Bắc Đẩu


Biên tập: Huyền Ca
Gặp ma.
★•˚。* 。* 。* 。˚•★
Ăn xong một bữa cơm, Lăng Xu thở phào như lượm được cái mạng mới.

Anh cảm thấy thà rằng mình ở trong tù còn đỡ hơn lỗ tai phải bị giày vò.

Còn Lăng Diêu thì rốt cuộc đã không ngửi nổi cái mùi toả ra trên người anh nữa, vừa cơm nước xong tức thì đuổi anh đi tắm.
“Đi tắm sạch sẽ cho chị, mang cả người khắm lặm ăn cơm với bạn học cũ mà em cũng chẳng biết ngại!”
Lăng Diêu lôi anh lên lầu, bỗng chợt hạ thấp giọng: “Thành thật khai báo, tối hôm qua rốt cuộc em đi làm chuyện gì, tại sao vác một thân vừa bẩn vừa thối trở về thế hả!?”
Lăng Xu vô tội đáp: “Thật sự không có gì mà, do em đuổi theo một tên tội phạm bỏ trốn bị ngã một phát thôi.”
Lăng Diêu bày vẻ mặt rõ chả tin, nhưng ngại nhà đang có khách, cô chỉ đành gí mạnh tay vào trán Lăng Xu, không hỏi nữa.
Lăng Xu thoáng nghĩ, đoạn níu chặt tay cô hỏi: “Chị, mấy nay anh rể có từng nói với chị anh ấy gặp khó khăn gì trong công việc hay có xích mích với ai không?”
Lăng Diêu thoạt tiên là hoang mang, sau đó là hốt hoảng.
“Không có, sao vậy, có phải anh rể em xảy ra chuyện gì không?”
“Đừng lo,” Lăng Xu thuận mồm nói bừa, “mấy nay cấp trên bọn em nội đấu với đồng nghiệp, đấu thua, ổng bị ụp bừa cho cái tội danh rồi bị bắt, em tiện đây quan tâm anh rể một chút.”
Lăng Diêu: “Em đừng có doạ chị, anh ấy không sao hết.

Hôm qua tan làm về tâm trạng tốt lắm, còn đi Lão Đại Xương mua bánh kem Napoleon chị thích nhất nữa cơ.”
*(Mille-feuille hay Bánh ngàn chiếc lá) / Lão Đại Xương là tên quán bánh.
Lăng Xu: “Được rồi được rồi, vậy em đi tắm đây, lát nữa sẽ dẫn họ Nhạc đi thăm trường Trung học ngày xưa của chúng ta.”
“Đừng có họ Nhạc họ Nhạc mãi thế!” Lăng Diêu kéo anh lại, nhỏ giọng nhắc nhở, “Trông bây giờ người ta đàng hoàng sáng sủa thế kia kìa, gia cảnh cũng không tệ, quý hoá lắm còn nhớ đến tình cảm bạn học cũ sang đây thăm em, em phải cảm kích, đáp lại phần tình nghĩa này mau, không chừng về sau đến cả tìm vợ em cũng phải cần Định Đường giúp một tay đấy!”
Lăng Xu: “Hắn mà giúp á? Giúp đào hố cho em nhảy à, hay tìm một em dâu trời ơi đất hỡi cho chị?”
Lăng Diêu vờ muốn đánh anh, Lăng Xu lẹ né, mất dạng sau cánh cửa phòng tắm.
Anh cố ý giờ cao su, lần lữa trong phòng tắm mãi gần một tiếng mới đi ra.

