Cặp nến long phượng cao lớn xinh đẹp được đốt lên, ngọn lửa vàng yểu điệu khẽ nhảy múa giữa không trung, thỉnh thoảng kêu lên hai tiếng thanh thúy “lách tách” (1) làm cho người ta nhớ tới tiếng bước chân hòa nhịp trống trong khúc ca múa lúc tiệc cưới vừa rồi, quyến rũ nóng bỏng.
Xuyên qua ánh sáng màu vàng kim nhìn về những tầng sa mỏng đỏ trùng trùng điệp điệp, bỗng dưng nhớ về hai năm trước du ngoạn phương nam, được chiêm ngưỡng hoa phượng hoàng (2), canh hoa như đuôi phượng hoàng uốn lượn quanh cành cây, sắc đỏ rực rỡ chói chang, khí thế vương giả lấn áp mọi vật, mưa xuân lất phất rơi trên những chùm hoa mỏng manh, làm nổi bật vẻ đẹp hoàn mĩ của hoa. Lúc ấy ta đã nghĩ, nếu có một thiếu nữ xinh đẹp đầu đội khăn hỉ ngồi giữa rừng hoa phượng hoàng ấy thì sẽ đẹp đẽ đến nhường nào. Lúc này, cảnh tượng trước mắt như hòa làm một với quá khứ, ta lại ngửi thấy một luồng hương bạc hà thơm mát dần lấn át mùi rượu nồng nàn.
Ta chống khuỷu tay, hạ mi mắt.
Mùi hương mát lạnh đang tiến lại gần, xuyên qua khóe mắt chưa nhắm chặt hoàn toàn, ta nhìn thấy một đôi giày uyên ương cẩm tú dừng trước mặt ta, một cánh tay nhỏ quơ quơ trước mắt ta.
Trong lòng trầm xuống, ta nắm lấy thanh chủy thủ phòng thân.
Hắn quả nhiên muốn tạo phản? Nhưng chỉ bằng một tiểu nữ nhi chưa dứt sữa này mà muốn ám sát ta?! Mùi hương kia… Ta phút chốc cả kinh, chân khí ở trong đan điền chạy một lần rất nhanh, nhưng không có dấu hiệu trúng độc.
Mặc dù trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, thân mình lại vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu. Nay, ta sẽ xem nàng dùng cách nào trừ khử mình.
Ngay lúc tấm lụa mỏng trên đầu rơi xuống, chủy thủ dường như chỉ còn nửa khắc nữa là thoát ra khỏi tay áo, lại nghe thấy cô bé kì quái kia ca một bài ca cũng kì quái không kém, liền bị ta thu về rất nhanh.
“Nhấc khăn voan của nàng lên, để cho ta tới nhìn mặt của nàng, mặt của nàng vừa hồng lại tròn nha, thật giống như quả táo mùa thu. Nhấc khăn voan của nàng lên, để cho ta tới nhìn miệng của nàng, miệng của nàng vừa hồng lại nhỏ nha, giống như anh đào tháng năm.”
Một ngụm chân khí nghẹn lại nơi cổ họng…
Thì ra, mũ phượng trên đầu ta là do nàng đội lên. Trong nhất thời, suy nghĩ của ta hỗn loạn hết lên, cử chỉ lời nói của nàng dường như cho tới bây giờ vẫn không nằm trong dự kiến của ta… Bỗng nhiên ta cảm thấy khâm phục Vân Tướng, không phải vì ông ấy tài hoa, không phải vì ông ấy giỏi mưu lược, chỉ vì ông lại có thể nuôi dưỡng một nữ nhi quái đản như vậy những mười năm liền…
“Nhấc khăn voan của nàng lên, để cho ta tới nhìn mắt của nàng, ánh mắt của nàng…”
Ta giương đôi mắt nhìn dáng người nhỏ nhắn nhảy nhót trước mặt, “Không biết ái phi đánh giá thế nào về ánh mắt bản cung?”
Nàng dường như hoảng sợ, lông mi khẽ run lên, giống cánh bướm sợ hãi trong gió. Rất nhanh, nàng liền ba chân bốn cẳng nhấc mũ phượng đội lại lên đầu, trở về bên mép giường, ngoan ngoãn ngồi xuống, lại bị giẫm lên màn trướng dài thườn thượt dưới đất, hơi loạng choạng, khăn hỉ đỏ hồng rơi xuống theo bước đi xiêu vẹo.
Quả nhiên thú vị, ta cười to một tiếng. Nàng lại mở to đôi mắt đẹp trong suốt trừng mắt nhìn ta, giống như một con thú nhỏ bị nắm gáy, cảnh giác nhìn người xa lạ, hận không thể vươn móng vuốt nhỏ bén nhọn ra khoa tay múa chân vài cái.
Màn đêm buông xuống, ta mang khăn hỉ đỏ thắm kia đi. Chính mình cũng không biết để làm gì.
Ngày hôm sau, khi nàng mang theo mùi hương thơm mát, bước chân thướt tha đứng trước mặt ta, phút chốc ta bỗng thấy hoảng hốt. Liên tục hai lần như thế, so sánh với trước kia ta vốn luôn tỉnh táo, biết giữ mình thì thật dị thường, trong tim dường như có lỗ hổng, mù quáng đổ lỗi cho mùi hương kia khiến mình như vậy.
Sau đó, ta lệnh cho thái y trong cung tra rõ công dụng của hương cỏ bạc hà kia, đến cuối cùng vẫn không tra ra cái gì có liên quan đến công dụng “Mị hoặc, mê thần trí”.
Khi đó, ta mới tỉnh ngộ, là do “Tâm”, chứ không phải “Hương”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...