Bác Chiếndoãn Ngôn Hẻm Ô Y


Ngôn Băng Vân dư quang nhìn xuống, Phụ Thần khoanh tay mà đứng, tầm mắt cũng vừa lúc dừng trên người y.

Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, Ngôn Băng Vân lấy tốc độ nhanh nhất kéo tay Tạ Doãn, bay thẳng phía lối ra khỏi Quy Khư chi cảnh.

Một đường kiếm khí uyển chuyển, mỗi nơi đi qua đều không hề nương tay.

Mười bước, năm bước, ba bước...!
Khó khăn đến cùng, trước mắt thấy "ầm" một tiếng.

Phụ Thần giận dữ tiến đến chặn đường hai người, lấy cự thạch che kín lối ra.

"Ta phải biết từ sớm mới đúng, không thể tin ngươi được." Phụ Thần vươn tay đưa bội kiếm ra, nghiêng đầu, khuôn mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, "Thế nên ta mới nói, cái thứ tình yêu này ấy, quả đúng là thừa thãi."
Ngôn Băng Vân nâng mắt liếc nhìn hắn, cổ tay vừa lật liền thúc đẩy thuật pháp, nhất thời, nhất diệp sơn trà treo cao đầy trời, che phủ kín không trung.

Y kéo Tạ Doãn lui về sau hai bước, vẻ mặt bình đạm trầm giọng nói: "Người năm đó thúc giục sát khí trong cơ thể hắn bạo tẩu hẳn là ngài nhỉ? Người âm thầm đưa Không Động kính đến chỗ hắn cũng là ngài.

Ngài cho là hắn nhớ lại thần vực rồi thì sẽ trở về, nhưng ngài lại không tính đến chuyện hắn trút bỏ cả thần cốt, tự nguyện ở lại nhân gian."
Lời này nhìn thì có vẻ nghi ngờ, nhưng lại mang theo mười phần chắc chắn.

"Ta đoán...!Cát Hương hẳn là cũng bị ngài mê hoặc, để đưa lá thư kia đến tay Minh Cơ, để lời đồn đại về hẻm Ô Y truyền đến hoàng thành, để trọng thần thân tín của thái tử trong triều là ta, sẽ thuận lý thành chương mà tự tìm đến Tạ Doãn.

Bất kể quá trình có thế nào, chỉ cần hắn thay ta giết Hoàng Đế, sẽ tự khác phải chịu thần phạt, trở về Quy Khư."
Phụ Thần cười, tán thưởng nói: "Ngươi thông minh lắm, Nogon Băng Vân, đúng là đồ nhi tốt của sư tôn ngươi.

Năm đó, trong số chúng thần, cũng chỉ có mình hắn nói ta phong ấn Thiên Cương là vì tư dục của bản thân, nhưng vậy thì có sao? Ngươi không cảm thấy, cái loại bệnh anh hùng như bọ ngựa đấu xe của các ngươi buồn cười lắm sao?"
Ngôn Băng Vân nhướn mày, giọng nói lại càng lãnh đạm: "Ngài kiêng dè Quy Khư chứ gì?"
"..."
"Mới đầu ta cũng tò mò, vì sao ngài lại kiêng kị hắn.

Nếu chỉ là vì sát khí trong thân thể hắn, thì có thể để thập nhị thần hợp lực phong ấn lại một lần nữa, nhưng vừa nãy, ta đột nhiên đã hiểu rồi."
Ngôn Băng Vân dứt lời, nhẹ nhàng búng tay, mưa hoa đầy trời như dao nhọn đâm xuống đám người bên dưới, chỉ một khác, chúng thần đứng kín đã tan thành một làn sương khói.

"Thần mà ngài chế ra, còn không chắc bằng hung thú mà hắn nặn."
Vừa rồi Ngôn Băng Vân đã cảm thấy nơi này có một vẻ quỷ dị rất kì lạ, mãi đến lúc thấy Tạ Doãn chém giết chúng thần mới phát hiện ra, động tác của tất cả bọn họ đều tương đồng, trước mắt Phụ Thần phân tâm đối phó với y, bọn họ lại đều như một đám rối gỗ lặng ngắt.

.

truyện đam mỹ
Lời vừa dứt, biểu cảm của Phụ Thần nhất thời trở nên vô cùng đáng sợ, Ngôn Băng Vân lại vẫn rất trấn định, trên mặt không có vẻ gì khác thường, tựa hồ như chỉ mới vừa thuật lại một chuyện hết sức bình thường.

"Thần tồn tại là bởi vì tín ngưỡng của chúng sinh, vạn năm qua đi, Lục giới nay đã đều có quy tắc riêng mình, các ngươi liền bị quên dần đi."
"Quên đi, nghĩa là ngã xuống, biến mất trong tín ngưỡng, cũng có nghĩa là biến mất trong thần vực.

Điểm này, ta nói không sai chứ?" Ngôn Băng Vân dừng lại một chút, lại nói, "Nhưng chiến tranh, tử vong, tai nạn thì sẽ không bao giờ ngừng, không bao giờ bị quên lãng.