Ấy vậy mà Nhạc Định Đường vẫn ngồi im ở vị trí đó, ngay cả tư thế cũng chẳng chút thay đổi, nét mặt không nhìn ra một chút xíu bực bội nào.
“Có cần uống li nước rồi hẵng đi không? Tối qua cậu qua đêm ở ngoài, nếu cảm thấy mệt thì nghỉ một lát rồi lại đi.” Hắn ân cần hỏi han, quan tâm vô cùng.
Nếu như không có cảnh trong phòng thẩm vấn hôm nọ, Lăng Xu sẽ thật sự cho rằng đối phương là bạn học cũ trọng tình trọng nghĩa đấy.
“Tớ ngủ một giấc là tận mấy tiếng, sao có thể để cậu đợi lâu cho được?”
“Không sao, dẫu có quá giờ thì cứ tiện đường ở nhà cậu ăn chực luôn cơm tối, dù sao chị Hai chắc chắn sẽ không để bụng.”
Lăng Diêu chẳng hề phát hiện sóng ngầm cuộn trào giữa hai bọn họ, cô liên thanh bảo được, giữ hắn ở lại cùng về ăn cơm tối.
Chỉ có Lăng Xu nghe ra uy hiếp trong lời của hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm nhận được cái vẻ sặc mùi giả tạo ngoài cười trong không cười từ nét mặt của đối phương.


Thời buổi này người chết đa số được đặt trong nhà chờ đưa lên núi nhập táng, không nhà không cửa thì chỉ có thể đưa đến nghĩa trang thôi.
Song tình huống của Đỗ Uẩn Ninh có chút đặc biệt.
Cô ấy chết bởi một vụ án hung sát, thân phận cô gây ảnh hưởng chẳng hề nhỏ, dẫu cho hiện tại nhà họ Viên chẳng còn ai có thể đứng ra khâm liệm nhưng cũng không thể nào qua loa ném ở vùng ngoại ô được.

Theo sự sắp xếp của Smith, tạm thời thi thể được cất giữ trong hầm băng ở một căn nhà bên cạnh bệnh viện cách phòng tuần bộ không xa.
Đã hai ngày trôi qua, song bởi trời đông giá rét nên thi thể không biến dạng nhiều, toàn thân chỉ toát ra sắc trắng tái nhợt, không thể trở lại màu của sức sống khi trước nữa.
Hai người đứng lặng hồi lâu ở hai bên thi thể, cúi đầu xem xét tỉ mỉ, trong một lúc không ai nói gì.
Nhạc Định Đường là người đánh vỡ lặng im trước tiên.
“Đã có báo chí bắt đầu đưa tin sự việc của nhà họ Viên lên, Smith chắc chắn không ém được chuyện này lâu.”
“Nếu như không tra ra hung thủ, dưới sức ép dư luận, dám chắc sở cảnh sát vì phải bàn giao với bên trên nên đưa nghi phạm mà các chứng cứ hiện có chỉ ra đi trước đấy.”
“Nộp tiền bảo lãnh cho cậu rất trắc trở, tôi tốn không ít miệng lưỡi vì nó đâu.”
“Thời gian còn lại của cậu, không nhiều.”
Đương trước mặt người chết, hắn cố hết sức để ngữ khí của mình nghe không quá lạnh lùng bất cận nhân tình.

Tạm gạt khi xưa hắn và Lăng Xu có bao nhiêu ân oán, chí ít hiện tại hai người đang có một mục đích chung.
Lăng Xu đi hai vòng quanh thi thể, sắc mặt đầy nghiêm túc, nhìn thật kĩ càng cẩn thận, dường như chẳng hề nghe thấy lời Nhạc Định Đường nói.
“Cô ấy biến đổi rất nhiều.”
Nhạc Định Đường mấp máy đôi môi, muốn nói rằng, một con người sau khi chết đi có thể không biến đổi nhiều à?
Nhưng tiếp sau đó hắn nhận ra mình đã hiểu nhầm.
Biến đổi mà Lăng Xu nói, không phải chỉ biến đổi của cơ thể.
“Khi trước cô ấy rất thơ ngây, cô ấy trông ra thế giới bên ngoài, luôn nói muốn đi thăm thú khắp mọi nơi, nhưng lại không có gan để thực hiện, để đổi thay.”
“Tôi vẫn nhớ có một hôm, chúng tôi phát hiện sau núi trường học có một con chim non lạc ổ, Đỗ Uẩn Ninh nâng chim non bảo rằng muốn chờ chim mẹ đến tìm, chờ một hơi chờ đến tận tối.”
“Có đôi khi đi ngang qua trông thấy có người nghèo ăn xin, cô ấy nhất định sẽ móc một phần tiền tiêu vặt ra.

Dù cho tôi nói có thể sau lưng những người đó là Cái Bang hay Thanh Bang điều khiển đi chăng nữa, thì cô ấy vẫn bảo, có lẽ những người này là bị hoàn cảnh ép buộc, bị ép đi ăn xin, nhưng tiền họ có được đấy đã có một phần có thể vào túi bọn họ, hoặc đã để dành cho con cái họ ăn mặc học hành, cũng có thể đã cứu được một mạng người.”
“Lúc đi học, cô ấy viết được một bài thơ hay, thường xuyên được thầy dạy Ngữ văn đọc diễn cảm trước lớp, các bạn học tranh nhau sao chép, ai ai cũng bảo, mai sau nhất định cô ấy sẽ trở thành tài nữ như Lữ Bích Thành* vậy.”
*Lữ Bích Thành (1883-1943) là một trong Tứ đại tài nữ Dân Quốc, bà là nhà văn, nhà thơ, biên tập viên báo chí, nhà chính trị,…
“Nhưng những chuyện này,” Lăng Xu ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Định Đường, “sau nhiều năm gặp lại, tôi chẳng hề nhìn thấy một chút bóng dáng nào trên người Đỗ Uẩn Ninh nữa.”
Ấn tượng về Đỗ Uẩn Ninh mà Lăng Xu khắc sâu nhất, là năm đó lúc Lăng Diêu đến cửa cầu hôn, cha Đỗ Uẩn Ninh ngồi trên ghế xô-pha mang theo thái độ bề trên nhìn xuống, nói rằng nhà họ Đỗ đã chuẩn bị thông gia cùng nhà họ Viên rồi.
Khi đó Đỗ Uẩn Ninh nấp sau cây cột hành lang dưới giàn nho ngoài vườn hoa, nước mắt lã chã, đau buồn khôn xiết nhìn Lăng Xu.

Dưới ánh nhìn ấy Lăng Xu dâng trào xúc động nhiệt huyết của chàng thiếu niên, hỏi cô ấy có bằng lòng cùng mình ra nước ngoài du học hay không, dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, anh như rất nhiều thanh niên trẻ tuổi năm ấy, lòng dạt dào lí tưởng theo đuổi một cuộc sống theo lối mới.
Đến tận giờ đây anh vẫn nhớ như in câu trả lời của Đỗ Uẩn Ninh:

Không thể, em không thể.

Lăng Xu, đây là nhà của em, cha mẹ của em, em chẳng còn cách nào khác nữa.
“Cho nên, trước kia cô ấy không có dũng khí cùng tôi rời khỏi nhà, sau khi hưởng thụ vinh hoa phú quý của nhà họ Viên nhiều năm như vậy thì càng không thể ở bên tôi được nữa.”
Nói đến đây, Lăng Xu cau mày: “Nhưng, cỗ thi thể này đích thật là cô ấy.

Vừa nãy tôi phỏng đoán cô ấy giả chết bỏ trốn là sai.”
Nhạc Định Đường: “Cậu có nhớ danh sách tài sản cô ấy cho cậu xem hôm ấy, những nét bút đó thế nào, có thể mô phỏng lại không?”
Lăng Xu lắc đầu: “Nếu như có thể xem lại lần nữa, hẳn tôi có thể nhận ra.”
Nhạc Định Đường: “Hôm đó sau khi cậu khai báo tôi đã phái người đi hỏi, từ trên xuống dưới nhà họ Viên, không một ai từng thấy chỗ tài sản đó của Đỗ Uẩn Ninh cả, kể cả khi cô ấy còn sống cũng không quen biết bất kì quản lí ngân hàng hay chủ tiệm cầm đồ nào.

Ngày xảy ra chuyện ấy, sau khi cô ấy từ biệt cậu tại quán cà phê là về dinh thự nhà họ Viên ngay, đến tận khi bị phát hiện chết ngay trong phòng.”
Lăng Xu: “Tài sản nhà họ Viên đâu, có phải bị thiếu không?”
Nhạc Định Đường thở dài: “Không biết, không thể tra nổi.

Mấy năm nay sổ sách kê khai tài sản của nhà họ hỗn loạn không thôi, sổ sách trong tay quản gia chẳng hề trùng khớp, bọn họ cũng chẳng biết rõ cái nào là bị Viên Băng cầm đi thế chấp tiêu xài, cái nào là bị đám tôi tớ cuỗm mất.

Dưới tình huống thế này, Đỗ Uẩn Ninh làm bà chủ, nếu muốn động tay thì dễ như bỡn thôi.”
Lăng Xu: “Người nọ có thể là người của nhà họ Viên, cũng có thể là người Đỗ Uẩn Ninh quen bên ngoài.”
Nhạc Định Đường: “Trước tiên cứ hỏi người nhà họ Viên đi.”
Lăng Xu: “Nhà họ Viên chẳng phải bị niêm phong rồi à?”
Nhạc Định Đường: “Dinh thự nhà họ Viên có hai toà nhà trước sau, hiện tại lầu chính đằng trước dán giấy niêm phong nhưng toà nhà đằng sau vẫn để lại cho người giúp việc nhà họ ở, có tuần bộ canh giữ, trước khi vụ án này được điều tra rõ ràng, bọn họ không được tự tiện rời đi.”
Có thể nhìn thấy thi thể Đỗ Uẩn Ninh lần nữa, hai người đều chịu một chút đả kích.

Trên đường đi chả ai mở miệng, mãi đến khi xe ô tô ngừng lại bên ngoài dinh thự nhà họ Viên.
Bên ngoài lác đác vài người đeo máy chụp hình thò đầu ra nhìn, vừa trông đã rõ là báo chí phóng viên.

Đối phương thấy bọn Nhạc Định Đường đi vào trong, lập tức xáp đến chào hỏi muốn phỏng vấn.

Nhạc Định Đường khoát tay không hé một lời, lập tức có tuần bộ tách bọn họ ra, hộ tống hai người vòng ra lầu nhỏ đằng sau.
Nhà họ Viên gia lớn nghiệp lớn, dùng hẳn một căn nhà nhỏ hai tầng cho người giúp việc ở, ngoại trừ phòng có đôi chút chật chội, điều kiện không bằng lầu chính xa hoa đằng trước ra thì cũng chẳng đến nỗi nào.
Từ sau khi Viên Bỉnh Đạo chết, Viên Băng không biết kinh doanh, nhà họ Viên đã không còn lớn như trước, căn phòng ban sơ trống đi nhiều, bây giờ trong lầu nhỏ này gom cả quản gia vào cũng chỉ có sáu người giúp việc.


Hầu gái A Lan bên cạnh Đỗ Uẩn Ninh là người đặc biệt nhất trong số đó.
“Tôi có nhớ cô, có một lần Uẩn Ninh hẹn gặp mặt tôi có đưa cô theo cùng.

Theo tôi được biết, cô ấy và nhà mẹ đẻ đã đoạn tuyệt quan hệ từ lâu, cô hẳn là người cô ấy khá tín nhiệm.” Lăng Xu vừa nhìn thấy cô liền nói.
A Lan thoạt tiên là ngượng ngùng cười cười, kế đó lắc đầu, làm kí hiệu tay.
Quản gia hiểu thủ ngữ, đứng bên cạnh đảm nhiệm phiên dịch: “A Lan nói nó không nhận nổi khen ngợi của ngài.”
Lăng Xu: “Một ngày trước khi bà chủ nhà cô xảy ra chuyện, sau khi trở về từ quán cà phê thì làm gì?”
Vấn đề này nhất định người của phòng tuần bộ đã hỏi, A Lan chẳng cần nghĩ suy, quản gia cũng trả lời rất nhanh chóng.
“Nó nói trông tâm trạng bà chủ không tốt lắm, cơm tối chẳng ăn được mấy miếng đã bảo mệt mỏi muốn đi nghỉ, nó không dám vào quấy rầy, ban đêm có đến gõ cửa hỏi bà chủ có muốn dùng chút bữa khuya không, bà chủ đáp không cần.

Mãi đến giữa trưa hôm sau, cũng chính là thời gian bà chủ thức dậy hằng ngày, nó đi đánh thức bà chủ mới phát hiện xảy ra chuyện.”
Lăng Xu: “Khi cô ấy còn sống có bạn bè thân thiết nào không?”
Quản gia: “Bà chủ thường xuyên dự tiệc, song rất ít khi một mình hẹn người khác ra ngoài, tôi cũng chưa từng nghe nói bà chủ có bạn thân nào.

Ấy nhưng gần đây bà chủ có nhắc tên một vị họ Lăng hai lần.”
Lăng Xu: …
Nhạc Định Đường: “Nhắc sao?”
Quản gia: “Nói rằng gặp được bạn học cũ ngày xưa, còn nói vị họ Lăng này vẫn anh tuấn như thuở nào.”
Nhạc Định Đường khẽ hất cằm, chỉ vào Lăng Xu: “Cậu ta chính là vị họ Lăng đó.”
Ánh mắt quản gia nhìn Lăng Xu tức thì biến đổi, dường như ngàn lời vạn chữ đều nằm gọn trong một thoáng im lặng đó.
Lăng Xu: …
Giờ anh giải thích cũng không phải, không giải thích cũng không phải, đành thẳng thừng vờ như không nhìn thấy.
“Tôi muốn dẫn hai người bọn họ đi hiện trường vụ án xem một lát.”
Nhạc Định Đường gật đầu: “Sau khi vụ án phát sinh bọn họ lập tức phong toả hiện trường, ngay cả dấu chân trên bệ cửa sổ cũng không động vào.”
Nhưng rất nhanh sau đó hắn nhận ra mình đã lỡ mồm.
Hôm qua trời vừa đổ tuyết, dẫu không có gió nhưng bên trên dấu chân đã đọng một lớp tuyết mỏng chưa tan hết.

Chẳng những thế, gió đẩy cánh cửa sổ mở hờ, tuyết lẫn bụi lọt vào, đến cả dưới chân giường cũng thấy rõ.

Đây dĩ nhiên là do tuần bộ chểnh mảng, nhưng ở thời buổi này, chuyện như vậy vô cùng bình thường, Nhạc Định Đường tự hiểu rõ có nói cũng vô ích.
Tầm mắt của mọi người lần khắp các ngóc ngách.
Căn phòng trang trí theo phong cách Đỗ Uẩn Ninh thích, khắp chốn hiển hiện sự mềm mại xinh đẹp xa hoa vô ngần.

Chắc hẳn Viên Băng không thích nơi này, bởi Lăng Xu không phát hiện có bất kì một thứ nam tính nào trong căn phòng cả, ngay cả quần áo đặt trong tủ cũng toàn là quần áo của Đỗ Uẩn Ninh.
Nói cách khác, hai vợ chồng này mỗi người mỗi phòng.

Thảo nào khi Đỗ Uẩn Ninh xảy ra chuyện, Viên Băng hoàn toàn chẳng hay biết gì.
“Khi kẻ xấu ra vào bằng đường cửa sổ, lẽ nào một chút xíu tiếng động các người cũng không nghe thấy à?”

Lần này người Lăng Xu hỏi là quản gia.
Quản gia cười gượng: “Lúc ông chủ trước vẫn còn, vốn nơi này có bảo vệ, nhưng về sau ông chủ chúng tôi lên nắm quyền, bảo rằng đây là chốn Tô giới, an toàn có thừa, không cần nhiều đám ăn bám như vậy nên đã cho không ít người nghỉ.

Trước khi xảy ra chuyện, nhà họ Viên do ba tên giúp việc nam thay phiên gác đêm, đôi lúc thiếu người tôi cũng sẽ phụ một chốc.

Vào đêm hôm ấy, Tam Tài ăn bậy gì đó bị đau bụng, lão Đức nghỉ phép về nhà, tôi đành tạm thời trực thay bọn họ, cơ mà lớn tuổi rồi không chịu đựng nổi, lúc nửa đêm tôi ngủ gật một lúc lâu, khi tỉnh lại trời đã sắp sáng mất, tôi thấy trong nhà không có tiếng động gì nên chẳng chú ý, ngờ đâu lại xảy ra chuyện lớn như vậy.”
Tuổi ông đã gần bảy mươi, một đầu bạc trắng, trường bào* mặc trên người nào đỡ được nổi tấm lưng đã hơi còng.

Ông cụ thế này, phá cửa sổ bỏ chạy đã viển vông chớ nói chi giết người.
Theo như lời quản gia và cô hầu gái, thường ngày Đỗ Uẩn Ninh chỉ hay đến quán cà phê uống chút trà, dạo chơi công ti bách hoá và tham gia yến tiệc của các phu nhân quyền quý là nhiều nhất.
Nếu nói bị hận thù thì cũng chỉ tranh cãi miệng lưỡi với đám phu nhân là cùng.

Phụ nữ ấy à, chơi trò ngáng chân chọc khoáy nhỏ nhen thích nhiều chuyện mà thôi, nhưng đến nông nỗi giết người thì tuyệt đối không thể nào.
“Tôi nghe tuần bộ đến đây sớm nhất bảo,” Nhạc Định Đường bước đến bên giường, đưa tay kéo ngăn kéo ra, “khi ấy bọn họ trông thấy ngăn kéo này nửa mở.”
Lăng Xu buột miệng hỏi: “Trong đó có thứ gì?”
Nhạc Định Đường: “Không thiếu thứ gì.

Tiền, trang sức, đồng hồ vàng, có tất.”
Lăng Xu: “Vậy loại bỏ suy luận hung thủ đến đây vì mưu tài hại mệnh.”
Nhạc Định Đường ừ một tiếng: “Kì thật vấn đề vừa nãy cậu hỏi họ, chúng tôi đã hỏi từ sớm rồi.”
Hắn không ngăn cản Lăng Xu là bởi muốn xem thử anh có thể có phát hiện nào mới không.
Quản gia và cô hầu gái im lặng đứng ở cửa, chờ hai người họ xem xét căn phòng một lượt rồi mới đi theo tuần bộ cùng xuống lầu.
Lăng Xu sực nhớ tới ba bức thư nọ của Đỗ Uẩn Ninh, đương định hỏi gì đó, bất chợt nghe thấy sau lưng vang lên tiếng động không nhỏ.

Anh vội quay đầu, đúng lúc nhìn thấy cô hầu gái giẫm hụt một bước, trượt từ trên cầu thang xuống.

Cô lao thẳng xuống, may thay tuần bộ nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại, nếu không quản gia đi đằng trước nhất định sẽ gặp tai nạn.
“Gì thế, không biết đi cầu thang hả!” Tuần bộ quát.
Hầu gái A Lan dường như không nghe thấy, nét mặt giăng đầy sợ hãi, đoạn cô ngoảnh phắt đầu như thể trông thấy sự vật vô cùng kinh hãi nào đó.
Lăng Xu dõi theo phương hướng của cô nhìn qua, phát hiện cửa phòng mà vừa nãy rõ ràng bọn họ đã đóng kĩ rồi, chẳng biết tự bao giờ lại mở toang.
Gió thổi tấm rèm cửa khẽ đưa, ánh sáng hắt vào lập loè thoắt sáng thoắt tối, hơi lạnh nương tuyết trắng thổi từ căn phòng mở toang thổi thẳng đến đầu cầu thang.

Trong một thoáng, dường như bên giường có bóng người, nhưng lại tựa ảo giác, tựa như do rèm cửa bay lên bay xuống tạo ra ảo ảnh.Ừ thì nhờ lão Nhạc tìm vợ.

=))
Chú thích hình ảnh:
*Bánh Napoleon (tên khác là Mille-feuille – Bánh ngàn chiếc lá):
*Trường bào (còn được gọi là Trường sam):


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận