Bạc Hà Đen

Bởi vì Jason bị loại nên hắn rất khó chịu, lúc mọi người ăn bữa khuya thì hắn một mình rầu rĩ không vui cầm đũa chọc chọc bát mì sợi, không nói một lời. Mạch Tử ở bên cạnh an ủi hắn, không ngờ hắn lại nhân cơ hội dùng tiếng anh để bày tỏ, hỏi cô nàng làm bạn gái của hắn.

Lê Tử Tịnh căng thẳng đến mở to mắt.

Mạch Tử ngạc nhiên vài giây, cảm thấy có lỗi mà nói Sorry với Jason.

Lê Tử Tịnh thở phào nhẹ nhõm.

Jason thất vọng hỏi, ”why?”

Mạch Tử nháy mắt mấy cái, không thay đổi sắc mặt mà nói, ”Bởi vì em còn nhỏ, không muốn có bạn trai nhanh như vậy.”

”…”

Tất cả mọi người đều im lặng, đúng là một cái cớ thối nát.

Du Vụ nhìn trời, mấy năm học trung học có ba người bạn trai không biết là ai đây.

Jason rõ ràng không tin, ai oán hỏi Du Vụ cậu có mối tình đầu vào năm bao nhiêu tuổi.

Trạm Tuyền, Lê Tử Tịnh, Tô Trạch Vũ đều mang vẻ mặt hóng hớt nhìn Du Vụ, Khuất Hàn cũng ngẩng đầu lên.

Du Vụ không nói gì, ”Trọng tâm câu chuyện sao đột nhiên lại chuyển đến trên người tôi?”

Tô Trạch Vụ tràn đầy vui cười, trả lời thay Jason, ”Bạn bè quốc tế đều muốn biết người Trung Quốc chúng ta bao nhiêu tuổi thì có mối tình đầu, cậu thỏa mãn sự tò mò của cậu ấy đi.”

”A?” Du Vụ hỏi ngược lại, ”Vậy cậu có mối tình đầu năm bao nhiêu tuổi?”

”Tôi ư?” Tô Trạch Vũ suy nghĩ một chút, vẻ mặt hoài niệm rơi vào hồi ức tốt đẹp, ”Tôi có mối tình đầu năm tôi mười bốn tuổi.”

”Cô bé ấy chắc chắn rất dễ thương phải không?” Trạm Tuyền hỏi.

Tô Trạch Vũ nháy mắt mấy cái, ”Ừ, rất dễ thương, nhưng mà…”

”Nhưng mà cái gì?”

Tô Trạch Vũ cười cười, không nói tiếp.

Du Vụ lại hiểu lời chưa nói của cậu ta, mối tình đầu của cậu ta rất dễ thương, nhưng không phải con gái mà là con trai.

”Tiểu Vụ Tiểu Vụ, cậu đã từng có bạn gái chưa?” Trạm Tuyền tò mò hỏi Du Vụ.

Có Khuất Hàn ở đây, Du Vụ không muốn trả lời câu hỏi này chút nào hết.

Tuy nhiên, Mạch Tử lại nhanh nhảu trả lời thay cậu, ”Cậu ấy từng có ba người bạn gái.”

Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh đều kinh ngạc đến ngây người, hai người họ đến nay vẫn chưa có mối tình đầu, Du Vụ vậy mà đã yêu những ba lần rồi?

”Người thứ nhất là vào năm cấp hai, hai người còn lại là vào năm cấp ba, cả ba đều rất xinh đẹp, nhưng vẫn còn thua tôi, ha ha ha…”


Khuất Hàn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Du Vụ. Du Vụ bỗng chốc xấu hổ đến cuống cuồng, vội vã cào tay Mạch Tử không để cô nàng tiếp tục nói hết.

Ánh mắt gian xảo của Mạch Tử dao động trên người Du Vụ và Khuất Hàn một lượt, sau đó cô nàng ngoan ngoãn ngậm miệng không nói gì nữa.