Đây là lý do khiến ngươi ngày càng suy nhược, mà Quy Khư thì ngày càng cường thịnh."
"Nói đến cùng, trước giờ ngươi chưa từng nghĩ đến chuyện để hắn lịch kiếp, không muốn hắn hạ giới, không muốn hắn nếm trải tình yêu, bởi vì trong vạn vật, chỉ có thứ ấy là không xuất thân từ thần vực, chỉ có yêu hận của thế giới không qua tay ngươi, ngươi sợ một khi Quy Khư động tình, thì sẽ không còn là Quy Khư nữa."
"Trong lòng ngươi, hắn nên bị không chế mãi mãi, giam cầm mãi mãi, bị nhốt trong Quy Khư chi cảnh hoang vu rộng lớn này, làm một con rối vô ái vô hận, chịu tiếng mắng chửi thống hận của vạn người, nhưng lại chẳng biết mình rốt cuộc là ai, phải đi về đâu."
"Hôm nay cũng thế."
"Ngay từ đâu, trước mắt chúng ta đã chỉ có hai con đường, hoặc là danh chính ngôn thuận mà giết hắn, hoặc là, để hắn mãi mãi không bao giờ bước ra khỏi Quy Khư chi cảnh được."
Hai mắt Phụ Thần đỏ bừng, bỗng nhiên phá lên cười điên cuồng.

"Là vậy thì sao, mà không phải vậy thì sao? Ngôn Băng Vân, ngươi nói nhiều như thế, đều chỉ là mấy lời vô nghĩa thôi, nơi này chỉ có ta và ngươi thôi, có tác dụng gì đâu?" Hắn đảo mũi kiếm, "Ta chỉ cần giết ngươi diệt khẩu, tất cả mọi thứ vẫn sẽ nằm trong kế hoạch."
Hắn nói rồi vung kiếm lên, Ngôn Băng Vân vừa muốn cản lại, đã bị người chặn lại kéo sang bên cạnh, Tạ Doãn chặn đứng kiếm của Phụ Thần, xong chỉ mới dùng một chút lực, Thượng cổ Thần Khí đã dễ dàng gãy đôi như rỉ sắt.

Phụ Thần kinh ngạc, Ngôn Băng Vân cũng kinh ngạc vô cùng.

Hai người trước mắt đều chỉ có đôi tay không, thuật pháp va chạm kích động bọt sóng trên biển, núi non khuynh đảo, cát vàng trăm dặm ở Quy Khư chi cảnh bị gió xốc lên giữa không trung, biến thành lốc xoáy che trời.

Tạ Doãn giết đến đỏ mặt, Phụ Thần không địch lại được, cuối cùng bị hắn ném thật mạnh từ trên mây xuống đất, che ngực phun ra một ngụm máu.

Hắn còn muốn tiến lên nữa, lại bị Ngôn Băng Vân kéo tay áo, Tạ Doãn chậm rãi quay đầu lại, nheo mắt nhìn người trước mặt, thần sắc vạn phần thống khổ, hắn không tỉnh táo, nhưng ngay sau đó lại nắm chặt lấy tay Ngôn Băng Vân.

"Đủ rồi Tạ Doãn, dừng lại." Y dịu dàng gạt tóc hắn ra sau tai, nhẹ giọng nói, "Ta ở đây rồi, ta không sao."
Phụ Thần thở dốc, cưỡng ép vị tanh trong miệng xuống, giận dữ nói: "Ngôn Băng Vân, cho dù đúng như ngươi nói, ta có tư dục, nhưng ngươi nhìn dáng vẻ hắn bây giờ là biết, lời ta vừa nói với ngươi không có nửa phần giả dối.

Ngươi vì một mình hắn, chấp nhận ruồng bỏ chúng sinh sao?"
Ngôn Băng Vân rũ đầu, biểu cảm trên mặt chẳng rõ, nửa ngày sau mới lắc đầu, chậm rãi mở miệng: "Chúng sinh và ta, và hắn, vốn chẳng có liên can gì tới nhau, lấy đâu ra ruồng bỏ?"
"Lúc trước ta hành y tế thế, tự cho mình là lấy chúng sinh Lục giới làm đầu.

Tới kiếp này, ta cũng từng tính kế lập mưu cho tân quân, cho vạn dân.

Đến giờ Ngôn Băng Vân không hề nợ nần gì trời đất chúng sinh, đến giờ, ta không còn muốn hành thiện cứu thế gì nữa, ta không cần số mệnh quyết định thay hắn hay thay ta."
"Nếu nhất định phải chọn...!Lần này, ta chỉ chọn Tạ Doãn."
Y vừa dứt lời, lối vào Quy Khư đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.


Vì thế Ngôn Băng Vân mới lộ ra một nụ cười nhàn nhạt hiếm có: "Ngài nói đúng, vừa rồi mấy lời ta nói, đúng là vô nghĩa phí lời, nhưng không phải là đang phân tích cho ngài, mà chỉ là để kéo dài một chút thời gian thôi."
Sơn thạch vỡ nát, một con huyền quy khổng lồ xô đổ hòn đá chặn lối, nó lắc đầu, phía sau là đàn thú dũng mãnh, và vô số thiên binh trọng giáp.

Nguyên Lãng lệnh cho thủ hạ bao vây nơi này, xoay người đến xem Ngôn Băng Vân có thương tích gì không.

Trường Hồng xoay trái xoay phải quanh người y, oán trách y phải báo sớm một chút.

Tiểu Cửu ẩm ĩ xông đến, được Ngôn Băng Vân ôm chặt lấy, nó tựa vào vai Ngôn Băng Vân cọ cọ, đột nhiên chỉ chỉ vào Tạ Doãn, lớn tiếng hỏi: "Sao ngươi lại khóc?"
Ngôn Băng Vân đột nhiên quay đầu lại.

Tạ Doãn cười trong nước mắt, giờ phút này đang im lặng nhìn y, trong mắt tràn đầy thâm tình.

Hắn đưa tay lên ôm Ngôn Băng Vân vào lòng, tựa vào vai y, vùi vào cổ y, không kìm được run rẩy.

Hắn nói: "Vân nhi, cảm ơn người."
Hắn không biết phải cảm ơn y cái gì, vì quyết tâm chịu chết cùng hắn cũng được, mà vì sự thiên vị độc nhất vô nhị này cũng được.

Nếu lúc trước, sự tồn tại của y khiến Tạ Doãn cảm thấy mình có chốn về, vậy thì đến hôm nay nghe được những lời y nói, mới khiến Tạ Doãn cảm thấy, cái nơi để trở về ấy, có một người đang đợi hắn.

Vĩnh viễn chờ đợi hắn.

◇◇
Phụ Thần bị thiên binh vây quanh, cúi đầu ngồi dưới đất, trong lòng bỗng sinh ra một chút bi ai.

Hôm nay hắn đã hoàn toàn rơi khỏi thần đàn rồi, rơi xuống một mảnh đất bụi bặm chẳng biết nằm ở nơi nào giữa nhân gian.

Đang ngẩn ngơ, đột nhiên có một đôi chân dừng trước mắt, hắn ngẩng đầu, Tạ Doãn đưa cho hắn một bàn tay, hắn dừng lại đôi chút, mượn lực từ bàn tay kia, khó khăn mà đứng dậy.

Hai người sóng vai cạnh nhau, dáng vẻ giống hệt như thuở thiên địa sinh ra từ vạn năm trước.

"Hôm nay là do ta thiếu sắc bén rồi." Phụ Thần dừng một chút, lại nói, "Quy Khư, lần này gặp ngươi, hình như đã thay đổi rất nhiều."
"Ăn hoa màu ngũ cốc, chịu tình khổ của chúng sinh, phải đổi thôi." Tạ Doãn cười, "Nơi này đã sớm không còn Quy Khư nữa rồi, sau này cứ gọi ta là Tạ Doãn đi."
"..."
"Nói ra, hai ta đồng khí liên chi, nếu ở nhân gian, cũng là thủ túc chí thân."
Phụ Thần cười thoải mái, lại nghe thấy Tạ Doãn nói: "Lúc ta còn rất nhỏ, cũng từng hâm mộ ngươi."
"Hâm mộ ta?"
"Khi đó, cả Lục giới đều thờ phụng ngươi.

Chúng thần lấy ngươi làm tôn, nhật nguyệt lên phía đông xuống phía tây đều phải đi qua chỗ ngươi, sông nước biển hồ, gió mưa bốn mùa cũng đều nghe theo hiệu lệnh của ngươi.

Lúc trước ta cảm thấy ngươi có tất cả mọi thứ, thoạt nhìn vô dục vô cầu, cực kỳ tiêu sái, thế nên hâm mộ ngươi.

Nhưng giờ ta nhìn, lại cứ thấy ngươi đáng thương."
Phụ Thần cười khổ: "Ồ? Vậy à?"
"Phải, bất lão bất diệt, có được sinh mệnh dài lâu bất tận, nhưng ngươi sẽ không bao giờ biết cảm giác được người khác ôm lấy là thế nào, quyến luyến môi răng, triền miên trên giường lại như thế nào, đương nhiên cũng sẽ không biết được rằng, yêu một người nghĩa là có thể vì người ấy mà vứt bỏ tất thảy."
"..."
Phía xa náo nhiệt vô cùng, Ngôn Băng Vân được mọi người vây quanh hỏi han ân cần, có mấy con hung thú cọ cọ lòng bàn tay y, Tiểu Cửu ở bên cạnh kêu gào không biết đang đòi cái gì.

Rồi sau đó, tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt của hắn, y quay đầu lại nhìn về phía hắn, nụ cười khuynh đảo núi sông, nhật nguyệt tinh thần đều mờ nhạt đi.

Tạ Doãn cong môi: "Bất kể ngươi có tin hay không, thì ta cũng chưa bao giờ muốn tranh giành cái gì với ngươi cả, cái mà ta muốn, đã có được từ sớm rồi, hơn nữa sẽ không bao giờ để mất đi nữa."
Hắn đưa cho Phụ Thần một viên kẹo, là loại mà Ngôn Băng Vân thích ăn, mấy năm ấy lúc nào hắn cũng mang theo bên người.

Hắn nói, người mà đã nếm được vị ngọt rồi, thì sẽ không thể ăn nổi vị đắng nữa.

Hắn đi về phía Ngôn Băng Vân, đi về phía đoá hoa trà nở rộ trong trái tim, không bao giờ tàn phai của hắn, từ ấy về sau, mới là bắt đầu.

"Đi thôi sư phụ, chúng ta về nhà."
◇◇
Phụ Thần một mình rời đi, thiên binh còn lại thu dọn tàn cục, hơn trăm hung thú phong bế lối vào Quy Khư chi cảnh một lần nữa, biển lớn cát bằng, mãi mãi khoá chặt.

Lúc đến chỉ có một người, lúc về lại là cả đoàn người nhộn nhịp, Ngôn Băng Vân kinh ngạc phát hiện ra, y dường như hoàn toàn không hề bài xích cảm giác này.

Trường Hồng và Nguyên Lãng cùng đi phía sau, Tiểu Cửu một mình chạy trước.

Tạ Doãn nắm tay hắn, xoa tới xoa lui, mãi không thấy đủ.

Bây giờ hắn thẳng lưng vững bước, chẳng nhìn ra chút thương tích nào.

"Đau không?" Y hỏi Tạ Doãn.

"Hả? Mấy vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại."
"Ta nói là bỏ thần cốt."
Tạ Doãn trầm mặt, không khí bốn phía đều trở nên lặng đi.

Hồi lâu sau hắn mới ậm ừ nói: "Sao người lại biết...!Hoàng Điểu nói cho người à?"

"..."
"Không thể đau bằng mất đi người đâu."
Cảm xúc của Ngôn Băng Vân thoáng chốc trầm xuống.

Tạ Doãn thấy thế, lại vội vàng dỗ dành y.

"Vân nhi, ta vừa đột nhiên nhớ ra, ở ngay đây này, vạn năm trước, dường như ta từng gặp người."
Ngôn Băng Vân cố ý nói: "Ngươi nhớ nhầm rồi."
"Không nhầm đâu." Tạ Doãn ghé sát lại gần y, bốn mắt nhìn nhau, "Ta nhớ đôi mắt của người."
Lời này vốn dĩ là tán tỉnh, nhưng rơi vào tai Nguyên Lãng phía sau lại biến thành tên háo sắc Tạ Doãn phóng đãng gan to bằng trời, nhuốm bẩn sư trưởng băng thanh ngọc khiết không dính bụi trần của hắn.

Hắn quay đầu "Hừ" một tiếng, hung hăng trợn mắt, tức giận bất bình nói với Trường Hồng: "Con thật sự không hiểu nổi, Ngôn trưởng lão giữ thân trong sạch như thế, tại sao lại đi cùng cái loại người như Tạ Doãn.

Hai người họ nhìn qua thì bất kể là phẩm tính hay là hứng thú đều rất khác biệt."
Trường Hồng vuốt râu cười không đáp, lời này lại rơi vào tai Tạ Doãn, hắn quay đầu nhướn mày với Nguyên Lãng: "Ngươi nói đúng, khác đấy, ta cũng sầu não lắm.

Vân nhi thích rượu hoa tùng, thích lấy sương xuân nấu trà, nhưng ta lại thích hồng tụ thiêm hương, phù dương noãn trướng.

Nhưng mà ngươi xem...!đâu có vấn đề gì đâu."
Lời nói ngông cuồng, khiến cả ba người ở đó đều đỏ cả mặt.

Nguyên Lãng: "..."
Trường Hồng: "..."
Ngôn Băng Vân cúi đầu đỡ trán: "Tạ Doãn, câm miệng đi."
Ngôn Băng Vân nhất thời vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Tạ Doãn lại không hề có lòng hối cải, thừa thắng xông lên tiếp: "Nể giao tình nhiều năm của chúng ta, sư huynh dạy cho ngươi một đạo lý này, người đã vươn tay hái sao rồi, sẽ không chịu nhuốm bùn nấu nướng nữa đâu.

Nhân lúc còn sớm, ngươi bỏ cái lòng trộm cướp ấy đi."
"Ai có giao tình với ngươi hả!" Hắn nói xong câu này, mãi mới nhận rõ ý đối phương, vô cùng tức giận mà nắm chặt tay, "Ngươi bảo ai là trộm cơ!"
"Ấy, hắn nhột rồi kìa, sư phụ người thấy đó, ta không chỉ đích danh ai đâu nha, tự hắn giật mình ấy chứ, định làm gì hả? Muốn đánh nhau à? Ta không thèm đánh với ngươi đâu, ta bị thương là Vân nhi thương tâm lắm."
"Ngươi! Đánh một trận đi!"
"Không đánh không đánh, ta đã bảo không đánh là không đánh mà!"
"Đánh!"
"Không đánh."
◇◇
Đến khi về tứ phương vực, Ngôn Băng Vân mới cảm thấy trái tim treo lơ lửng bấy lâu được đặt xuống.

Tạ Doãn ngoài miệng thì nói là không vấn đề gì, nhưng trên lưng lại đều là vết thương máu tươi đầm đìa, vừa chạm vào đã đau nhói, Ngôn Băng Vân đè hắn lên giường, vội tới vội lui chữa thương giảm đau cho hắn, còn phải chịu đựng đối phương giở trò với mình.

Cuối cùng y cũng không nhịn nổi nữa, phồng má uy hiếp hắn: "Tạ Doãn! Còn làm loạn nữa thì ta sẽ trói ngươi vào giường đất!"
Tạ Doãn nhướn mày, xoay người đè y xuống dưới, nắm cằm y, vui đùa nói: "Hoá ra sư phụ thích chơi kiểu kích thích như thế à."
"Ngươi! Ngươi đừng có làm loạn!"
"Ừm...! Để ta nghĩ xem, lấy cái gì trói ta bây giờ nhỉ?" Một tay hắn giữ cổ tay y, một tay mò xuống bên hông, sờ theo đai lưng, "Lấy cái này được không?"
Ngôn Băng Vân còn chưa đáp lời, giây tiếp theo đã bị hắn bịt chặt môi, đầu lưỡi Tạ Doãn cạy khớp hàm y ra, liếm mút, ngậm lấy đôi môi thơm mềm, Ngôn Băng Vân hơi nhíu mày, thân thể đã sớm run lẩy bẩy.

"Run rẩy thế này...!Sư phụ muốn ta rồi."
"Ta không có."
Tạ Doãn miệng thì nghiêm chỉnh, nhưng động tác trên tay lại tỏ rõ khao khát vô cùng, hắn làm như ý muốn, lấy đai lưng buộc cổ tay Ngôn Băng Vân lại, rồi phát ra một tiếng cười nhẹ, vừa lòng nói: "Được, người không muốn."
Sau đó liền cúi đầu cọ cọ chóp mũi y: "Là ta muốn người, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người đã muốn người rồi."
Ngôn Băng Vân lại càng run hơn.

Tạ Doãn sợ y bị cảm, xoa ấm tay rồi mới đặt lên bụng Ngôn Băng Vân, làn da trắng như ngọc lại mềm mại, Tạ Doãn cúi người, hôn nhẹ vô số lần lên bắp đùi và xương mu của y.

Ngôn Băng Vân bị trói tay buộc vào giường, nửa người bị Tạ Doãn ép buộc, chỉ đành mở lời nói: "Tạ Doãn, đừng...!ngứa!"
Tạ Doãn không để tâm, âu yếm thịt non loã lồ trước ngực y, xuống nữa, thong thả ngậm vật đã nửa đứng thẳng dưới thân y vào miệng, khiến Ngôn Băng Vân không kịp được cong lưng, lắc đầu khó nén: "Đừng như thế..."
Nhưng đợi đến lúc Tạ Doãn bắt đầu thong thả phun ra ngậm vào, y đã rên rỉ đứt quãng, không nói được thêm lời chối đẩy nào nữa.

Cuối cùng, Tạ Doãn nuốt đầy bạch trọc trong miệng xuống, rồi lại quấn đến hôn môi y, nước bọt và tinh dịch cùng chảy xuống cằm Ngôn Băng Vân, rồi mờ dần xuống cổ, chỉ để lại vệt nước lấp lánh.

Đôi môi y bị gặm đến vừa đỏ vừa sưng, không kìm được thở dốc, hơi thở mong manh, tựa như một lời mời gọi mơ hồ.

Tạ Doãn không có nhẫn nại, hắn ngậm lấy vật nhô lên trước ngực Ngôn Băng Vân, vươn tay cởi trói cho y, thành thạo lột sạch y phục trên người.

Hắn lật người y lại, ôm vòng eo thon gọn của đối phương, từ phía sau thong thả tiến vào thân thể y.

Da thịt kề cận, sống lưng Ngôn Băng Vân hiện lên bức hoạ hoa trà hoàn chỉnh, khiến Tạ Doãn nhất thời kinh diễm: "Ngoài dự đoán đấy, cái thứ này cũng vẫn quay lại được cơ à."
Thân thể hai người vô cùng hoà hợp, Tạ Doãn vừa tiến vào đã được thịt non chèn ép bọc lấy, hắn không nhịn được đâm vào rút ra, hàm răng cắn xuống phía sau gáy y, có lẽ tư thế này cắm sâu quá, Ngôn Băng Vân khó kiềm nổi mà ngẩng đẩu lên.

Tạ Doãn dùng hai ngón tay khuấy động miệng y, kề bên tai y, dùng giọng nói như mê hoặc khiêu khích y.

"Sư phụ, hoa trà này đúng là tuyệt mỹ, đoá hoa đẹp nhất thế gian, bây giờ đang ở dưới thân ta.


"Người kẹp chặt quá...!Ưm...!Nhẹ một chút, để ta vào thêm một chút."
"Vân nhi thật sự đã sớm khoá chặt hồn phách của ta rồi, người quyến rũ đến thế, ta sợ sớm muộn cũng có ngày chết trên thân người mất."
Hắn nói đến câu này, Ngôn Băng Vân đột nhiên quay đầu, ai oán mà trừng mắt nhìn
Tạ Doãn một cái, sau đó hung hăng cắn vào cánh môi hắn.

Đôi mắt xinh đẹp chuyển động, câu hồn nhiếp phách, Tạ Doãn nhất thời tâm động, dùng đầu lưỡi nhẹ quét qua vành tai y, cẩn thần ma sát khắp cơ thể y.

Tạ Doãn cười: "Thích à?"
Ngôn Băng Vân quật cường cắn răng: "Không thích."
"Nhưng người kẹp chặt hơn rồi."
Ngôn Băng Vân nhất thời vừa xấu hổ vừa giận dữ, xoay người dè Tạ Doãn xuống, y học theo Tạ Doãn hôn lên cơ ngực hắn, rồi xương quái xanh, cuối cùng ngồi trên người hắn cẩn thận miêu tả đôi môi đối phương.

Tạ Doãn bị dục hoả thiêu đốt, liền vào bằng tư thế này, từng chút đâm cho bụng đối phương nhô lên, như thể có mang.

Hắn nghĩ vậy mà không khỏi bật cười, Ngôn Băng Vân thở dốc hỏi hắn nguyên do, bị hắn vỗ mông đâm vào sâu thêm.

Ngôn Băng Vân hô lên một tiếng: "Ngươi đừng..."
"Đừng cái gì?"
Ngôn Băng Vân đỏ mặt đáp: "Đừng đánh..."
Y cắn môi, hình như có chút ẩn nhẫn, Tạ Doãn nhướn mày, ngồi dậy ôm y vào lòng, tay lại không ngoan ngoãn mà xoa cánh môi tròn trịa.

Hắn hôn lên vành tai mềm mại của Ngôn Băng Vân, bắt chước động tác giao hợp đâm vào rút ra.

Bàn tay theo đó đánh xuống mông y, khiến cả người Ngôn Băng Vân run lên, kêu hai tiếng, cơ thể lập tức mềm nhũn ra.

Y bám vào vai Tạ Doãn, vô cùng bất lực, ánh mắt mờ đi, vội vã hôn lên môi hắn, bày ra dám vẻ động tình khó nén.

"Tạ Doãn...!Tạ Doãn...!muốn nữa..."
Giống như một con mèo trêu đùa người ta.

Sau đó, cánh mông tuyết trắng đầy dấu tay đỏ bừng, Ngôn Băng Vân run rẩy đến lúc không còn bắn được gì nữa, lại vẫn bị Tạ Doãn lôi kéo thêm rất nhiều lần.

Đợi đến khi xong chuyện, Tạ Doãn ôm Ngôn Băng Vân cũng với mớ y phục hỗn loạn vào lòng, hai người khó khăn lắm mới nói đến hình vẽ trên lưng.

Ngôn Băng Vân vốn đã cạn kiệt sức lực, lại như nhớ ra cái gì, tò mò hỏi.

"Thuộc bột này, ngươi nói ngươi đã từng thử, thử ở đâu vậy?"
Tạ Doãn không đáp, tỏ vẻ bí mật, mỉm cười nhìn y.

Ngôn Băng Vân nhất thời sáng tỏ.

"Vẽ cái gì vậy?"
"Không phải tranh, là tên." Tạ Doãn cười, "Của người."
"..."
"Người có muốn xem không?"
Ngôn Băng Vân dừng nửa ngày, có chút khó chấp nhận nổi, dùng mu bàn tay che nửa mặt, miệng vừa giận vừa vui nói: "Tạ Doãn! Ngươi là đồ biến thái thật hả?!"
(Nghe như kiểu trẻ chow xăm tên ny lên người zị =)))))
◇◇
Sáng sớm hôm sau, Ngôn Băng Vân tiến cung bàn giao sự vụ của Ám các lại cho Thập Nhất.

Dặn dò hắn nhất định phải giữ mình, cố gắng hết sức, cuối cùng lại một mình đi tới đình giữa hồ nói lời cáo từ với Cảnh An.

Tuyết đông trắng xoá, trời đất lạnh lẽo.

Ngôn Băng Vân chỉ mặc một tấm áo đơn, Phương Cảnh An lại đã khoác áo choàng minh hoàng dày nặng.

Hắn giơ tay tiếp đón y, Ngôn Băng Vân đi lên bậc thang, đến gần mới phát hiện ra hắn đang luyện chữ.

Giấy Tuyên Thành trắng mờ, ba chữ "Ngôn Băng Vân" vuông vức hiện lên ở giữa.

Ngôn Băng Vân thả lỏng khuôn mặt: "Lúc nhỏ luyện chữ, ngươi cũng thường thích viết tên ta."
"Quen rồi, cảm thấy viết ba chữ này rất thuận tay." Cảnh An vén tay áo đặt bút xuống một lần nữa, nói tiếp, "Thiên viện ở hành cung phía tây ta đã cho người dọn xong rồi, chừng nào thì ngươi dọn tới?"
Ngôn Băng Vân gật đầu: "Hôm nay ta đến, là để từ biệt với ngươi."
Cảnh An dừng tay lại: "Từ biệt? Bây giờ mọi sự đã trần ai lạc định, ngươi còn muốn đi đâu nữa? Băng Vân, nếu ngươi có gì không hài lòng với ta, ngươi có thể nói ra, ta sửa là được."
"Không có, ngươi làm tốt lắm, tương lai cũng sẽ là một hoàng đế tốt, chỉ là Cảnh An, ta không thuộc về nơi này."
"Vậy ngươi thuộc về nơi nào? Nơi có Tạ Doãn ấy sao?"
Phương Cảnh An cắn chặt răng, lại nói: "Ta cho rằng ngươi thân cận với hắn đều là vì ta, ta cho là ngươi phân rõ được."
"Đúng là ta phân rõ được." Ngôn Băng Vân chậm rãi nói, "Lúc đầu ta cho là, bởi vì ngươi ngắt một đoá thược dược cho ta nên ta mới thích ngươi, sau này ta lại cảm thấy, hẳn là lúc ngươi viết tên ta khiến ta rung động.

Mà đến giờ lại cảm thấy, giữa đôi ta có lẽ chưa từng có tình yêu..."
"Nếu là thích, ta phải muốn ôm ngươi, muốn hôn ngươi, khao khát kề cận da thịt cùng ngươi chứ."
Giống như ta với Tạ Doãn vậy...!
"Chưa từng thử, làm sao biết được ngươi có muốn không?"
Phương Cảnh An gạt giấy bút, tức giận tiến đến, khi hắn nắm cằm Ngôn Băng Vân, suýt chút nữa hôn xuống, Ngôn Băng Vân đột nhiên nghiêng đầu cười.

"Băng Vân..."
"Cảnh An, ta không biết phải giải thích những chuyện giữa ta và Tạ Doãn với ngươi như thế nào cho được, nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cả đời này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa, bởi vậy, dường như cũng chẳng nhất thiết phải giải thích.

Hôm nay ta đến, vốn là để nói một lời cảm ơn với ngươi, cảm ơn ngươi khi còn niên thiếu đã thu nhận ta, cho ta một khoảng thời gian tốt đẹp hiếm hoi."
"Tạ Doãn nói, ta chỉ có thể sống đến 40 tuổi, coi như là thương hại ta đi, ngươi có thể ở lại với ta không? Đợi đến khi ta chết rồi, ngươi muốn đi đâu cũng được, ta..."
"Không được, không được đâu." Ngôn Băng Vân nói, "Ta đã để hắn phải đợi lâu lắm rồi..."
Câu cuối cùng Cảnh An nghe không hiểu được, hắn cũng không muốn hiểu.

Khi còn nhỏ, hắn thích phụ thân nhất, nhưng bất kể hắn tỏ ra ưu tú đến thế nào, phụ thân cũng vẫn hờ hững với hắn, sau này hắn muốn cùng mẫu thân sống yên bình nốt quãng đời còn lại, mẫu thân lại cũng bỏ hắn lại một mình mà đi.

Đến khi niên thiếu, hắn thích một cô nương, cô nương ấy lại không hề yêu hắn, hắn nghĩ, vậy thì cứ ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng chu toàn cũng được, nhưng cuối cùng, đến bảo vệ cũng chẳng thể danh chính ngôn thuận.

Hắn từng thích Ngôn Băng Vân ư?

Phương Cảnh An nhớ đến gương mặt lúc nhỏ rúc vào lồng ngực hắn khóc nhè, non nớt mà xinh đẹp.

Trái tim như thể bị ai đó bóp nghẹt lại.

Từng thích chứ.

Từng thích vô cùng, vô cùng.

Từ đầu đến cuối, lý do khiến hắn không hề kiêng dè gì với Ngôn Băng Vân không phải là vì ghét y, lợi dụng y, hắn chỉ cho là, ít nhất thì người này, sẽ mãi mãi không bao giờ rời xa hắn.

Cảnh An còn muốn mở miệng nữa, bỗng nhiên lại bị một đứa nhỏ chẳng biết từ đâu đến cắt ngang.

Tiểu Cửu chạy về phía Ngôn Băng Vân, nhào vào lồng ngực y, vừa hôn vừa cọ mặt y, lớn tiếng gọi: "Mẫu thân!!!"
Ngôn Băng Vân trừng mắt, cả kinh đến suýt thì ngã, thấy thân mình đã lảo đảo, nhưng lại rơi vào một cái ôm ấm áp vô cùng.

Tạ Doãn ôm eo y, dùng tấm áo lông cừu trắng bao bọc y vào lòng, nhẹ giọng trách cứ: "Trời lạnh thế này, sao ra ngoài mà không nhớ mặc thêm xiêm y."
"Cha! Cha đến đúng lúc lắm! Không là mẫu thân té mất! Mẫu thân cách xa cha nửa bước cũng không được!"
Ngôn Băng Vân đỡ trán: "Các ngươi..."
Làm cái trò gì không biết.

Tạ Doãn đưa mắt ra hiệu, Tiểu Cửu tiếp tục nói: "Cha thân thủ tốt ghê, cha và mẫu thân đúng là duyên trời đất tác hợp.

Mỗi ngày đều vui vẻ vô cùng!"
Ngôn Băng vân: "..."
Đây là kịch bản gì thế nào.

Phương Cảnh An choáng váng đến run rẩy, nửa ngày mới nói được một câu hoàn chỉnh: "Vị này là..."
"Là hai ta sinh." Tạ Doãn cướp lời, lại bảo Tiểu Cửu, "Mau gọi cữu phụ đi, cữu phụ của con làm quan lớn ở nhân gian đấy, nhiều tiền lắm, có lì xì cho con đấy."
Đôi mắt Tiểu Cửu lập tức sáng lên: "Cữu phụ!"
"Ấy, ấy, ấy." Cảnh An đứng nguyên tại chỗ, đi không được mà ở lại cũng không xong, nhất thời xấu hổ cực kỳ.

Vẫn là Tạ Doãn có lòng nhắc nhở hắn: "Cảnh An huynh? Tiền mừng tuổi đâu, cháu trai lớn của ngài còn đang chờ nè."
"Ờm...!phải phải." Phương Cảnh An một bên nói một bên lấy túi tiền tuỳ thân ra, "Lần này ta, lần này ra ngoài hơi vội, không chuẩn bị gì..."
"Không sao, không sao, vậy cảm ơn trước nha, chà, thật đúng là, để Cảnh An huynh phải tốn của rồi." Tạ Doãn giành lấy túi tiền trong tay hắn, nhét vào tay áo, ngẩng đầu nhìn hắn bị hành động này làm cho kinh hoàng vô cùng, lại giải thích, "Trẻ con không biết tiêu tiền, ta nhận thay nó trước."
Tạ Doãn nói xong, lại nâng mắt, giả bộ nói: "Cảnh An huynh mãi mà chẳng thả Vân nhi nhà ta về, định mời cơm trưa à? Nếu không thì chúng ta phải về nhà đây."
Trên bàn vẫn còn tờ giấy Tuyên Thành viết tên Ngôn Băng Vân, Phương Cảnh An nắm chặt nó vào lòng bàn tay, đến giờ mới hít sâu một hơi rồi xua xua tay, giả bộ cười: "Mời các vị về đi thôi."
◇◇
Bước vào Lương Thành rồi, Tiểu Cửu mới nhảy xuống khỏi người Tạ Doãn.

Nó ngoắc ngón tay với Tạ Doãn, "Nào, xoè tiền ra đây."
Tạ Doãn gạt phăng tay nó đi: "Tiền gì mà tiền!"
"Ngươi bảo cơ mà! Gọi cha một tiếng là 10 lượng, gọi mẹ một tiếng 20 lượng, ta đã thương lượng với Tiểu Bạch rồi, hắn đã đồng ý là có tiền thì sẽ đưa ta đến Tuý Tiên Cư mới mở trong thành chơi rồi!"
"Diễn giả trân thế mà dám đòi tiền ta! Đòi tiền không có muốn mạng cũng không cho.

Không phải ta nói chứ, ngươi bớt đi với cái tên Bạch Trạch lòng dạ hiểm độc kia đi, nhóc con như ngươi mà thành trò vui của người khác thì đừng trách ta không nhắc trước."
"Ngươi!" Tiểu Cửu méo miệng, vô cùng đáng thương mà nhìn về phía Ngôn Băng Vân, "Tiểu Ngôn ca ca! Tạ Doãn bắt nạt ta..."
Ngôn Băng Vân bất đắc dĩ cười, vươn tay về phía Tạ Doãn: "Tổng cộng là bao nhiêu?"
Tiểu Cửu hắt cằm: "150 lượng nhé, ta còn gọi cả cữu phụ nữa đấy!"
"150 lượng! Ngươi ăn cướp hả!" Tạ Doãn cắn răng, vẫn ngoan ngoãn móc túi tiền ra đưa cho Ngôn Băng Vân.

"Ta cho em hai trăm lượng." Ngôn Băng Vân dừng lại trong ánh mắt lấp lánh như sao của Tiểu Cửu một chút, lại nói, "Em gọi một tiếng cha mẹ nữa nghe xem nào."
Tiểu Cửu ngẩn ra tại chỗ, Tạ Doãn lại ôm lấy eo Ngôn Băng Vân, đầy vẻ ghét bỏ.

"Cần gì một thằng con nhặt thế, nếu người muốn, tự chúng ta sinh một đứa, nghe nói ở bí cảnh Bà Dương có một loại thảo dược có thể khiến nam tử sinh dục, hay là để hôm khác..." Tạ Doãn nói được một nửa, ngẩng đầu lên thấy Ngôn Băng Vân sắc mặt tái mét, lập tức ngậm miệng, quay đầu ồn ào với Tiểu Cửu, "Ai chà, người ta không diễn nữa rồi, cha chỉ còn mỗi con thôi."
"Tạ Doãn!! Tiểu gia giết ngươi!!!"
Hai người chạy xa, Ngôn Băng Vân tản bộ phía sau, hai bên ngõ nhỏ đã được Tạ Doãn trồng đầy hoa đào một lần nữa, có cây gặp lạnh trông có vẻ khô héo, Ngôn Băng Vân giơ tay, lá úa hoa tàn liền tập tức tưoi lại.

Từ ấy về sau, thế nhân đồn đại, phế đô Lương thành có một con hẻm sâu, tên gọi là Ô Y, cuối hẻm có một cửa tiệm, trong tiệm có hai vị tiên nhân, buôn bán vô tà ái dục của thế gian.

Người có duyên hoặc từng vào hẻm đều nói, hoa đào mà tiên nhân trồng cho thê tử kết tóc lúc nào cũng nở rộ tưng bừng, chưa bao giờ lụi tàn.

◇◇
Tạ Doãn làm loạn đủ rồi, quay đầu tìm kiếm y trong sương mù mênh mang, thấy y ngẩn ngơ bên dưới cành đào, lại quay ngược mấy bước vươn tay về phía y.

Ngôn Băng Vân nhìn hắn, bàn tay nhỏ dài đưa vào lòng bàn tay hắn, Tạ Doãn dùng một chút lực ôm y vào lòng, sau đó xoay người đè y lên thân cây, nhướn mày, cà lơ phất phơ trêu đùa y: "Cho một cơ hội đi sư phụ, đồ nhi muốn làm điểm tâm ngọt cho người cả đời."
Vì thế Ngôn Băng Vân liền nhớ tới, cái nụ hôn sai trái dưới trời hoa năm ấy.

Lúc ấy chẳng ai ngờ được, câu hỏi của hắn lại như đá chìm xuống đáy biển, đợi ngần ấy năm cũng chẳng có hồi âm.

Eo thon tinh tế, môi mỏng mà lạnh, nhịp tim hai người như trống, còn có một câu nhẹ như bẫng của Ngôn Băng Vân...!
"Được."
Cổ họng Tạ Doãn khô khốc, đầu ngón tay nắm lấy y cũng hơi run lên, biểu cảm như thể sắp khóc: "Đã nói rồi nhé, chớ có đổi ý."
Ngôn Băng Vân cười: "Không bao giờ đổi ý."
Từ ấy về sau...!
Mầm xuân đâm chồi nảy lộc là người, làn gió mùa hạ tiết mang chủng là người.

Lá vàng mùa thu rụng xuống là người, mùa đông vắng vẻ mà đẹp đẽ cũng là người.

Ta nhìn thấy núi sông phía xa, núi sông là người.

Ta thấy hoa cẩm tú nở, hoa nở là người.

Ta thấy lòng người lòng quỷ, mây đổi sao dời, cá bơi dưới nước, chim bay trên trời, mặt trời mọc rồi lặn, ca múa thanh bình...!trong mắt đều là người.

Cả một đời mơ màng khoảnh lại, cỏ cây từng ngắm nhìn ở chốn nhân gian, phong cảnh bốn mùa từng đi qua, nơi sinh chốn về, không có nơi nào là người, không có nơi nào không phải là người.

- CHÍNH VĂN HOÀN -.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui