Thời niên thiếu của Khuất Hàn và Du Vụ đều có những khiếm khuyết và thương tổn ngầm, từ khi sinh ra đến nay, đây là khoảng thời gian hạnh phúc và bình yên nhất của họ. Thế giới giống như chỉ còn lại một hòn đảo biệt lập, không có bất kì ai hay bất kì chuyện gì quấy rối, ban ngày câu cá lướt sóng, buổi tối đánh đàn ca hát trên bãi biển, đêm đến ôm lấy đối phương thỏa thích triền miên.
Sau lệnh cấm túc bảy ngày, Khuất Hàn và Du Vụ gần như mỗi ngày đều làm, thậm chí có đôi khi lăn qua lăn lại đến hai giờ sáng, không biết mệt mỏi khám phá cơ thể của nhau, linh hồn cũng vô thức gắn chặt nhau hơn.
Họ ở trên đảo Lưu Ly gần một tháng.
Đầu tháng mười hai, tiết trời đột nhiên trở nên rất lạnh, dự báo thời tiết cho biết gần đây sẽ có một cơn bão mạnh đổ bộ vào đất liền. Du Vụ và Khuất Hàn không muốn nhàn nhã trên đảo nữa nên quyết định kết thúc “tuần trăng mật”.
Lúc đến Du Vụ chỉ mang theo một chiếc ba lô, hơn nửa tháng mua rất nhiều thứ lộn xộn, trước khi rời khỏi cậu trở lại thành phố mua một chiếc vali du lịch, nhét chúng vào trong. So với Du Vụ mang túi lớn túi nhỏ, Khuất Hàn lúc đến cũng như lúc đi, chỉ mang theo một chiếc guitar và vài bộ quần áo.
Khách sạn nhỏ cách bến cảng rất xa, lúc xuất phát Khuất Hàn tự động giúp Du Vụ đeo ba lô của cậu và của anh lên vai trái, mang đàn guitar trên vai phải.
Du Vụ nhẹ nhàng kéo vali, nhìn anh mà cười, “Thật sự nên để fan của cậu nhìn thấy bộ dạng tù túng này của cậu!”
Khuất Hàn không giận, cười cười nói, “Đi thôi.”
Con gái ông chủ khách sạn đặc biệt luyến tiếc hai người họ, đưa họ ra đến cảng, khuôn mặt cô bé như sắp khóc. Du Vụ sợ nhất là nhìn thấy con gái rơi nước mắt, an ủi cô bé, “Bọn anh đều là người thành phố D, sau này có thời gian nhất định sẽ trở lại…”
Cô bé bật ra tiếng khóc lóc nức nở, “Anh Khuất Hàn, anh Tiểu Vụ, ô ô, em rất không muốn để các anh đi…”
Du Vụ đau đầu, cầu cứu nhìn về phía Khuất Hàn.
Khuất Hàn bình tĩnh nói, “Sau khi trở về bọn anh sẽ gửi cho em video cuộc sống hàng ngày chưa từng công khai của Bạc Hà Đen.”
“A a a, được! Phải ký tên nữa! Cả năm người!!” Cô bé lập tức nín khóc, mỉm cười.
Phà có hai tầng, tầng dưới rải rác một vài hành khách, không ai nhận ra Khuất Hàn và Du Vụ. Họ ngồi ở tầng hai của phà, mặc dù hơi lạnh nhưng không có ai quấy rầy, họ còn có thể thỏa thích tận hưởng thế giới hai người trước khi trở lại thành phố D.
Ngồi vào vị trí yên ổn xong, Du Vụ vừa vẫy tay tạm biệt cô bé đang nhìn theo ở trên bờ, vừa liếc mắt nhìn Khuất Hàn, lạnh lùng nói, “Cậu biết cách dỗ con gái phết nhỉ.”
Khuất Hàn mỉm cười xoa xoa tóc cậu, “Cô bé khóc có chút giống em trai tôi khi còn bé nên không nhịn được mà dỗ cô bé.”
“Tiếu Mạc Lý?” Du Vụ từng nghe bọn Lê Tử Tịnh nhắc qua tên cậu.
“Ừ.” Nghĩ đến Tiếu Mạc Lý vẫn còn bất tỉnh nằm ở trên giường, ánh mắt của Khuất Hàn trở nên buồn bã.
Anh như thế khiến Du Vụ cũng buồn theo, cậu an ủi anh, “Cậu ấy chắc chắn sẽ tốt lên.”
Khuất Hàn thở dài, “Hi vọng thế.”
Du Vụ thay đổi chủ đề, hỏi anh, “Trước đây nghe nói cậu đã bán căn nhà ở thành phố D?”
Khuất Hàn hiểu rõ ý định của cậu, trả lời, “Ừ, vậy nên phải nương nhờ vào cậu rồi.”
“Không thành vấn đề, đưa tiền nhà đây!” Du Vụ xòe tay ra, “Căn hộ của tôi có thể sánh ngang khách sạn năm sao, chiết khấu cho cậu hai mươi phần trăm, một ngày một đêm tám trăm tám là được.”
Khuất Hàn hạ giọng ghé sát vào tai cậu, “Tôi không có tiền, có thể dùng cái khác trừ nợ được không?”
Du Vụ không dám tin trừng mắt nhìn anh, “Cậu vậy mà lại học được cách tán tỉnh?! Ai mà thèm thịt thà của cậu!”
“Tôi chỉ muốn nói tôi có thể giúp cậu nấu ăn quét dọn để trừ nợ thôi, cậu nghĩ đi đâu vậy?” Khuất Hàn nhịn cười, tiếp tục trêu cậu, “Hay là cậu muốn thịt thà của tôi!”
Du Vụ tạo động tác đạo sĩ bắt yêu quái, miệng lẩm bẩm nói, “Đây tuyệt đối là đồ dởm, lập tức tuân lệnh, yêu quái biến đi! Trả lại đồng chí vương tử Khuất Hàn lạnh lùng ban đầu cho tôi!”
Khuất Hàn cười đau cả bụng.
Du Vụ nhìn anh, đôi mắt trở nên sâu thăm thẳm chất chứa chút đau thương.
Khuất Hàn ngừng cười, hơi lo lắng hỏi, “Sao vậy?”
Du Vụ lắc đầu, dựa đầu lên vai anh, nhắm mắt lại yếu ớt hỏi, “Khuất Hàn, ở bên tôi, cậu rất vui vẻ phải không?”
Khuất Hàn lại cong khóe miệng lên, “Ừ…”
“Cho nên, cậu sẽ không hối hận.”
“Sẽ không.”
“Tôi cũng rất vui vẻ, chúng ta cùng nhau cố gắng, sẽ luôn vui vẻ như thế, có được không?
Khuất Hàn cảm giác được sự lo lắng và căng thẳng trong lòng Du Vụ, anh siết chặt lấy tay cậu, “Đừng lo lắng, đừng nghĩ nhiều, tin tưởng tôi…”
Đảo Lưu Ly giống như thiên đường, ở nơi đó bạn có thể tạm thời quên đi mọi buồn phiền trên thế gian.
Quay về thành phố, bởi vì thân phận ngôi sao của Khuất Hàn và Du Vụ, trong mười thanh niên thì chín người nhận ra họ. Họ không bao giờ có thể thoải mái tùy tiện như thế nữa, mỗi giây mỗi phút họ đều phải cẩn thận, không để tình yêu bị tiết lộ, về sau, ngay cả nắm tay ở bên ngoài cũng trở thành hi vọng xa vời.
Chuyện Qua Duệ, Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ công khai tính hướng có thể được phần lớn công chúng tha thứ, một mặt là bởi vì địa vị thiên vương và những tác phẩm nghệ thuật đầy chất lượng của họ khiến người hâm mộ họ tự nguyện thông cảm hoặc cố gắng khoan nhượng việc khuynh hướng tình dục của họ khác với người bình thường; mặc khác, bởi vì Qua Duệ sau khi công khai được hai năm liền từ bỏ âm nhạc di cư sang Canada, Trịnh Diệc Vi dần dần chuyển sang phát triển ở nước ngoài, Tiềm Vũ cũng bắt đầu có xu hướng rút lui. Sự khiêm tốn của họ cộng thêm áp lực của Tiềm gia và Khang Tương Ngữ khiến những lời lẽ khiêu khích và thái độ phản đối dần dần biến mất.
Du Vụ và Khuất Hàn không phải là Qua Duệ, cũng không phải là Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ. Lai lịch, tư cách và kinh nghiệm của họ còn khiếm khuyết, trong mắt công chúng họ chỉ là “ca sĩ được chọn từ cuộc thi hát” hoặc là “ngôi sao thần tượng”. Họ không có trụ cột quần chúng vững chắc, cũng không có bối cảnh hùng mạnh. Nếu liều lĩnh công khai, họ sẽ bị truyền thông bêu rếu, người hâm mộ chỉ trích và bị công ty đóng băng mọi hoạt động.
Du Vụ không muốn kết thúc sự nghiệp nghệ sĩ, cậu chỉ có thể lựa chọn yêu đương bí mật với Khuất Hàn.
So với yêu nhau lén lút, Khuất Hàn không thể khoan nhượng chuyện có người nói những lời cay độc về Du Vụ. Ra mắt đã hơn một năm, anh đã trải nghiệm được sự khắc nghiệt của giới truyền thông và antifan, vậy nên Khuất Hàn hiểu sự lo lắng của Du Vụ, anh cũng không muốn công khai quan hệ của hai người.
Trở lại thành phố D, môi trường quen thuộc cuối cùng cũng khiến tâm trạng của Du Vụ tốt lên một chút.
Bắt taxi quay về căn hộ rất lâu không ở của Du Vụ, sàn nhà và đồ đạc trong phòng bị nhiễm một lớp bụi dày. Du Vụ và Khuất Hàn dọn dẹp quét tước xong, họ đội mũ và đeo kính đen ra ngoài, cùng đi siêu thị mua nguyên liệu nấu bữa tối và một ít nhu yếu phẩm hàng ngày.
Mặc dù đã cải trang, nhưng có mấy cô gái tinh mắt vẫn nhận ra họ.
Bởi vì chuyện bão táp lúc trước của Khuất Hàn, hình tượng của Bạc Hà Đen trở nên bấp bênh không thể tiếp tục bị tổn hại, Du Vụ và Khuất Hàn đành phải đáp ứng yêu cầu chụp ảnh chung và kí tên của họ. Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, chẳng mấy chốc sau gần như những người khách trong siêu thị đều xông đến, còn khiến cho những người qua đường bên ngoài siêu thị chú ý.
Thấy người ngày càng nhiều, Khuất Hàn nháy mắt với Du Vụ, hai người tìm đúng thời điểm từng bước di chuyển về phía cửa siêu thị, ném đống đồ đạc đã mua vào trong xe đẩy hàng với tốc độ ánh sáng.
Hai người chạy ra khỏi siêu thị, chạy thẳng vào con hẻm nhỏ trốn tránh mấy fan hâm mộ cố chấp. Họ thở hổn hển nhìn đối phương, vẻ mặt có chút bất lực.
Du Vụ hỏi Khuất Hàn, “Ăn tối tính sao bây giờ?”
Khuất Hàn nhớ đến nhà hàng Khê Tuyền sau khi được chủ mới tiếp quản đã sửa lại tên, trở thành một nhà hàng cơm tây, vì thế quyết định đưa Du Vụ đến chỗ đó ăn.
Nhà hàng đã được trang trí lại nhưng kết cấu không thay đổi, việc kinh doanh đặc biệt tốt. Ông chủ vừa nhìn thấy Khuất Hàn liền bảo nhân viên chuẩn bị một phòng riêng cho anh.
Thăm lại chốn xưa, Khuất Hàn xúc động nhớ lại chuyện cũ. Dưới ánh nến cùng hoa hồng và rượu vang đỏ, lần đầu tiên anh kể về Trạm Khê cho Du Vụ. Anh nói, “Trong lòng tôi, anh ấy không chỉ là anh trai tôi mà còn là người tôi tin cậy nhất, tôn kính nhất đồng thời cũng là người tôi biết ơn nhất. Nếu không có anh ấy, tôi căn bản không sống đến bây giờ.”
Hôm sau, Khuất Hàn mang theo Du Vụ đi thăm mộ Trạm Khê, sau đó anh kể cho cậu thân thế của Trạm Tuyền.
Du Vụ vừa bàng hoàng vừa thổn thức.
Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao Khuất Hàn luôn đối xử với Trạm Tuyền tốt và đặc biệt như thế. Có lúc rất cưng chiều, có lúc anh nhìn Trạm Tuyền với vẻ mặt xót xa khó hiểu. Hóa ra tất cả đều bởi vì cậu ấy là em trai ruột của Trạm Khê.
“Cậu thật sự không định nói cho Tiểu Tuyền biết thân thế của cậu ấy?”
Khuất Hàn lắc đầu, “Anh Khê đã nói không được phá hoại cuộc sống của em ấy.”
Du Vụ thở dài, “Cũng đúng, Tiểu Tuyền hiện tại đang sống tốt, đột nhiên biết được mình là con nuôi, hơn nữa ba mẹ đẻ và anh trai ruột đều đã mất, e rằng sẽ đau lòng.”
Giờ phút này, cậu đã không còn ghen tị chút nào với Trạm Tuyền, chỉ còn cảm thông và thương xót.
Cậu âm thầm thề trong lòng, sau này sẽ giống Khuất Hàn đối xử thật tốt với Trạm Tuyền.
Rời khỏi nghĩa trang thì trời bắt đầu mưa, buổi tối trở lại căn hộ của Du Vụ, hai người làm tình rất mãnh liệt. Bình thường vào thời điểm này Khuất Hàn rất ít khi nói chuyện nhưng hôm nay anh bất thường không ngừng gọi tên Du Vụ.
Du Vụ biết bên ngoài anh tỏ ra bình tĩnh và thản nhiên nhưng chịu ảnh hưởng bởi chuyện tình bi thảm của Trạm Khê và Tiếu Mạc Lý, nghĩ đến tương lai không thể biết trước, trong lòng anh cũng sẽ băn khoăn và sợ hãi. Cậu cố gắng phối hợp với nhịp điệu của Khuất Hàn, dùng nhiệt độ cơ thể an ủi anh. Cậu chắc chắn sẽ không yếu đuối giống như người yêu của Trạm Khê và Tiếu Mạc Lý, bất kể thời gian tới xảy ra chuyện gì, cậu đều chống đỡ được.
Sau khi giải phóng xong Khuất Hàn mệt mỏi nằm trên người Du Vụ, hôn nhẹ lên cổ Du Vụ từng chút, từng chút một, khẽ khàng nói, “Tiểu Vụ, sau này cậu chính là người thân yêu nhất của tôi, dù có vấn đề gì xảy ra, xin đừng rời khỏi tôi…”
Sự dịu dàng cực độ và yếu đuối hiếm thấy của anh làm trái tim Du Vụ tê dại và chua xót, thiếu chút nữa cậu đã bật khóc. Du Vụ ôm chặt vai Khuất Hàn, nghẹn ngào trả lời, “Cậu cũng chính là người thân yêu nhất của tôi, cậu cũng đừng rời khỏi tôi…”
Hôm sau, sau khi nhận điện thoại của ba Du gọi đến, Du vụ hỏi Khuất Hàn, “Tôi đã đi gặp anh trai cậu rồi, cậu có muốn theo tôi về nhà gặp ba mẹ tôi không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...