◇◇
"Phía đông Thiên Hà có Chức Nữ, là con cháu của Thiên Đế.
Hàng năm làm công việc dệt vải, dệt ra vân cẩm thiên y, dung mạo đoan trang." Cái đáng nói là Chức Nữ kia, thật ra có những điều khác với lời đồn, Ngưu Lang Chức Nữ lúc ban đầu cũng không phải tình đầu ý hợp.
*Chức là dệt vải, Chức Nữ nghĩa là người con gái dệt vải, còn Ngưu Lang nghĩa là người con trai chăn trâu
Chức Nữ là đứa cháu gái được Lão Thiên Đế đời trước thương yêu nhất, chưởng quản việc dệt may của thế gian, tuổi còn trẻ đã quen ăn nói sắc bén hống hách, ở trên trời dưới đất đều rất có tiếng.
Kẻ sinh ra trong nhà trời, vốn dĩ chẳng mấy ai đối xử với người khác thật lòng, Chức Nữ một bộ kiêu căng, thiếu hiểu biết, coi thường trên dưới tam giới.
Nàng nói...!
"Vị thánh thủ Đào Nguyên kia, ta ái mộ y nhất, sau này nhất định sẽ để gia gia làm mai, gả ta cho y, người khác ta không vừa mắt."
Đảo mắt ba trăm năm qua đi, Chức Nữ đến tuổi xuất giá, Thiên Đế quả thực đã tự mình đưa một vạn thiên binh đến Đào Nguyên, nói là cầu hôn, thật ra là bức hôn, y sư tốt nhất của Đào Nguyên, cầm trường kiếm đứng trước cửa cốc, một thân y phục nguyệt bạch bay phần phật, mang theo bụi bẩn và máu tanh.
Khi thiên binh cuối cùng quỳ xuống trước mặt y, y lại đột nhiên ném kiếm xuống, để một trận đã thắng biến thành thất bại thảm hại.
Chỉ vì Thiên Đế nói, ngươi phải cẩn thận mà nghĩ đến vị đồ đệ tốt của ngươi đi.
Ba ngày trước khi đại hôn, Chức Nữ phụng mệnh Thiên Đế hạ phàm kiểm tra các loại vải nhân gian dùng để tế trời, lại vừa lúc gặp phải một ma đầu hai ngày trước mới bị nhốt vào Phục Ma tháp dưới chân Thiên Môn, không kịp truyền tin về Thiên Cung, nàng chỉ đành một mình tiến đến truy bắt, nhưng lại đánh giá quá cao pháp lực của mình, bị ma đầu kia đánh một chưởng mất hết pháp lực, rơi từ giữa mây xuống phàm trần, vừa vặn rơi vào nhà Ngưu Lang kia.
Dắt trâu về nhà, còn chưa kịp buộc dây xong, người nọ đã nhìn thấy có một cô nương dung mạo mỹ lệ nằm trong sân, vòng eo thon mảnh, băng cơ ngọc cốt.
Ngưu Lang đỡ Chức Nữ vào nhà, chăm nom cẩn thận, làng trên xóm dưới đều biết hắn nhặt một cô nương xinh đẹp về.
Đại nương hàng xóm khuyên hắn, không bằng kết thân luôn, còn có thể ghép thành một mối nhân duyên tốt.
Ngưu Lang xoa gáy ngượng ngùng cười, nói mình làm sao có thể cưỡng ép cô nương người ta được, phải đợi nàng nguyện ý.
"Nàng ta không nghe thì ngươi lại cứ phí công chăm nom nàng ta thế à?"
"Ha ha, chăm cũng có sao đây, nàng ấy cũng không ăn nhiều."
"Xì, cái đồ khờ dại nhà ngươi!"
Chức Nữ quả thực không ăn nhiều lắm, cũng đương nhiên không nguyện, từ xưa đến giờ nàng đều yêu cầu cao, tướng quân Nam Thiên Môn trấn thủ Cửu Tiêu Lăng Vân thập nhị lộ, Minh Vương tuyệt sắc tiêu sái dưới Hoàng Tuyền, nàng đều không coi trọng, trước mắt đã sắp thành thân rồi, sao lại phải gả cho một kẻ chăn trâu phàm trần thấp kém?
Đúng là nực cười.
◇◇
"Sau đó thì sao?" Ngôn Băng Vân hứng thú lên, đứng dưới ánh hoa đăng ấm áp đầy đường, lông mi rung động hỏi hắn.
"Ta khát nước rồi." Tạ Doãn nhướng mày, "Muốn uống một bát rượu, đại nhân có tiếp khách không?"
Hai người tìm đến một cửa tiệm nhỏ, lên nhã gian trên lầu hai, tiểu nhị bê một bình Thu Lộ Bạch lên bàn, Tạ Doãn uống một ngụm chép miệng nói: "Rượu ngon, ngon hơn cả Thái Thanh Hồng Vân trong Hán cung năm ấy rồi."
"Ngươi còn từng uống cả Thái Thanh Hồng Vân rồi? Rốt cuộc ngươi đã sống trên đời bao nhiêu lâu rồi thế?"
"Đương nhiên rồi, còn lâu hơn ngươi nghĩ nhiều."
Ngôn Băng Vân không tỏ thái độ gì, tiếp tục nói chuyện phiếm với hắn: "Thu Lộ Bạch này, vốn cũng là do Ngự Tửu Phòng của Hoàng gia ủ đấy, công thức truyền ra phố cũng thiếu mất mấy phần rồi, Thu Lộ Bạch thật sự, cần phải lấy một cái đĩa mỏng đặt dưới bụi cây trên vách đá, vào lúc sương thu dày đặc nhất, thu thập sương từ trên những ngọn cây, lấy đó ủ rượu thì mới có được mùi vị ngon nhất."
"Ngôn đại nhân còn biết nhiều về rượu thế à?"
"Ta không biết đâu...!Ta, ta không uống được rượu lắm, cũng không thường uống, là Cảnh An thích."
Cảnh An Cảnh An, lại là Cảnh An.
Tạ Doãn phát hiện phần lớn thời điểm Ngôn Băng Vân đều không phải cố ý nhắc tới kẻ kia trước mặt hắn, nhưng người này sống hơn hai mươi năm, trong những khoảng thời gian dù là khó khăn hay thuận lợi, là suôn sẻ hay cay đắng ấy, ngoại trừ Phương Cảnh An ra, thật sự không còn người thứ hai có ý muốn bước vào cuộc sống của y nữa.
Trong lòng Tạ Doãn nhất thời không biết phải vui mừng hay đố kỵ, cắn răng phát ra tiếng, cười nói với y, vừa nãy ta nói đến đâu rồi?
À, nói đến đoạn Chức Nữ không nhìn trúng Ngưu Lang.
◇◇
Đúng rồi, không nhìn trúng đâu.
Nhưng nàng thân là con cháu Thiên gia, tự cho mình siêu phàm, lại cũng không muốn phải nợ nhân tình của tên chăn trâu này thật.
"Thế này, không bằng ta đồng ý với ngươi một chuyện, như vậy đến khi đi, ta mới không có vướng mắc gì đó không nói rõ được với ngươi.
Thức ăn trân quý, mỹ nhân, hoàng quyền, phú quý, ngươi muốn cái gì?"
"Không, không cần..." Ngưu Lang kia đỏ mặt nói lắp bắp, "Nàng, khoẻ mạnh là được, nàng khoẻ rồi, ta, ta không cần gì cả."
Có lẽ Ngưu Lang chưa từng đọc sách, không nói được ra lời kinh thiên động địa gì, chỉ có thể lặp đi lặp lại mà nói với nàng, rằng nguyện vọng của ta là nàng được khoẻ mạnh.
Chức Nữ cảm thấy hắn ngốc, cười mắng một câu đồ ngốc, không nhiều lời nữa.
Thân thể nàng không thấy chuyển biến tốt, một ngày trên trời là một năm dưới đất, Chức Nữ ở lại nhân gian hồi lâu, trên điện ngọc Thiên Cung cũng mới chỉ qua thời gian một chén trà, đương nhiên chưa có ai đến tìm nàng.
Sau này có một ngày, nhân lúc Ngưu Lang kia ra ngoài chăn trâu, ma đầu tự mình đến cửa tìm nàng.
"Ngại quá, đêm quá bận chính sự, đến muộn rồi."
Chức Nữ hoàn toàn không còn pháp lực, cảnh giác mà túm lấy cái que cời lửa chỉ vào hắn hỏi, rốt cuộc ngươi là ai?
Ma đầu vắt chân ngồi trên bàn tròn, vẫn ung dng đánh giá nàng chốc lát, cười nhạo nói: "Chỉ với tư sắc của ngươi, cũng dám không biết xấu hổ mà đi khắp nơi tuyên bố muốn gả cho sư phụ ta?"
"Ta chưa bao giờ gặp ngươi, đương nhiên cũng không biết cái loại sư phụ không đứng đắn của ngươi! Người ta gả là Đào Nguyên tiên đường đường chính chính! Có liên quan gì đến loại ma đầu chạy ra từ xó xỉnh rách nát như ngươi? Dám truyền tin bậy bạ vấy bẩn sự trong sạch của ta!"
Sắc mặt ma đầu lập tức lạnh đi, giọng nói nặng nề, vô cớ khiến người ta sợ hãi: "Vấy bẩn sự trong sạch của ngươi? Sư phụ ta mới là trong sạch nhất trên thế gian này, ngươi tính là gì?"
Nói xong, chưa đợi đối phương mở miệng tay áo hắn đã vung lên, cố định nàng ta tại chỗ không cho cử động.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì! Nếu ta xảy ra chuyện, Thượng Thiên Đình sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"
"Đám Thiên Giới các ngươi, kẻ nào kẻ nấy đều như nhau, cái vị gia gia cao cao tại thượng của ngươi chỉ là loại chuột nhắt vô sỉ bắt nạt kẻ yếu, ngươi cũng dám lỗ mãng trước mặt ta à!" Phù văn trong lòng bàn tay ma đầu nổi dậy, mắt thấy đã sắp cướp đi tính mạng nàng, "Nợ của Thiên Đế ta sẽ tự đi tìm lão đòi, trước mắt quan trọng nhất là, nếu ngươi chết rồi, sẽ không có ai tranh kẹo của ta nữa."
Ngay lúc chuẩn bị động thủ, Ngưu Lang bị doạ đến run rẩy nhào vào cửa, hắn run người quỳ xuống chân ma đầu, cầu xin hắn tha cho Chức Nữ.
Ma đầu nhìn hắn nửa ngày, đột nhiên cười sâu xa, nụ cười ấy như quỷ mị yêu dị, tựa như một con dã thú cao quý mà điên cuồng.
"Thú vị lắm...!cũng được thôi, dù gì hôm nay tâm tình ta cũng không tồi, nếu vậy thì, ngươi thành thân với ả đi? Viên phòng rồi sinh con, ta sẽ tự thả cho nàng ta một đường sống."
Ngày ấy, tiếng khóc của Chức Nữ vang vọng mấy dặm lâm trang, người ta bảo, tên chăn trâu ngu ngốc kia cuối cùng cũng thông suốt rồi.
"Lời đồn Ngưu Lang Chức Nữ gặp gỡ trên cầu Hỉ Thước ôn lại tình xưa cũng là giả, chẳng qua hôm nay quả thực là ngày cả nhà bọn họ đoàn tụ, Thiên Giới không chấp nhận hai đứa con của nàng, nhưng người làm mẹ cũng không thể thật sự cắt đứt quan hệ với chúng."
Ngôn Băng Vân nghe kể chuyện xưa mà lòng khó yên, không nhịn được ngẩng đầu rót một ngụm rượu vào miệng, Thu Lộ Bạch trong miệng cay nóng, khiến y không khỏi ôm ngực ho khan, Tạ Doãn vội vàng tiến đến ôm y vào lòng, bàn tay rộng lớn ấm áp từng chút vuốt ve lưng y.
Đến khi Ngôn Băng Vân cảm nhận hết vị cay, miệng đầy vị ngọt, thì đã vì hương rượu mà nửa say rồi.
Trong lúc mê man y nghe thấy Tạ Doãn nói...!
"Nếu như là ta, sẽ nhân lúc ngươi còn chưa trải sự đời, ngây ngô không biết gì mà làm ngươi, ăn sạch sẽ, đưa hoa thược dược làm cái gì? Ngay từ đầu đã sai rồi."
"Tạ Doãn." Ngôn Băng Vân ngẩng đầu, tìm đôi mắt hắn trong mảng sương mù trước mắt, tìm được rồi liền nhìn chằm chằm vào hắn hỏi, "Làm sao ngươi biết được câu chuyện này?"
"Ngươi đoán xem?"
Ngôn Băng Vân liền lắc đầu: "Không đoán."
"Không đoán thì thôi."
Tạ Doãn nâng cằm y lên, tiến đến hôn lên cánh môi hé mở của y, lại gần lỗ tai đỏ bừng mà hỏi: "Có ai từng làm thế với ngươi chưa?"
Ngôn Băng Vân lại lắc đầu.
Tạ Doãn vươn tay che đi đôi mắt lấp lánh đang nhìn mình của y, một lần nữa đầy đầu lưỡi vào khoang miệng, đảo loạn nước bọt, triền miên không ngừng.
Tay Tạ Doãn mang theo hơi nóng, khi chạm đến dưới thân, Ngôn Băng Vân không kìm được run rẩy, y phát ra tiếng thút thít, sau đó nức nở nói với hắn: "Tạ Doãn, đừng..."
Tạ Doãn nhất thời ngẩn ra.
Hắn thầm mắng một tiếng, cưỡng chế đè ép dục hoả ngập trời, tựa vào cổ y thở dốc.
Đầu hơi lệch sang một bên, như phát tiết mà cắn thịt non trên cổ y.
"Xin lỗi, là ta mất khống chế."
Hắn vô cùng thành kính mà hôn lên mắt đối phương: "Đừng sợ ta, Ngôn Băng Vân, ngươi không muốn thì ta sẽ không động vào ngươi."
Ngôn Băng Vân đẩy hắn ra, đứng lên, bước chân hư vô, cả người lảo đảo, đi một đoạn lại quay đầu gọi hắn.
"Đi thôi."
Bất kể lặp lại bao nhiêu lần, bất kể giữa bọn họ từng có ân oán khúc mắc như thế nào, bất kể lúc trước giữa bọn họ là sầm rền gió dữ ra sao...!
Ngôn Băng Vân ở trước mặt Tạ Doãn vẫn luôn luôn thuần tịnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...