Bạc Hà Đen

Ngày hôm sau, do tác dụng của rượu, đầu óc Khuất Hàn muốn nứt ra nhưng anh không có thời gian nghỉ ngơi, sáng sớm anh đã bị đánh thức bởi các cuộc gọi liên hoàn của Milk. Anh tùy tiện ăn sáng rồi chạy đến trường quay ”Kiếm khách vô danh” để quay phim. Lúc diễn với Hác Phong, anh cảm thấy ánh mắt hắn nhìn anh rất khác thường, không còn sự xem thường và khiêu khích, ngược lại có chút sợ hãi và né tránh.

Nghỉ giải lao giữa cảnh quay, Khuất Hàn nhận nước từ trợ lý mà uống một ngụm lớn, gọi điện thoại cho Milk, ”Hôm qua anh đến nhà hàng để đón em thì còn làm gì không?”

Milk biết không thể lừa gạt, đành kể hết mọi chuyện với Khuất Hàn.

Khuất Hàn xoa xoa huyệt thái dương, ”Em biết rồi, em cúp điện thoại đây.”

”Chờ đã…” Milk gọi anh, ”Hôm qua không có cơ hội hỏi cậu, rốt cuộc cậu và Hác Phong đã xảy ra chuyện gì? Anh đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, vì hình tượng của Bạc Hà Đen, không được kích động, cũng không được làm ẩu! Cậu ta đã làm gì cậu mà cậu lại đánh đấm nặng tay như vậy trước mặt cả đoàn làm phim?!”

”Không có gì, không quen nhìn mà thôi.” Khuất Hàn trả lời qua loa.

”… Không nói thì thôi, nếu còn lần nữa thì đừng gọi anh thu dọn đống hỗn loạn đó cho cậu!” Milk nghiến răng nghiến lợi cắt dứt cuộc gọi.

Khuất Hàn mất hồn nhìn bầu trời xanh lam. Thật ra hôm qua Hác Phong cũng không làm gì, hắn chỉ nói một câu ”Sớm muộn gì cũng giúp chị Oanh ép chết mày và Du Vụ trên giường.”

Nếu chỉ nói Khuất Hàn thì không sao cả, chỉ là Hác Phong động chạm đến Du Vụ. Anh cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, máu nóng xông lên đỉnh đầu, không hề nghĩ ngợi mà nắm tay lại đấm vào mặt Hác Phong.

Một nắm đấm cảm thấy nghiện nhưng chưa hết giận, lại tiếp một lần nữa…

Đánh người xong Khuất Hàn không hề hối hận. Milk bảo anh phải xin lỗi Hác Phong để ngăn chặn tình hình chuyển biến xấu. Anh mặc kệ. Mãi đến tối anh gọi điện cho Trạm Tuyền, nghe cậu nói Milk mang theo Du Vụ ra ngoài, anh mới bắt đầu sốt ruột. Mặc dù anh biết Milk sẽ bảo vệ Du Vụ rất tốt, Du Vụ cũng không phải là đứa ngốc mà mặc người thao túng nhưng anh cũng biết Lý Oanh cực kì khó đối phó, là loại đàn bà không biết xấu hổ, anh không muốn Du Vụ phải mạo hiểm.

Anh lập tức gọi điện cho Milk lúc này đang đi trên đường, ”Việc này không liên quan đến Du Vụ, anh bảo cậu ấy trở về đi, em sẽ tự mình xin lỗi Hác Phong.” Cũng may sự việc tạm thời được giải quyết, có Trình Kinh Nguyên và Tề Lạc làm bia đỡ đạn, sắp tới Lý Oanh chắc sẽ không tìm họ gây phiền phức, chỉ có điều Khuất Hàn lại nợ Trình Kinh Nguyên một cái ân tình.

Buổi sáng này, ngoại trừ quay phim, thời gian còn lại Khuất Hàn đều tự kiểm điểm bản thân.

Giới giải trí phức tạp này anh không thể nắm trong tay, anh chỉ mới mười chín tuổi, anh là một tân binh, ngoại trừ mượn thế lực của Trình Kinh Nguyên, nghe theo chỉ thị và sắp đặt của Milk, anh không còn sự lựa chọn nào khác. Cho dù không vì bản thân anh, không vì tiền thuốc men của Tiếu Mạc Lý, anh cũng phải vì Bạc Hà Đen và những người khác mà suy nghĩ chín chắn. Mỗi một lời nói và hành động của anh không chỉ đại biểu cho bản thân anh, một chút tổn hại cũng có thể gây ra hậu quả lớn, anh là đội trưởng của nhóm Bạc Hà Đen, anh phải gánh lấy trách nhiệm của bản thân anh.

”Hành tinh khác” đạt được tỷ xuất người xem rất cao, mặc dù tập phim cuối cùng không phá vỡ rating huyền thoại của ”Nắng ấm”, nhưng chỉ thấp hơn một ít mà thôi. Kết thúc mở khiến phần lớn người xem mất mát vô tận, liên tục kêu la không thấy đủ.


Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của người hâm mộ, nhà đầu tư của ”Hành tinh khác” quyết định quay thêm hai tập phim về câu chuyện ngoài lề. Một tập kể lại quãng thời gian hạnh phúc ở Châu Âu của Tiếu Mông và Mễ Tĩnh trước khi Tiếu Mông qua đời một năm, bù đắp sự oán giận của fan Tiếu Mông đối với biên kịch vì cái chết của Tiếu Mông. Tập còn lại miêu tả sau khi Tiếu Mông qua đời, Mễ Tĩnh và Nhan Vũ xa nhau nhiều năm, dưới sợi dây tơ hồng cuối cùng cũng đến được với nhau, xem như là đáp ứng mong mỏi của fan Mễ Tĩnh và Nhan Vũ, người có tình sẽ về bên nhau.

Bộ phim thần tượng này, có rất nhiều cảnh Du Vụ và Khuất Hàn đối đầu cướp giật trái tim của nữ diễn viên chính. Hai tháng trước, họ trải qua một thời gian luyện tập ma sát mới diễn tương đối tự nhiên, hơn nửa tháng không diễn kịch cùng nhau, hai người không khỏi có chút không quen.

Những cảnh khác còn tạm được, riêng cảnh đánh nhau trên bãi cỏ vì Mễ Tĩnh của hai người thật sự khó khăn.

Dựa theo sự chỉ đạo của đạo diễn, đầu tiên hai người mang vẻ mặt kích động cãi nhau, sau đó Du Vụ nổi giận giơ tay siết chặt cổ Khuất Hàn. Khuất Hàn muốn thoát khỏi nên giãy dụa dùng sức đẩy cậu ngã xuống dốc cỏ nhỏ bên cạnh. Du Vụ thấy mình bị rơi xuống dốc cỏ, mang tâm trạng muốn chết thì cùng chết nắm chặt Khuất Hàn không chịu buông. Vì vậy hai người dây dưa lăn lộn với nhau, từ dốc cỏ lăn xuống bên hồ nước. Bởi vì lăn từ sườn núi xuống sẽ xảy ra nhiều chuyện ngẫu nhiên nên đạo diễn không yêu cầu cụ thể cuối cùng ai đè lên người ai, chỉ nói nhất định phải có một người nằm trên một người, chờ cảm giác chóng mặt qua đi, người ở trên đấm người phía dưới một cái, sau đó người phía dưới không chịu thua chồm lên ép đối phương ở dưới thân mà đánh đấm… Cậu áp tôi, tôi ép cậu, lật qua lật lại mấy lượt, mãi đến khi không còn sức lực để dày vò nhau nữa, hai người mới tách nhau ra, từ trên cỏ đứng dậy, sau đó Du Vụ giơ ngón cái chùi môi, hung dữ hừ một tiếng. Khuất Hàn lạnh lùng phủi bụi đất dính trên người mình…

Nghe xong đạo diễn khoa chân múa tay, sinh động giảng giải, khóe miệng Du Vụ co rút, liếc mắt nhìn Khuất Hàn vẫn bình thản cầm kịch bản, hỏi, ”Đến lúc đó phải đánh thật hay chỉ giả vờ?”

Đạo diễn nói, ”Cảnh này rất quan trọng, chắc chắn không thể đánh giả được, khán giả bây giờ tinh mắt lắm… Đương nhiên cũng không cần các cậu đánh thật, ra ba bốn phần lực thôi, chú ý đừng để bị thương, có chừng mực là được.”

Nói cũng như không.

Trong lòng Du Vụ xem thường, nói với Khuất Hàn, ”Trước tiên luyện tập một chút?”

Khuất Hàn gật đầu.

Hai người tìm một góc yên lặng, Du Vụ nói, ”Lăn lộn chắc không cần tập, đến lúc đó tùy ý phát huy, cậu đánh tôi một cái thử độ mạnh yếu đã.”

Khuất Hàn gật đầu, nắm tay phải giơ lên, ”Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

”Được rồi.” Du Vụ nhắm chặt mắt, bộ dạng dũng cảm hi sinh vì nghĩa, ”Đến đây đi…”

Cậu hơi ngẩng cằm lên, bởi vì hơi căng thẳng, môi khẽ nhếch, lông mi đen dài khẽ run lên. Khuất Hàn nhìn không khỏi sửng sốt vài giây. Du Vụ chờ mãi không thấy anh ra tay, nhịn không được mà mở mắt ra, ”Cậu vẫn không đánh sao!”

Khuất Hàn vội vàng thu lại tâm trạng, ”Đến đây.”


Một đấm bay đến, nói là đấm, còn không bằng nói là da chạm da một chút. Tiếp xúc trong chớp mắt, hai người giống như bị điện giật, Du Vụ bỗng chốc mở mắt, Khuất Hàn nhanh chóng thu hồi nắm tay, hai người nhìn nhau, vẻ mặt hơi đờ đẫn.

Khuất Hàn hồi phục lại tinh thần, hỏi, ”Đau không?”

Giọng anh dịu dàng kì lạ, Du Vụ mất tự nhiên rời đường nhìn, cười nhạo, ”Chút sức ấy ư, cậu không ăn cơm à? Đánh lại đi, mạnh một chút!”

”A, được.”

Thử vài lần, Khuất Hàn cuối cùng cũng nắm bắt được cách đánh sao cho giống thật mà không khiến Du Vụ bị thương. Đến lượt Du Vụ đánh Khuất Hàn thì cú đấm đầu tiên của cậu không được tốt, lao thẳng vào mũi Khuất Hàn, máu mũi anh lập tức phun ra.

Trợ lý vội vàng chạy sang giúp Khuất Hàn cầm máu. Du Vụ đứng ở bên cạnh không giúp được gì, áy náy nói, ”Xin lỗi, tôi không cố ý…”

”Tôi biết, không sao.” Khuất Hàn nhàn nhạt nói.

May mà Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh không có mặt ở trường quay, nếu không họ chắc chắn nghĩ rằng Du Vụ cố ý.

Chờ mũi Khuất Hàn ngừng chảy máu, Du Vụ nhìn cái mũi sưng đỏ rõ ràng của anh, không đánh nổi nữa, chỉ sợ thêm một cú đấm sẽ làm anh mất thêm máu mũi.

Khuất Hàn nhận ra cậu đang do dự, nói, ”Đừng nghĩ nhiều, đánh vài cú mà thôi, tôi không yếu đuối như vậy.”

Du Vụ vẫn hơi lo sợ không dám ra tay, Khuất Hàn suy nghĩ một chút, ”Hay là cậu đánh lên người tôi trước, tìm cảm giác xem sao.”

”Được…” Du Vụ vươn tay đấm trước ngực Khuất Hàn một chút, dè dặt hỏi, ”Thế nào?”

Khuất Hàn kêu lên một tiếng đau đớn.


Du Vụ căng thẳng hỏi, ”Thế nào, rất đau sao?”

Khuất Hàn dùng ánh mắt lạnh lùng phức tạp liếc nhìn cậu một cái, lắc đầu nói, ”Không sao, có thể mạnh hơn nữa…”

Du Vụ ừm một tiếng, tăng độ mạnh, sau vài lần lại thí nghiệm lên mặt Khuất Hàn, rất nhanh cũng tìm được cách làm.

Tuy nhiên khi vào cảnh quay, hai người mới phát hiện đánh người không đáng kể chút nào, đối với họ mà nói, khó nhất chính là cảnh lăn lộn!

Lần thứ nhất, hai người lăn lệch, thiếu chút nữa đập đầu vào một tảng đá lớn…

Lần thứ hai, hai người lăn xuống sườn cỏ, Khuất Hàn đè lên người Du Vụ, vẻ mặt đờ ra, rất lâu không đánh cậu…

Lần thứ ba, hai người lại lăn xiêu vẹo…

Lần thứ tư, hai người lăn xuống sườn cỏ, Du Vụ đè lên người Khuất Hàn đấm anh một cú xong, Khuất Hàn phản công thì làm bị thương vùng eo của Du Vụ, đau đớn làm cậu gào khóc kêu lên…

Lần thứ năm, hai người lăn xuống sườn cỏ nhưng động lực quá lớn, lăn thẳng vào trong hồ… (Sau đó tắm rửa, thay quần áo, thổi khô tóc thì cũng chậm mất hai mươi phút…)

Lần thứ sáu, cuối cùng cũng lăn ổn, nhưng đạo diễn nói Du Vụ đánh Khuất Hàn quá giả tạo…

Lần thứ bảy, đạo diễn nói hai người chưa nhập tâm…



Không ngừng tiếp xúc thân mật cùng ma sát khiến cơ thể Du Vụ không tự chủ được mà nổi lên phản ứng. Quay đến lần thứ mười ba thì Khuất Hàn đè lên người Du Vụ chợt phát hiện thứ cứng rắn nóng rực của cậu đang dán vào bên trong bắp đùi anh, thậm chí còn cảm giác được nó nảy lên, bất thình lình trải nghiệm cảm giác này làm anh bị phân tâm…

Đạo diễn thở hổn hển, chửi ầm lên.

”Xin lỗi…” Khuất Hàn hoảng hốt nói.

Du Vụ nằm trên cỏ thở phì phò, ngẩng đầu nhìn anh, dùng giọng điệu châm biếm nói, ”Tôi là gay, cùng đàn ông cọ xát xảy ra phản ứng cũng là chuyện rất bình thường, cậu đừng nghĩ nhiều.”

Khuất Hàn im lặng, vươn tay kéo Du Vụ đứng lên.


Lần thứ mười lăm, đạo diễn cuối cùng không bắt bẻ nữa, thành công vượt qua.

Ngay khi hai người lăn xuống từ sườn cỏ thì Du Vụ kinh ngạc phát hiện, thân thể Khuất Hàn có phản ứng!

Đối diện với đôi mắt giống như đồng thau của Du Vụ, trong ánh mắt lạnh lùng của Khuất Hàn có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh anh đã khôi phục vẻ lạnh lẽo bình tĩnh khiến Du Vụ cảm thấy dường như chưa từng xảy ra chuyện gì hết, tất cả chỉ là ảo giác của cậu.

Một trước một sau quay về phòng thay quần áo, Du Vụ nhìn chằm chằm vào tấm lưng thẳng tắp của Khuất Hàn, trong đầu cuồn cuộn đủ loại ý nghĩ.

Cậu ấy có phản ứng…

Sao cậu ấy lại phản ứng?

Cậu ấy không thích đàn ông, sao cậu ấy lại phản ứng được?!



Cậu ấy có phản ứng thì sao chứ? Cọ cọ chà chà, thẳng nam có phản ứng cũng là chuyện bình thường!

Du Vụ vỗ đầu, ngăn cản bản thân tiếp tục suy nghĩ miên man.

Nhưng khi chỉ có hai người trong phòng thay đồ, nhìn Khuất Hàn cởi chiếc áo mặc để diễn kịch, tấm lưng trần trụi bóng loáng hiện ra, Du Vụ không biết bản thân lại điên rồ thế nào mà đột ngột thốt ra, ”Này, có muốn giúp không?”

Động tác mặc quần áo của Khuất Hàn khựng lại.

Du Vụ nói xong mới có phản ứng, ảo não đến mức đấm vào đầu nhục mạ thần kinh mình bị rung rinh, một năm gầy đây mình đã cố gắng thoát khỏi cậu ấy, bây giờ sao lại trêu đùa cậu ấy cơ chứ, còn ngại bản thân bị cậu ấy lạnh lùng chưa đủ hay sao?

Khuất Hàn chậm rãi quay đầu, vẻ mặt thản nhiên không giống với thường ngày, tự nhiên giống như đang cảm thán thời tiết thật đẹp, nói hai chữ với Du Vụ, ”Được thôi.”

Đùng đoàng …

Du Vụ cảm thấy bản thân bị sét đánh trúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui