“Cha!”
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng. Chiếc chăn gấm màu đỏ bao bọc lấy cơ thể nàng, chỉ chừa ra mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn. Mới sinh ra đã biết nói, lòng ta thầm nghĩ có chút yêu nghiệt, nhưng phụ hoàng cũng không cho rằng điều đó là kì dị. Mọi người hiển nhiên cũng chỉ dám bàn tán sau lưng. Huống hồ, phụ thân của nàng là Vân tướng quyền khuynh thiên hạ, đến phụ hoàng cũng phải kiêng kị vài ba phần.
Nàng gọi phụ hoàng là “Cha”, trong lòng ta kinh hãi, ngay cả ta cũng chưa từng dám xưng hô như vậy. Nàng vậy mà…
Phụ hoàng lại cười ha ha, nói: “Một tiếng này của Tưởng Dung rất hợp ý trẫm.”
Ta nghĩ, “Trẻ nhỏ nói không nghĩ trước.”, quả nhiên là như vậy. Mà ta lại chưa từng được có quyền lợi như thế, lúc ba tuổi, mẫu hậu đã cầm tay ta nói: “Con ta nay đã trưởng thành rồi. Mẫu hậu chỉ cần con nhớ kĩ một câu: Bác học chi, thẩm vấn chi, thận tư chi, minh biện chi, đốc hành chi. (1) Tứ hoàng tử có hiểu không?” Trong đôi mắt phượng kiều diễm của mẫu hậu toát lên vẻ nghiêm nghị. Ta nửa hiểu nửa không, gật gật đầu.
(1) Ừm ờ, đại khái là “Uyên bác, cẩn thận, minh bạch, sáng suốt.”
“Phong Vân Tưởng Dung, ái nữ của Tể tướng Vân Thủy Hân là chính phi của Thái tử Triệu Lê Mậu! Khâm thử!” Chỉ bằng một lời nói vàng ngọc của phụ hoàng, nàng liền trở thành Thái tử phi của ta.
Ta tiếp nhận chiếc chăn gấm xộc xệch kia từ tay phụ hoàng, nhìn kĩ bé gái bên trong một chút.
Nàng, trông thật xấu.
Nàng mập mạp đến nỗi nhìn không ra đâu là cằm, đỉnh đầu thưa thớt tóc, làn da đỏ hỏn. Chỉ có đôi mắt linh động có thần, dường như đang âm thầm đánh giá ta. Nhớ tới lời phụ hoàng vừa mới đánh giá: “Đôi mắt đẹp long lanh, đôi má tựa ráng chiều, Vân ái khanh, con gái khanh sau này chắc chắn sẽ là một mỹ nhân khuynh thành!” Ta không khỏi có chút khinh thường, đứa trẻ này lớn lên chỉ cần không xấu xí là đã muốn cảm tạ trời đất rồi, còn “Mỹ nhân khuynh thành” gì nữa?
Nhưng mà, ta cũng không lo lắng khi phải cưới nàng. Quế ma ma lúc hầu hạ ta rửa mặt vẫn thường nói: “Gương mặt điện hạ tuấn tú, anh tuất tao nhã, đáng tiếc lại là dòng dõi hoàng tộc, tương lai sẽ có tam cung lục viện ba ngàn mĩ nhân, vài năm sau không biết sẽ làm đau lòng biết bao thiếu nữ cả nước.”
Ta biết, ta sẽ có rất nhiều nữ nhân bên người. Giống như phụ hoàng ta, giống như những vị tiên đế trong lịch sử. Nữ nhân dù xinh đẹp diễm lệ hay uyển chuyển dịu dàng đến đâu cũng chỉ là đồ trang sức làm nền cho ta, để ta một đời oai phong huy hoàng.
Nghĩ đến đây, ta bỗng nhiên có chút thương hại cô nhóc béo xấu xí này. Tương lai, đến cả cung nữ nàng cũng đấu không lại, không biết sẽ phải sống thế nào trong thâm cung lạnh lẽo kia. Ta nghĩ, ta sẽ không giúp nàng. Tài năng trời cho lúc nàng mới sinh ra chỉ có thể mang đến địa vị cao quý trong tương lai, lại không thể mang đến hạnh phúc cho nàng.
Năm ấy, sân phủ Tả tướng là một mảnh xanh lục rực rỡ đua nhau khoe sắc. Năm ấy, ta vẫn chưa biết trên đời này còn có một loại cây rất nhỏ nhưng xanh ngắt, tỏa hương thơm ngát là “Bạc hà”.
Hai chữ “Vận mệnh” cũng không hề khó viết, năm bốn tuổi ta đã có thể viết thành thạo. Nhưng mà, rất nhiều năm sau đó, sau bao nhiêu thăng trầm, cuối cùng ta mới biết thì ra hai chữ này lại khó hiểu đến như vậy.
Yêu, tổn thương, có yêu, có hận, mới thấu hiểu được tất cả mọi thứ, thấy hiểu được hồng trần.
Trong vòng xoáy vận mệnh ấy, ta không còn là một vị hoàng đế, mà chỉ là một nam nhân bình thường vô dụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...