”Tiểu Vụ chuyện tình yêu tình báo của cậu tốt thật đấy.” Tô Trạch Vũ cố ý trêu chọc Du Vụ, cậu ta quay đầu hỏi Khuất Hàn, ”Hì, mối tình đầu của cậu là vào năm bao nhiêu tuổi?”

Khuất Hàn không để ý đến cậu ta, hô một tiếng với ông chủ đang nằm ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế xếp, ”Ông chủ, tính tiền.”

Chủ đề mối tình đầu cứ thế hời hợt bị bỏ qua. Jason bị loại, dựa theo quy định hắn có thể ở lại căn hộ vài ngày, nhưng tâm trạng của hắn không tốt, không muốn ở lại, dự định đêm nay đến ở khách sạn với Tô Trạch Vũ, ngày mai quay về thu dọn đồ đạc.

Trời đã quá muộn, ngày mai chị họ của Mạch Tử còn phải đi làm, cô không muốn quấy rầy chị họ vào hôm nay, vì thế cô nàng quyết định tìm phòng khách sạn trải qua một đêm. Du Vụ sợ cô một mình buồn chán, cho nên không quay về căn hộ, định bụng cùng cô ngủ ở khách sạn.

Rất lâu rồi không gặp nhau, hai người đều có rất nhiều tâm sự muốn nói với đối phương.

Lê Tử Tịnh đỏ mắt ghen tị, ”Nam nữ phải có khoảng cách, các cậu không phải người yêu của nhau, sao có thể ngủ cùng phòng khách sạn được!”

Du Vụ dở khóc dở cười, anh ấy không phải là bạn trai Mạch Tử, chưa gì đã muốn quản lý trông nom thế rồi. Nếu như cậu và Mạch Tử có phát sinh chuyện gì đó, còn phải chờ đến tận hôm nay sao?

Tô Trạch Vũ nói, ”Đừng tìm khách sạn khác, đến khách sạn Khải Lâm với tôi đi, tôi có thẻ hội viên VIP, còn được chiết khấu.”

Jason vẫn chưa chết tâm với Mạch Tử, vì thế hùa theo Tô Trạch Vũ khuyên họ đến ở khách sạn Khải Lâm.

Du Vụ suy nghĩ một chút, bây giờ đã rất muộn, cậu và Mạch Tử đều rất mệt, tìm khách sạn khác sẽ tốn thời gian, trên đường cũng không an toàn, vì thế cùng Tô Trạch Vũ bắt taxi đến khách sạn Khải Lâm.

Trạm Tuyền, Lê Tử Tịnh và Khuất Hàn bắt một chiếc taxi khác quay về căn hộ.

Khách sạn Khải Lâm ở hướng bắc, đường quay về căn hộ ở hướng nam, vừa vặn là hai phương hướng trái ngược nhau. Lúc xe quay đầu, ánh mắt của Du Vụ và Khuất Hàn đều ngồi ở phía sau lơ đãng giao nhau.

Bốn bề vắng lặng, khuôn mặt của hai người dưới ánh đèn đường mờ ảo có vẻ mông lung.

Du Vụ có cảm giác Khuất Hàn đối xử với cậu không giống với anh đối xử với người khác. Tuy nhiên, rốt cuộc không giống ở đâu, cậu không thể nói rõ ràng. Trong chớp mắt, loại cảm giác này càng trở nên mãnh liệt.

Cậu thẳng thắn nhìn Khuất Hàn, Khuất Hàn cũng không rời đường nhìn, trên mặt anh không thể hiện gì, đôi mắt anh trong vắt như nước.

Trái tim của Du Vụ không hiểu sao lại đập nhanh hơn.

Hai chiếc xe đi ngược chiều nhau, Du Vụ không tự chủ đầu thò đầu nhìn lại nhưng chiếc xe rất nhanh rẽ vào con đường khác, cậu không nhìn thấy được gì nữa.

Cần phải nói rằng nam đơn độc nữ góa chồng ở cùng một căn phòng khách sạn, mặc kệ có xảy ra cháy nổ gì, ít nhất, cũng sẽ có chút không khí quyến rũ.

Đáng tiếc Du Vụ và Mạch Tử đều không phải nam nữ bình thường.

Bởi vì quá muộn, khách sạn không còn phòng có hai giường đơn, chỉ có phòng cho tình nhân, hai người ngủ chung một giường, nhưng hai người không hề ngượng ngùng, đầu dựa đầu vai kề vai thân mật nằm cạnh nhau, giống như chị em, anh em tốt thật lòng moi hết tim gan ra mà nói chuyện phiếm.

Sau khi nghe Mạch Tử kể hai cuộc chạm trán tươi đẹp ở nước Mỹ, Du Vụ cũng nói ra tâm sự đã nghẹn rất lâu trong lòng, ”Mạch Tử, em đang thích một người…”

Mạch Tử không hề ngạc nhiên mà hỏi, ”Là Khuất Hàn phải không?”


Du Vụ bị shock bởi câu nói của cô nàng, nhảy dựng lên khỏi giường, ”Sao chị biết?!”

”Ha ha!” Mạch Tử hào phóng cười, ”Hai ta lớn lên cùng nhau, chị tự nhiên sẽ nhìn ra lòng cậu nghĩ gì.”

”Em thể hiện ra rất rõ ràng sao?” Du Vụ hơi lo lắng.

”Yên tâm, bọn Trạm Tuyền chắc chắn không phát hiện, Khuất Hàn có lẽ cũng không cảm nhận được…. Nhưng mà, chị nghĩ Tô Trạch Vũ có lẽ biết được gì đó rồi, cậu ta có chút bí hiểm…” Mạch Tử hỏi, ”Cậu ta cũng là gay?”

Du Vụ bĩu môi, ”Ừm.”

”Wow, không biết có phải ở chung lâu ngày với cậu không, hiện tại chị dĩ nhiên có thể nhìn ra ai thẳng ai cong rồi!” Mạch Tử hưng phấn gào to, ”Cậu ta là 1 hay là 0?”

Du Vụ nhớ lại những lời buổi tối hôm đó Tô Trạch Vũ nói với mình, do dự một chút rồi nói, ”Có lẽ là 1…”

”Mặc dù cậu ta lớn lên không tệ, khí chất cũng rất mê hoặc, nhưng chị nghĩ Khuất Hàn và cậu mới xứng đôi, tảng băng lạnh lùng công và yêu nghiệt táo bạo thụ…” Mạch Tử nói.

Dù rất vui vẻ khi nghe Mạch Tử nói mình và Khuất Hàn xứng đôi, nhưng nghe đến đoạn cô nàng nói cậu là thụ, Du Vụ không nhịn được mà bùng nổ cục tức, ”Cút, thụ cái gì mà thụ, em là công!”

”Vâng vâng vâng, cậu là công cậu là công…” Mạch Tử ngoài miệng nhận sai, nhưng trong lòng lại oán thầm, cậu kiêu ngạo táo bạo như vậy… cậu không là thụ thì ai là thụ đây!!! Nhân vật chính không có tự giác, ngông cuồng cố gắng để đảo ngược couple là đáng ghét nhất!!

Thoát khỏi chủ đề nhạy cảm, Mạch Tử hỏi, ”Đúng rồi, cậu thích cậu ta từ lúc nào?”

Du Vụ mờ mịt, ”Không biết…”

”Cậu thích cậu ta vì cái gì?”

”Không biết…” Vẫn mu mơ như cũ.

”…” Mạch Tử im lặng một lúc, ”Vậy cậu nghĩ cậu ta có ý với cậu không?”

”… Không biết.” Vẫn cứ mù mờ.

Mạch Tử phát điên lên, ”Vậy rốt cuộc cậu biết cái gì?!”

Du Vụ hơi lúng túng, ho một tiếng, rất văn vẻ mà nói, ”Tình yêu vốn không phải chỉ nói là có thể cảm nhận được.”

”Ọe… còn toét miệng nói tình yêu cơ đấy…”

Hai người đang nói chuyện, tiếng chuông điện thoại di động của Du Vụ đột ngột vang lên.

Mạch Tử mắng cậu, ”Sao cậu đi ngủ còn không tắt điện thoại, cậu bị nhiễm bức xạ thì mặc kệ cậu nhưng đừng làm ảnh hưởng đến chị!”

Du Vụ lấy điện thoại ra nhìn, là Trạm Tuyền gọi đến.

Cậu nhìn thời gian, ba giờ rưỡi sáng rồi, cậu ấy sao không ngủ còn gọi điện thoại cho cậu để làm gì?


Nghi hoặc ấn nút nhận cuộc gọi, bên tai lập tức truyền đến giọng nói khủng hoảng của Trạm Tuyền, ”Tiểu Vụ… Thật khủng khiếp, anh Hàn lại mộng du rồi!”

Du Vụ căng thẳng bật dậy khỏi giường, ”Cậu ta làm gì rồi?”

”Buổi tối hai hôm trước anh ấy đi qua đi lại trong phòng… Hôm nay anh ấy đi lung tung trong phòng, nhưng lại lẩm bẩm nói thầm…”

”Cậu cẩn thận nghe xem cậu ta nói cái gì.” Du Vụ bởi vì quá mức căng thẳng, giọng nói bất giác có chút run rẩy.

Mạch Tử bị cậu lây nhiễm nên cũng hơi khẩn trương, ở bên cạnh không dám thở mạnh.

”Có lẽ anh Hàn không quen với phòng mới, hình như anh ấy đang lẩm bẩm hỏi đây là đâu…” Trạm Tuyền cố gắng đè thấp giọng nói, đột ngột cậu kêu to lên, ”A, anh ấy đi đến bên giường tôi… A a a, anh Hàn, anh định làm gì… ưm…”

Nghe được tiếng rên rỉ chống cự của Trạm Tuyền, đầu óc Du Vụ nổ tung lên, máu toàn thân trong chớp mắt chảy ngược.

Hai mắt cậu đỏ ngầu, nắm tay cuộn chặt, bởi vì tức giận mà cơ thể run run.

Mạch Tử nhìn Du Vụ nổi giận đùng đùng xoay người xuống giường bật đèn tìm ví tiền là biết cậu muốn làm gì. Cô vội vàng kéo cậu, gào lên, ”Cậu điên rồi, muộn thế này rồi không còn taxi nữa đâu! Hơn nữa cậu trở lại thì giải quyết được gì? Hôn thì cũng hôn rồi… Khuất Hàn không đến mức đang mộng du thì cưỡng bức Trạm Tuyền đâu? Bây giờ cậu ta chắc chắn đang nằm trên giường cậu ta mà ngủ rồi!”

”Em mặc kệ! Em phải về căn hộ!” Du Vụ bị kích thích đến mức sắp mất đi lý trí, lúc này cậu chỉ có một ý nghĩ trong đầu, cậu phải về giết Khuất Hàn, giết Trạm Tuyền! Một đôi chó má!

Điện thoại di động trên giường của cậu phát ra tiếng kêu, Mạch Tử nhặt lên nhìn, thấy hóa ra cuộc gọi vẫn được kết nối, ”Trạm Tuyền còn đang nói chuyện này!”

Du Vụ nhận điện thoại di động, nghiến răng nghiến lợi a lô một tiếng.

”Ô ô, thật đáng sợ…” Bởi vì hoảng sợ, giọng nói của Trạm Tuyền mang theo tiếng khóc lóc.

Du Vụ bình thản hỏi, ”Khuất Hàn đã làm gì cậu?”

”Anh ấy vuốt mặt tôi, lẩm bẩm nói gì đó, sau đó lại dùng tay bịt miệng tôi, dùng giọng điệu hung dữ nói tôi rất ồn ào, ô, thiếu chút nữa tắc thở…”

Du Vụ kinh ngạc, ”Chỉ vậy thôi? Không có gì khác?”

”Khác? Cái gì khác?”

”A…” Du Vụ không nói nên lời, ”Khuất Hàn đâu, đang ngủ sao?”

”Ừ…” Trạm Tuyền buồn bực hỏi, ”Tiểu Vụ, trước đây cậu và anh Hàn ở cùng nhau, anh ấy có mộng du không?”

Du Vụ nhanh nhạy trả lời, ”Có, triệu chứng còn khủng khiếp hơn cả ngày hôm nay, rất nhiều lần tôi bị cậu ta dọa sợ ói mật.”

”Không phải thế chứ, còn có kinh khủng hơn sao?!”

Du Vụ giả vờ an ủi cậu, ”Không sao đâu, đừng nghĩ nhiều, ngủ đi.”

”Không được, tôi không ngủ được…” Trạm Tuyền vốn ngủ không sâu, bây giờ bị Khuất Hàn hù dọa, càng khó có thể ngủ trở lại.

”Bệnh mộng du của Khuất Hàn trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không dứt.” Du Vụ thử hỏi, ”Hay là để cậu ta và Lê Tử Tịnh đổi lại phòng?”

Mạch Tử ở bên nghe được những lời này, cười vô cùng đen tối, con mắt nháy nháy.

Mặt Du Vụ đỏ lên, quay người đi không thèm nhìn cô.

Mặc dù cảm thấy tiếng ngáy của Lê Tử Tịnh còn dễ chịu hơn bệnh mộng du của Khuất Hàn nhưng Trạm Tuyền không phải người chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, ”Không nên không nên, nếu đổi lại phòng cậu cũng sẽ không ngủ được.”

Du Vụ cười nói, ”Không sao, thần kinh tôi khỏe lắm, sau khi ngủ rất khó bị đánh thức, cho dù là tiếng ngáy hay mộng du đều không ảnh hưởng gì đến tôi.”

”Thật sự không ảnh hưởng?”


”Ừm.”

”Vậy để họ đổi lại phòng đi, Tiểu Vụ, cậu thật tốt!”

Du Vụ hơi chột dạ ho một tiếng, dặn dò Trạm Tuyền, “Cậu tìm một lý do thích đáng để Khuất Hàn dọn đi, đừng nói cho cậu ta biết chuyện cậu ta bị mộng du.”

”Tại sao?”

”Người mộng du sau khi tỉnh lại không nhớ chuyện họ đã làm vào buổi tối hôm trước, cậu nói cho cậu ta cũng vô ích, nếu bởi vì lời nói của cậu mà cậu ta nghĩ ngợi lung tung cả ngày, bỏ lỡ cuộc thi thì không tốt.”

”Ừ, tôi biết rồi.” Trạm Tuyền ngoan ngoãn đáp.

Treo điện thoại, tâm trạng của Du Vụ rất tốt. Cậu tắt đèn, nằm trên giường duỗi lưng ngáp một cái, nhắm mắt lại, thanh âm mơ hồ nói với Mạch Tử, ”Mạch Tử, ngày mai nói chuyện tiếp đi… Buồn ngủ muốn chết, em đi ngủ đây…”

Trong bóng đêm Mạch Tử cười trộm không ngớt, tỉnh bơ đưa Khuất Hàn trở lại phòng mình, Tiểu Vụ cậu chính là dụ thụ trong truyền thuyết!

Không biết Trạm Tuyền tìm được lý do gì, buổi chiều hôm sau, khi Du Vụ trở về căn hộ, Khuất Hàn đã đổi lại phòng với Lê Tử Tịnh.

Anh không có ở trong phòng, có lẽ đã ra ngoài chơi bóng rổ.

Nhìn giường đệm được thu dọn gọn gàng, Du Vụ không kìm được mà nhếch miệng cười.

Đối với việc lần thứ hai đổi phòng, Khuất Hàn không có phản ứng gì, thái độ với Du Vụ cũng không thay đổi, vẫn lạnh nhạt như cũ.

Buổi tối mọi người ăn cơm ở nhà hàng xong, tản bộ một vòng rồi trở về căn hộ, Du Vụ và Khuất Hàn một trước một sau đi đến phòng 408.

Căn phòng khoảng mười mét vuông, ngoại trừ hai chiếc giường thì còn có một chiếc tủ quần áo và một cái tủ nhỏ đặt TV, không còn vật gì khác, vừa nhấc đầu lên là có thể thấy đối phương ngồi ở trên giường.

Khuất Hàn gần đây tìm được linh cảm để viết bài hát mới, anh dựa lưng vào tường, cúi đầu gảy dây đàn guitar, viết những dòng nguệch ngoạc trên trang giấy.

Nhìn những ngón tay thon dài linh động của anh, Du Vụ không tự chủ được nhớ đến buổi tối hôm đó, đôi bàn tay kia đã vỗ về phân thân của cậu. Cơ thể bỗng dưng nóng lên, hô hấp trở nên khó khăn.

Cậu vội vàng cầm quần áo đi tắm.

Nghe được tiếng nước chảy ào ào, Khuất Hàn buông guitar trong lòng ra, dựa vào tường ngẩng đầu lên, một tay bắc lên đầu gối, tay kia lau mặt. Anh không biết tại sao, lúc nghe được Trạm Tuyền nói muốn anh đổi phòng với Lê Tử Tịnh thì trong lòng anh có chút hưng phấn kèm theo chút lo lắng mà đồng ý yêu cầu của cậu.

Trở lại phòng 408, ngoài mặt anh tỏ vẻ bình tĩnh nhưng đáy lòng không hiểu sao lại bắt đầu phiền muộn.

Anh hơi hối hận rồi, rõ ràng đã nhận ra Du Vụ có ý nghĩ đặc biệt với anh, bản thân anh cũng vô thức tránh né cậu, thật vất vả mới thoát khỏi sự lúng túng bất tiện không được tự nhiên khi ở cùng phòng với cậu, tại sao anh còn muốn quay về.

Trong mắt Khuất Hàn, Du Vụ là một chàng trai rất đặc biệt. Cậu tự mãn, cuồng ngạo, nhạy cảm, táo bạo, thích làm theo ý mình, yêu ghét rõ ràng, bình thường luôn cười đùa, tỏ ra lạc quan vui vẻ nhưng luôn luôn có sự u sầu không xóa đi được.

Ban đầu, bởi vì một số hiểu lầm, Khuất Hàn không thích Du Vụ, hơn nữa vì vấn đề tính hướng của cậu, Khuất Hàn càng không muốn có bất kì một sự liên quan nào đến cậu.

Có một số chuyện không phải muốn khống chế là có thể khống chế được. Khuất Hàn không tự chủ được mà bị hấp dẫn bởi sự quyến rũ thu hút của cậu trên sân khấu, đến mức không thể dứt mắt. Anh yêu thích vũ đạo tự nhiên phóng khoáng của cậu, yêu thích tính cách thẳng thắn rộng rãi của cậu, dần dần, anh không hề bài xích cậu nữa.

Nếu không có chuyện xảy ra trong gay bar đêm hôm đó ở thành phố D, có thể Khuất Hàn và Du Vụ đã trở thành những người bạn tốt.

Tuy nhiên, anh không thể nào quên những gì đã xảy ra.

Lúc Du Vụ nhảy múa, lúc cậu biếng nhác nằm trên giường… thậm chí cậu không làm gì cả, chỉ cần cậu nhìn anh, đều khiến Khuất Hàn nhớ đến dáng vẻ đẹp đẽ đầy mê hoặc của cậu đêm hôm đó, trong lòng anh tràn đầy rung động, không thể bình tĩnh, không thể đặt cậu cùng một vị trí với bọn Lê Tử Tịnh mà đối xử bình đẳng.

Khuất Hàn nghĩ, sau khi trận đấu kết thúc, không gặp Du Vụ nữa, tâm trạng rối loạn không thể giải thích được này có lẽ cũng sẽ chấm dứt.

Bởi lẽ cuộc thi ngày càng khốc liệt, Du Vụ và Khuất Hàn đều quyết định nghỉ làm, tập trung tất cả tinh thần chuẩn bị cho trận chung kết, thế nên ông chủ sắp xếp cho họ một buổi hợp tác biểu diễn cuối cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui