế nào? Đưa anh ống nghe.”
Y tá ở đối diện nhanh chóng chạy đi lấy ống nghe đưa cho anh. Mặc Thâm đang định đeo ống nghe lên, cánh cửa phía sau bỗng nhiên mở ra. Là Viên Hòa Đông trở về.
Quách Diệp Nam thấy thế, liền chạy lên trước đón rồi nói hai câu: “A Viên, cậu nghe mình nói…” Viên Hòa Đông làm như không thấy anh ta, đi thẳng đến trước mặt Mặc Thâm, lạnh lùng nói: “Cậu tới đây làm gì?!”
Mặc Thâm thản nhiên lướt mắt qua gương mặt tức giận của anh: “Mình đến thăm cô ấy.”
“Cô ấy là bệnh nhân của mình. Tình trạng hiện tại của cô ấy không thích hợp gặp khách, mời cậu ra ngoài!”
Quách Diệp Nam vừa nghe liền nghĩ: Vậy còn được! Vội vàng sáp vào giữa hai người, rồi giải thích với Viên Hòa Đông: “A Viên, chủ ý ôi thiu đó là của mình. Mặc Thâm thật sự không biết cô ấy bệnh nặng như vậy, bằng không tuyệt đối sẽ không tìm cô ấy.”
“Không. Chủ ý đó là của mình.” Mặc Thâm ngắt lời.
Quách Diệp Nam nổi cáu: “Cậu không thể bớt nói một câu sao!”
“Không, có chuyện thì tốt nhất phải nói rõ trước. Dù sao cũng là đồng nghiệp cùng khoa.” Mặc Thâm điềm tĩnh nói với mọi người.
Viên Hòa Đông nghe nói như thế thì sự nhẫn nại cũng bị đẩy tới cực hạn. Anh đẩy Quách Diệp Nam ra, tiện đà nắm áo Mặc Thâm, giơ nắm đấm lên lại đột nhiên nhớ tới Mạc Thâm là cao thủ đai đen Taekwondo. Cẩn thận đảo mắt, nhìn một bên mặt lặng lẽ của Mặc Thâm, hoàn toàn không có thái độ sẽ đánh trả. Viên Hòa Đông hít vào một cái, buông anh ra rồi trầm giọng nói: “Cậu tưởng như vậy là có thể giải quyết mọi chuyện sao. Cậu là bác sĩ, chắc cũng rõ là không có gì có thể đổi lấy mạng người được!”
Trái tim Mặc Thâm run lên nhưng bề ngoài vẫn làm như không có gì mà vuốt lại vạt áo: “Kết quả xét nghiệm thế nào?”
Viên Hòa Đông liếc ngang. Quách Diệp Nam bó tay nhìn hai người đối đầu mà căng thẳng đến độ sứt đầu mẻ trán. Mặc Hàm trước sau chỉ đứng bên cạnh không nói gì. Căn bản là do cậu không biết chân tướng ẩn trong đó, nhưng nhìn anh trai kính yêu cùng với sư huynh không hiểu vì sao lại tranh chấp thì vẫn thấy vừa khó xử lại lo lắng. Bàn tay lơ đãng đụng vào cạnh giường thì bỗng nhiên bị cầm lấy. Khẽ ngạc nhiên cúi đầu, nhìn thấy người bệnh đang nắm lấy tay mình.
Hứa Tri Mẫn đang chìm vào trong cơn ác mộng, đầu tiên hình như là về lại hồi mười ba tuổi. Ngày đó cô vui vẻ tan học về nhà, buông túi sách xuống cô gọi: “Ông ngoại, ông ngoại ơi, tối nay mẹ dặn chúng ta ăn cơm trước.” Không nghe thấy tiếng ông ngoại trả lời, cô đi vào phòng ngoại, bật đèn, liền tìm thấy ông ở phía sau bàn. Ông đang ngồi dưới đất, lưng tựa cạnh bàn, gục đầu không nhúc nhích. Cô chớp mắt mấy cái, đi qua một tay xoay mặt ông cụ lại: “Ông ngoại ơi, ông không khỏe à?” Ông cụ bỗng nhiên nghiêng người qua một bên sau đó là ngã xuống đất. Tim cô bất chợt như cũng rơi xuống, ngã đập mông xuống đất. Vỗ vỗ lồng ngực đang dồn dập phập phồng, cô đi qua muốn kéo ông dậy. Nhưng lúc đụng vào tay ông thì lại dần dần biến thành tay bà dì…
Cô bỗng nhiên trợn to mắt, sợ hãi, nắm chặt Mặc Hàm ở trước mắt: “Bà dì đâu rồi? Bà dì ở đâu?”
Nhắc tới bà, gương mặt Mặc Hàm tái mét. Đối diện với Hứa Tri Mẫn đang không ngừng hỏi, cậu run run môi, nhưng một chữ cũng nói không nên lời. Mặc Thâm quay đầu nhìn thấy cảnh này liền lập tức kéo em trai ra phía sau mình. Vén mấy sợi tóc mái ướt nhẹp của cô, anh yên lặng đối diện với hai tròng mắt lo âu của cô, bình tĩnh nói: “Bà khỏe lắm. Bà đang rất khỏe. Cho nên, em cũng phải nhanh chóng hồi phục đấy.”
“Em?” Cô nhìn rõ trên người anh đang khoác áo blue thì đột nhiên bừng tỉnh, “Đây là đâu?”
“Khu cấp cứu phân viện hai của bệnh viện tỉnh.”
Sao mình lại đến khu cấp cứu? Trong đoạn trí nhớ ngắn ngủi cuối cùng của cô là đang trò chuyện với Viên Hòa Đông. Quay đầu, cô nhìn thấy Viên Hòa Đông thần sắc phức tạp đang nhìn mình. Nói như vậy, cuối cùng anh là vì cô mà không đi gặp giáo sư, không có đi sai một bước. Hứa Tri Mẫn cụp mắt xuống, muốn chống người dậy.
“Không được cử động.” Viên Hòa Đông ấn cô xuống, dặn dò người bên cạnh, “Chuẩn bị máy điện tâm đồ, phải làm điện tâm đồ mười tám đường kết hợp.”
Mặc Thâm cảnh giác: “Enzyme tim bao nhiêu?”
Hứa Tri Mẫn từ hai câu nói này mà nghe ra điều bất thường. Chẳng lẽ là cô cảm mạo vẫn chưa khỏi, đến mức nhiễm đến cơ tim. Cô không khỏi khẩn trương nói: “Là viêm cơ tim sao?”
“Không phải.” Viên Hòa Đông vội vàng phủ nhận.
Hứa Tri Mẫn trừng mắt nhìn anh, có vẻ không tin.
“Anh không gạt em đâu. Người bị viêm cơ tim sẽ thấy lồng ngực đau tức khó chịu. Em có đau không?”
Hứa Tri Mẫn nhíu mày lại, lời của anh nói cũng không phải không có lý. Cô chỉ là hay bị ho dữ dội, thở hổn hển thôi. Cô hỏi tiếp: “Chỉ là cảm cúm thôi chứ?”
Viên Hòa Đông vỗ về đầu cô, dịu dàng nói: “Nhiều nhất là viêm phế quản.”
Mặc Thâm nhanh chóng nhìn chằm chằm y tá đi vào thay dịch truyền cho bệnh nhân. Thấy cô y tá treo thuốc chích là vitamin C, dung dịch GIK và thuốc nước, lúc này anh ý thức được: Viên Hòa Đông nói viêm phế quản chẳng qua là từ ngữ bác sĩ tùy theo tình hình sẽ thường dùng để trấn an bệnh nhân. Bản thân cô cũng tự cảm thấy tình trạng bệnh của mình không rõ ràng, chỉ có thể phán đoán dựa theo kết quả kiểm tra. Dựa theo tình hình này mà suy đoán, kết quả xét nghiệm năm loại ezyme tim hoặc nhiều hoặc ít có chút vấn đề. Nghĩ vậy, sắc mặt Mặc Thâm càng nghiêm trọng, càng cầm chặt tay cô. Hứa Tri Mẫn cảm thấy tay mình hơi đau, hơi khó hiểu mà quay đầu nhìn anh.
Máy điện tâm đồ đã chuẩn bị, Viên Hòa Đông đưa tay cởi một loạt nút áo sơmi của cô. Hứa Tri Mẫn cuống quít giữ tay anh lại: “Không phải chỉ là cảm cúm thôi sao? Không cần phải làm đâu.”
Viên Hòa Đông rất kinh nghiệm nói: “Đây là kiểm tra theo quy tắc.”
Hứa Tri Mẫn liền bắt bẻ: “Sư huynh, anh đang dọa em chưa học qua lâm sàng sao? Nếu có theo quy tắc thì cũng là điện tâm đồ mười hai đường kết hợp chứ đâu có làm mười tám đường kết hợp.”
Viên Hòa Đông không dự đoán được cô sẽ ra chiêu này nên hơi ngừng lại. Ngoài dự kiến, Mặc Thâm lại nói: “Theo quy định tiến hành chẩn đoán cấp cứu ở đây là phải làm mười tám đường kết hợp. Em đừng quên, đây chính là nơi đã tạo nên thương hiệu trung tâm tim mạch trong toàn tỉnh thậm chí cả nước đấy.”
Hứa Tri Mẫn giật mình, nhìn gương mặt nhìn không ra cảm xúc kia của Mặc Thâm. Cô nhíu mày quay lưng lại, cô quyết tâm nói: “Không làm!” Thật ra cô biết bọn họ yêu cầu cô làm kiểm tra chắc chắn là muốn tốt cho cô. Nhưng làm điện tâm đồ phải cởi hết một bên áo, ở trước mặt hai người bọn họ mà phải để trần nửa người thì cô làm không được.
“Tri Mẫn!” Viên Hòa Đông thấy vậy thì có hơi cáu. Còn dám nói vậy nữa, anh còn chưa có mắng cô một trận đấy, bệnh thành như vậy rồi đúng là không mắng không được.
Hai anh em Mặc gia đáy mắt có chút nghi hoặc. Có một cái người ta gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Quách Diệp Nam đứng ở ngoài quan sát liền cười. Anh ta vòng qua A Viên đang tức giận, đến gần Hứa Tri Mẫn thấp giọng nói: “Em không làm điện tâm đồ thì Viên sư huynh của em sẽ không đồng ý. Như vậy đi, tôi gọi bác sĩ nữ đến giúp em làm điện tâm đồ. Người này em cũng biết đấy, tên là Lâm Giai.”
Lâm Giai? Hứa Tri Mẫn nhớ đến vị sư tỷ đã bắt tay làm quen với cô ở trong phòng tự học. Nghe nói chị ấy được khoa nhi bệnh viện tỉnh giữ lại.
Quách Diệp Nam thấy cô im lặng không lên tiếng, cho là cô đã đồng ý nên nói với Mặc Hàm: “Lâm Giai đang luân chuyển khoa vào khu cấp cứu. Đêm nay cô ấy có trực không? Nếu có thì kêu cô ấy lại đây một lát.”
“Em đi hỏi một chút.” Mặc Hàm gật đầu đi ra cửa.
Hai người kia cũng lập tức hiểu ra là có chuyện gì. Viên Hòa Đông thấy đúng là dở khóc dở cười. Mặc Thâm đưa tay che miệng cúi đầu cười, nhìn cô cố gắng che giấu gương mặt xinh xắn đang đỏ bừng mà suy nghĩ sâu xa: tình trạng của cô ấy đã có chuyển biến tốt, xem ra là đã dùng đúng thuốc.
Không lâu sau, Lâm Giai theo Mặc Hàm đi vào, đuổi đám đàn ông con trai ra, làm điện tâm đồ cho bệnh nhân.
Viên Hòa Đông lo lắng dặn: “Mười tám đường kết hợp.”
“Biết rồi.” Lâm Giai kéo màn, vui đùa nói, “Không được nhìn lén.”
Viên Hòa Đông méo miệng, anh cũng không phải là chưa từng thấy phụ nữ để trần một phần nào đó trên bàn mổ. Nghĩ lại, anh lại thấy cảm giác này so với khi nhìn người con gái mình yêu dù sao cũng khác. Chỉ nghĩ thôi mà không hiểu sao anh lại sợ, than thầm trong lòng: hèn gì thầy cô từng nói tuyệt đối không khám cho người thân của mình bị bệnh nặng, chứ đừng nói tới tự mình lên bàn mổ cầm dao mổ cho người mình yêu.
Lo lắng đi đến bên cạnh Quách Diệp Nam, Viên Hòa Đông do dự nói: “Diệp Nam, cậu có thể cùng mình nói với chủ nhiệm một tiếng không. Khoa chúng ta năm nay ban đầu không phải có hai vị trí y tá sao? Xem có thể nhiều hơn không.”
Mặc Thâm đang đợi một câu này của anh, cười nhẹ một tiếng, lặng lẽ nhìn Quách Diệp Nam khó xử gãi đầu. Quách Diệp Nam nghe thấy tiếng cười đầy ẩn ý của Mặc Thâm lanh trí nói: “Mình có thể cùng cậu đi nói với chủ nhiệm. Nhưng mà bên khoa nội tim và khoa ngoại tim chúng ta có cùng một tổ y tá. Bởi vậy, tốt nhất là bên phía khoa ngoại cũng có người đi nói mới được.”
Viên Hòa Đông tất nhiên không có hứng cùng Mặc Thâm nói bất cứ vấn đề gì về Hứa Tri Mẫn. Anh ôn hòa trả lời Quách Diệp Nam: “Ừ. Vậy làm phiền đồng nghiệp bên khoa ngoại.”
Khóe miệng Mặc Thâm cong lên một nụ cười giễu cợt. Chỉ cần cô đến bên anh, anh còn chưa theo đuổi thì làm sao có thể để gã khác có cơ hội tiếp cận trái tim cô chứ?
Lúc này, bệnh nhân đã làm xong điện tâm đồ. Lâm Giai đem đồ thị điện tim giao lại cho bọn anh. Mấy người cùng cẩn thận nghiền ngẫm, đoạn S-T lo lắng nhất không có vấn đề gì, điện tâm đồ đại khái là bình thường. Kết quả sinh hóa cũng đã có, Kali trong máu hơi thấp. Mà CK-MB[2] lại khá cao. Sau khi bàn bạc, Lâm Giai nói: “Còn nằm viện không? Tính của em ấy mình cũng biết, em ấy sẽ không chịu nằm viện đâu.”
Những người ở đây đều biết tình tình Hứa Tri Mẫn rất bướng bỉnh. Hơn nữa chẩn đoán viêm cơ tim chỉ là nghi ngờ, không thể hoàn toàn chẩn đoán chính xác. Viên Hòa Đông không tính nói cho bệnh nhân biết chẩn đoán “Không loại trừ viêm cơ tim do virus”, những người khác cũng đồng ý. Mấy người cùng Hứa Tri Mẫn tranh luận một hồi, rốt cuộc cũng đi đến thỏa thuận. Bọn họ cho cô dùng một ít thuốc an thần, Hứa Tri Mẫn ở trong phòng theo dõi an ổn ngủ một đêm. Lúc tỉnh dậy, bên giường chỉ còn lại Lâm Giai. Lâm Giai thần bí nháy mắt với cô: “Bọn họ vừa mới đi, bởi vì phải vội đi giao ban.” Vì thế, hết ca đêm Lâm Giai thuận đường đưa cô về đại học M.
Trong ký túc, chỉ có Trần Minh ở lại tuy đã nhận được điện thoại báo cô bình an, nhưng vẫn lo lắng cả đêm, mới sáng tinh mơ đã thức dậy chờ cô. Hứa Tri Mẫn có chút áy náy, biết lần bệnh này là không nên. Cũng như Viên Hòa Đông đã mắng cô, nếu cô sớm chủ động liên hệ với anh làm hết các kiểm tra thì đã không phải đến mức nửa đêm còn phải vào cấp cứu. Sẵn lòng áy náy, cô nghe theo chỉ thị của bọn họ, nghiêm túc ở ký túc xá nghỉ ngơi hơn nửa tháng. Thuốc chích mang về từ bệnh viện đã có bạn cùng phòng giúp cô truyền.
Viên Hòa Đông mỗi ngày đều đúng giờ sẽ gọi điện cho cô, phần nhiều là hỏi han bệnh tình của cô rồi cùng cô nói chuyện phiếm giải sầu. Trần Minh thấy vậy, lại nhớ đến ngày ấy tảng đá A Viên hoang mang rối loạn bế Hứa Tri Mẫn đang bệnh đi, cô rất xúc động nói với Hứa Tri Mẫn: “Cậu hạnh phúc quá đó. Sư huynh đối với cậu tốt quá đi.”
Hứa Tri Mẫn lườm cô: “Không phải quan hệ như cậu nghĩ đâu.”
“Không phải? Vậy là Mặc sư huynh?” Trần Minh tinh ranh cười.
Hứa Tri Mẫn rất rõ, bạn cùng phòng vì sao lại không còn buồn rầu như trước. Chuyện này phải nói đến mấy ngày hôm trước, người bên phòng bên cạnh qua thăm, không cẩn thận làm vỡ hai ống thuốc chích của cô. Cô đành phải gọi điện cho Mặc Hàm. Chiều hôm đó, có người gõ cửa phòng ký túc. Cô tưởng là Mặc Hàm nên vội vàng xỏ dép lê chạy đi mở cửa. Cửa vừa mở ra thì đứng ngoài lại là Mặc Thâm.
Mặc Thâm cúi đầu nhìn hai chân cô, nở nụ cười. Cô vì thế mới nhìn thấy mình đi dép trái, co quắp rụt đầu ngón chân lại, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
“Sao anh lại rảnh rỗi mà qua đây?” Cô hỏi.
Anh thuần thục sát trùng mu bàn tay cô rồi chích thuốc. Cô nhăn mặt nhíu mày nghĩ: anh tuyệt đối là cố ý, chích thôi mà cũng dùng sức như vậy, đau chết cô mất thôi.
Anh điều chỉnh tốc độ truyền, lấy ống nghe từ trong hòm thuốc ra: “Nằm xuống, anh khám cho em.”
Cô kéo kéo chăn: “Không cần.”
Anh nhìn cái bộ dạng luống cuống này của cô lại càng nhịn không được ý muốn trêu chọc cô, cố ý lạnh như băng nói: “Em đây là không tin vào y đức hay là y thuật của anh?”
Cô kinh ngạc, vội vàng nói: “Em, em không phải có ý đó.” Tiếp đó lại thấy trong đôi mắt đen của anh rõ ràng có chút ý cười, cô thẹn quá hóa giận, giơ tay lên đánh vào bờ vai anh.
Anh không nhúc nhích đón nhận cú đánh, rồi nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: “Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?”
Biết anh muốn nói đến chuyện Viên Hòa Đông, cô cắn cắn môi: “Đã nói rồi mà, em không phải vì anh mà là vì anh ấy.”
Nói năng chua ngoa nhưng trái tim thì lại yều mềm. Đó chính là người mà anh yêu. Anh xúc động hôn các đốt ngón tay của cô, nghiêm túc nói: “Nằm xuống đi. Anh nhất định phải khám cho em.”
Cô lúc ấy mới nằm xuống, cảm giác ống nghe lạnh như băng đi vào phía trong quần áo, kề sát vào nhịp hô hấp cùng nhịp tim của cô. Trong con mắt đang mở to phản chiếu đôi mắt hết sức chuyên chú của anh. Cô thích im lặng nhìn vẻ mặt anh chuyên chú như thế này. Cũng như những bông tuyết, làm cho cô thất thần, không tự chủ được mà tham lam đưa tay muốn chạm vào mặt anh.
Anh cẩn thận nghe một hồi lâu, ngoài tiếng hô hấp hơi thô, thông qua thính chẩn có thể chắc chắn tim cô không có vấn đề. Thở ra một hơi, anh tháo ống nghe xuống, giữ chặt lấy cổ tay không an phận của cô: “Chưa từng thấy bệnh nhân nào không chịu phối hợp như em.”
Cô cười khẽ, nhướng mày: “Em cho tới bây giờ vẫn chưa đồng ý làm bệnh nhân của anh.”
“Phải không?” Nhớ đến hai chữ mơ hồ này, giọng của anh càng trầm thấp. Rất nhanh sau đó, anh cúi đầu phủ lấy cánh môi cô. Nụ hôn này nhẹ như là một cái lông chim lướt qua vậy, chọc cho trái tim cô vừa ấm áp vừa ngây dại.
Cái bóng đèn Trần Minh lúc này lại không biết tình hình mà xông vào: “A?! Mặc sư huynh? Hứa Tri Mẫn…”
Hứa Tri Mẫn ra vẻ bình tĩnh đứng dậy, cầm lược chải mớ tóc mất trật tự. Mặc Thâm thì lại bình tĩnh cất ống nghe vào hộp thuốc, quay qua Trần Minh cười hỏi: “Anh có nghe cô ấy nhắc đến em, tên em là Trần Minh?”
“Đúng vậy.” Trần Minh đáp.
Sau đó, Hứa Tri Mẫn vào toilet, không biết hai người bọn họ nhỏ to nói những gì. Đến lúc tiễn Mặc Thâm, Hứa Tri Mẫn mới biết, Trần Minh từ miệng Mặc Thâm mà biết được tin tức thông báo tuyển dụng quan trọng. Rất nhanh, Trần Minh đến khu khám bệnh số 4 trực thuộc bệnh viện mới được mở để nộp đơn. Bởi vì tin tức thông báo tuyển dụng này chỉ có một số ít nhân viên nội bộ biết, số người nộp đơn rất ít, điều kiện tương đối không hà khắc như bệnh viện lớn, Trần Minh nộp đơn thành công. Từ đó về sau, cô gặp ai cũng khen Mặc sư huynh tốt như thế nào. Hứa Tri Mẫn nghĩ mà buồn cười: anh đang tính mua chuộc tất cả những người ở bên cạnh cô sao?
Một đợt trị liệu chấm dứt, Viên Hòa Đông cũng tới tái khám cho cô. Rốt cuộc bác sĩ chủ trị của cô là A Viên. Trần Minh không biết bị ai xúi giục, kéo ghế ngồi ở một bên, thoải mái nhìn Viên Hòa Đông kiểm tra cho bạn cùng phòng. Sự thật chứng minh, A Viên tuyệt đối là một bác sĩ lâm sàng cứng nhắc, già dặn, nghiêm trang nhất. Viên Hòa Đông đi đúng từng bước xem, nghe, hỏi, sờ, rất là nhàm chán. Trần Minh liên tục ngáp, mà thầm nghĩ: một soái ca đẹp thế nào mà sao lại cứng nhắc vậy nhỉ?
Viên Hòa Đông ghét tiếng ngáp của cô quấy nhiễu anh suy nghĩ chẩn bệnh liền nói: “Ở đây tạm thời không cần hỗ trợ. Hay là em ra ngoài một chút đi.”
Trần Minh chán ngán gạt mồ hôi: sư huynh này đúng thật là từ thời xưa đến mà.
Hứa Tri Mẫn cười toe toét, nắm cánh tay Viên Hòa Đông cười đến thiếu chút nữa là sốc hông. Cho dù thế nào, A Viên làm việc luôn có nguyên tắc của mình. Đối xử với bệnh nhân, thân là một bác sĩ sao có thể có nửa điểm không đứng đắn. Cô hiện tại là bệnh nhân của anh, bệnh của cô anh có trách nhiệm phải chữa khỏi. Viên Hòa Đông tự nói với mình như thế, nhưng từ ngón tay bắt mạch cho Hứa Tri Mẫn mà tim anh cũng theo nhịp đập của cô từng chút từng chút gần như rối loạn. Anh thở sâu, định tâm, chậm rãi cân nhắc mạch lý của cô.
“Có vấn đề gì sao, sư huynh?” Thấy Viên Hòa Đông ấn mạch đã lâu, Hứa Tri Mẫn không khỏi thắc mắc.
Viên Hòa Đông thu tay lại, cầm bút viết mấy vị thuốc Đông y vào phần lời dặn của bác sĩ: “Bình phục rất tốt. Cơ bản không có vấn đề gì. Kê cho em toa thuốc tăng cường khí huyết, còn nữa, thuốc này phải sắc nhiều lần.”
Đối với Đông y, Hứa Tri Mẫn cho tới bây giờ vẫn kính ngưỡng, muốn tìm tòi học hỏi. Cô tự ấn mạch mình, mạch dưới ngón tay như một sợi dây thừng nhỏ đang đập, cô hỏi: “Sư huynh, mạch này của em là mạch tế đúng không?”
“Ừ, mạch tế, hơi huyền. Em nhất định là cả ngày đều nghĩ đến cái gì đó rất nhiều.” Viên Hòa Đông viết xong toa thuốc, có tâm trạng nên muốn đùa cho không khí dịu đi, bắt chước giọng điệu của mấy ông lão nói, “Có điều, con gái ấy mà. Không nghĩ gì ngoài lên phố mua quần áo, ăn Mc Donalds, KFC… à, đúng rồi, mấy thứ này không thể ăn nhiều quá, không tốt cho cơ thể.”
Cái này tuyệt, tuyệt đối là câu chuyện cười có một không hai trên đời do A Viên kể! Phì. Trần Minh lăn từ trên ghế xuống.
Từ đó về sau, Trần Minh gặp ai cũng nói: “Viên sư huynh cái gì cũng giỏi, chỉ là tuyệt đối không được nghe A Viên kể chuyện cười, nếu không sẽ bị vẹo thắt lưng mất. Nhìn này, thắt lưng mình vẫn còn rất đau đó.” Dứt lời, liền ôm thắt lưng khập khễnh cùng đi cắt thuốc Đông y với Hứa Tri Mẫn.
Hứa Tri Mẫn vừa khỏi bệnh ngày hôm sau đã đi làm, lúc hết giờ làm, cô Lưu đến tìm cô. Hai cô trò vừa đi vừa nói chuyện. Cô Lưu nói là nghe cô bị bệnh, nhắc cô về sau phải chú ý cơ thể nhiều hơn. Sau đó nhắc tới chuyện bệnh viện phụ thuộc thông báo tuyển dụng.
“Bệnh viện trực thuộc số 1 muốn tuyển em trước thời hạn?” Hứa Tri Mẫn không dám chắc chắn. Cô biết bệnh viện trực thuộc số 1 thông báo tuyển dụng là vào hai tháng sau khi cô tốt nghiệp.
“Y tá trưởng của chúng ta, cả mấy y tá trưởng khác ở các khoa em đã từng luân chuyển khoa cũng đều đề cử em. Nhưng em phải biết rằng, năm nay chỉ tiêu tuyển của bệnh viện trực thuộc chúng ta rất căng. Cần…”
Cần có quan hệ. Hứa Tri Mẫn hiểu rất rõ điều mà cô Lưu chưa nói hết. Đây không chỉ là vấn đề vào hay không vào cánh cửa của bệnh viện phụ thuộc. Nhân viên chính thức với nhân viên hợp đồng có phúc lợi và đãi ngộ khác nhau. Hơn nữa còn có một quy củ bất thành văn thế này, nhân viên hợp đồng rất khó tranh cử tư cách y tá trưởng. Điều cô lo nhất là cho dù cô có thể lấy thân phận nhân viên chính thức vào bệnh viện phụ thuộc thì làm việc trong một đơn vị sự nghiệp lớn như ở đây mà không có người có thế mạnh đứng đằng sau chống lưng, cơ hội thăng chức xem như không có.
Cô Lưu vỗ vỗ tay cô: “Tri Mẫn à, ý của cô là bệnh viện số 1 trực thuộc môi trường làm việc không tồi, cho dù là lãnh đạo hay là đồng nghiệp, so với bệnh viện tỉnh cũng tốt hơn rất nhiều.”
Hứa Tri Mẫn chợt ngẩn ra: “Cô Lưu, đây là…”
“Em không biết sao? Cô mới nghe bên học viện y tá nói, bệnh viện tỉnh muốn em qua đó. Bây giờ không vội mà tới tìm em. Bởi vì trước kia cô có một người bạn học được giữ lại làm ở bên đó, cuối cùng vì nguyên nhân nội bộ tranh giành quyền lợi mà bị ‘hy sinh’, giờ phải trôi giạt về quê —— ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...