Bác Chiếndoãn Ngôn Hẻm Ô Y


Đêm ấy, Ngôn Băng Vân ngủ không được yên ổn lắng, trong lúc mơ mơ màng màng cứ cảm giác có một thứ gì đó trơn ướt lạnh lẽo vuốt ve mắt cá chân và cánh tay y, leo lên bụng, trượt qua sườn cổ, cho đến khi có tiếng người nói chuyện bên tai y, y bừng tỉnh, đột nhiên mở mắt ra, chẳng hề nhìn thấy gì.
Chắc hẳn là bóng đè.
Y đứng dậy lấy nước trên bàn, chén nước lạnh lẽo trôi xuống bụng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Tiểu Cửu ở bên cạnh ngủ dang ra thành chữ X, trên lông còn dính nước miếng, cái bụng mềm mại phơi bày ra, để lộ một lớp lông ngắn.
Gió lạnh thấu xương, không biết cửa sổ đã đẩy cửa hé ra từ lúc này, khí lạnh rót vào, khiến đầu ngón tay và gương mặt Ngôn Băng Vân đều lạnh lẽo.

Y không ngủ được nữa, kéo chăn bọc kín người Tiểu Cửu lại, xong mới thanh thản khoác một lớp áo ngồi xuống bên cửa sổ.
Trời còn chưa sáng hẳn, mưa cũng đã ngừng, mây hối đã tan, nhìn thấy ánh mặt trời rồi.
Y vươn tay làm một cái quyết, đầu ngón tay bỗng nhiên xuất hiện một đoá hoa trà màu tuyết trắng toả ánh quang nhàn nhàn.

Trong bóng tối mờ mờ, xinh đẹp tựa như cây quế trên Nguyệt cung ở Cửu Trùng Thiên.
Ngôn trưởng lão buồn chán vô cùng, cứ thắp sáng rồi lại dập tắt bông hoa, đến giờ mới nhận ra ngoại trừ Tạ Doãn, hoa của y chẳng gửi đi đâu khác được.
Đang ảo não, y lại chợt nghĩ ra, y nhớ đến sư huynh.
◇◇
Ngôn Băng Vân đi theo nhất diệp đến Vô Vọng sơn.
Nơi này ngoại trừ Trường Hồng, còn có vầng thái dương cuối cùng thoát được khỏi mũi tên của Hậu Nghệ, thế nên ở đây sẽ luôn luôn là ban ngày, không bao giờ rơi vào u tối.
Bước vào sơn môn, hoa đào sáng bừng phủ kín tầm mắt.

Y theo bậc thang lên đường núi, phát hiện bên dưới mỗi gốc cây đều có treo một tấm mộc bài.
Mộc bài kia nhỏ mà tinh xảo, dùng nét chữ cứng cáp quen thuộc khắc những cái tên khác nhau.

Những cái tên ấy chỉ chợt loé qua mắt Ngôn Băng Vân, trong đầu y đã hiện lên từng gương mặt lúc khóc lúc cười, lúc bi thương lúc phẫn nộ.
Đợi đến khi tới trước phòng Trường Hồng, Ngôn Băng Vân vẫn không hề nhìn thấy tên mình, y xoay người nhìn lại, số hoa nở khắp núi là một ngàn lẻ tám, ánh hồng rơi đầy đất, là cố nhân của Trường Hồng, cũng là cố nhân của y.
◇◇
Phía sau có tiếng kẽo kẹt vào lên, cửa phòng đóng chặt bỗng bị mở ra, Trường Hồng nhìn thấy y, đầu tiên là sửng sốt, nghe Ngôn Băng Vân gọi một tiếng "sư huynh", hai chữ đã lâu không phát ra ấy thoáng trúc trắc, nhưng cũng đủ để khiến Trường Hồng lập tức lệ nóng doanh tròng.
Hắn chà xát tay, căng thẳng không biết nên làm thế nào, chỉ có thể đi vòng quanh trước cửa, giọng run rẩy không kìm nổi: "Về là tốt, về là tốt rồi."
Mấy năm nay Ngôn Băng Vân làm một Ngôn các lão hô mưa gọi gió trong cung, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, mở miệng làm gian thần khua môi múa mép.
Nhưng tính tình y vốn chẳng phải vậy, đều chỉ là bày mưu giúp Cảnh An tạo dựng thế lực trong triều thôi.
Mà nay mộng xưa trở về, y đứng trước mặt Trường Hồng, lại biến thành vị sư đệ ít nói lạnh nhạt khi xưa, ngăn cách bởi năm tháng xa xôi, trong một thoáng hoảng hốt, khiến đối phương cũng chẳng biết phải làm sao.
Không khí có chút gượng gạo, thế nên Trường Hồng liền mở lời trước: "Sao Tạ Doãn không đi cùng đệ tới?"
Hắn nói xong lời này mới phát hiện ra không khí lại càng trở nên gượng gạo hơn.
Nước đã đổ khó lấy lại, Ngôn Băng Vân cảm nhận được cái quen thuộc trong lời hắn nói, hỏi ngược lại: "Hắn thường đến sao?"
"Cũng không thường xuyên lắm, chà, lần nào cũng đến kịp lúc ta ủ rượu mới, cũng chẳng biết tiểu tử thối kia vô tình hay cố ý."
"..."
Trường Hồng lấy một cái bình đất nung treo trên cành cây đưa cho y: "Rượu hoa đào, ngọt đấy, lúc đầu Tạ Doãn bảo cay, là đệ thì chắc chắn sẽ không thích uống, làm ta phải bỏ thêm không ít đường vào...!Đệ thử xem?"

Ngôn Băng Vân đưa tay ra giữa không trung, rồi lại thu về, y rũ đầu thấp giọng nói: "Thôi vậy, sư huynh, hôm nay có hẹn, sợ làm lỡ chuyện lớn."
"Được được, vậy đệ thỉnh thoảng tới nhé, rồi cũng sẽ có dịp uống thôi."
Mặt Ngôn Băng Vân thả lỏng ra, bên tài lại toàn lời Tạ Doãn nói khi nằm bên cạnh y, "Rượu hôm nay ngọt lắm, nhưng lại không bằng ngươi".
Ngày ấy, hẳn là hắn cũng đến đây, lại lừa y bảo là đi uống rượu hoa.
Hỗn xược.
"Sư huynh, ở đây không có cây đào nào viết tên ta sao?"
Câu này y hỏi thẳng thắn đột ngột quá, khiến Trường Hồng nhất thời á khẩu không đáp được, một hồi lâu mới ấp a ấp úng nói: "Cái này...!cũng từng có."
"Ở đâu thế?"
"Bị, bị tên tiểu tử hỗn xược Tạ Doãn kia lén đào mất rồi."
"..."
"Không chỉ có thế, hắn mở một cửa tiệm ở nhân gian, chuyên giúp người khác giải ưu sầu, chỉ vì ta nói hoa đào có thể dẫn độ vong hồn tiên Đào Nguyên, hắn liền đi khắp Lục giới tìm cây đào về trông..."
"Hoa đào, ta cũng từng trồng."
Ngôn Băng Vân nhớ đến cái vẻ cô đơn mà thâm tình khi Tạ Doãn nói lời này, từng khiến y vô cớ thấy chua xót.
Hắn nói, chỉ tiếc là chưa từng nở.
Trường Hồng dừng lại một chút.
"Ngày đệ đi, đã hoàn toàn không có ý niệm muốn sống nữa, là Tiểu Cửu chặt đứt đuôi mới bảo vệ được một sợi tinh phách của đệ."
Ngôn Băng Vân trợn tròn mắt, trong nỗi hoảng hốt, lại sinh ra oán khí ngập tràn: "Tuy là như thế, nhưng huynh tha thứ cho hắn, Tiểu Cửu bây giờ cũng đã tha thứ cho hắn rồi..."
"Ngày ấy Tạ Doãn quỳ trước mặt ta, như một cái xác không hồn, dập đầu từng cái vang dội, ta thật sự cho là hắn điên mất rồi.

Hắn quỳ ba ngày, chỉ để cầu xin ta cho hắn nói với tinh phách của đệ thêm một lời nữa, sau đó liền..." Trường Hồng do dự hồi lâu, lại nói, "Tiểu Ngôn, lời này vốn không nên để sư huynh nói ra, nhưng may mắn được sống lại một lần, cho dù không thể hoà hảo trở lại, cũng đừng sinh oán hận mà tra tấn lẫn nhau nữa..."
"Sư huynh." Ngôn Băng Vân hít sâu một hơi ngắt lời hắn, "Sinh tử đã qua, từ khi ta tỉnh lại, tất cả đều đã biến thành chuyện xưa rồi, tất nhiên ta biết ngàn năm đằng đẵng có thể tẩy sạch quá khứ đến không còn dấu tích, nhưng đối với ta mà nói, nhưng chuyện này chỉ nhớ mới xảy ra ngày hôm qua...! Ai có thể nói cho ta biết ta nên làm gì được đây?"
"Vậy...!đệ có còn yêu hắn không?"
"..."
◇◇
Trên đường về cung, Ngôn Băng Vân thấy một đám Chu Yếm tụ tập dưới chân núi, loài thú này xuất hiện, nhất định sẽ xảy ra một hồi phân tranh.
Có chuyện gì khiến chúng tụ tập ở đây?
Ngôn Băng Vân không khỏi vội bước, còn chưa đến cửa cung, đừng từ khá xa đã nhìn thấy phía trên hành cung, ánh lửa đỏ kéo lên tận trời, mây hồng áp đỉnh.
Y phi thân về phía trước, cả một đường chứng kiến hoàng thành rung chuyển, cung nữ thái giám chạy loạn kêu khóc, tiếng ai oán không dứt bên tai.
Trước mắt trời mới sáng, còn chưa đến giờ hẹn...
Y cảnh giác khởi động thuật pháp trong tay, nhưng vừa vào nội viện hành cung, Ngôn Băng Vân đã choáng váng.
Y cố gắng bình tâm lại, xác nhận mấy lần, mới nhìn rõ được con đại mãng màu đen, cao chừng mười trượng.

Cảnh An đưa binh mã đến vây quanh không dám tiến lên, thấy Ngôn Băng Vân mới hoảng sợ nói: "Băng Vân, đừng đến đây."
Cự mãng kia nghe thấy tên Ngôn Băng Vân thì nâng mắt, đôi con ngươi như chuông đồng, sau đó thân mình tung bay lên trời, không ngờ lại hoá thành một con hắc long vân đỏ.
Con rồng nhẹ nhàng xoay thân giữa không trung, giờ hẳn phải tới trăm trượng, tiếng như chuông vang, nhưng Ngôn Băng Vân lại chẳng hề cảm nhận được địch ý.
Hắc long đáng sợ, cửa cung thất thủ, mượn lúc binh hoang mã loạn này, Ngôn Băng Vân không hề ở lại, một mình lẻn vào hành cung.

Hoàng đế chui dưới giường ngọc, vừa thấy Ngôn Băng Vân đã run rẩy bò đến bên chân y, nắm chặt vạt áo y như cọng rơm cứu mạng, miệng không ngừng lảm nhảm: "Ái khanh! Ái khanh cứu ta! Rắn! Bên ngoài có rắn!!"
Ngôn Băng Vân quét mắt nhìn lão một cái, đầu còn chẳng thèm hạ xuống, lặng lẽ đi về phía trước, ngồi xuống giường.
Vạt áo trong tay bị giật đi, Hoàng Đế kinh ngạc quay đầu lại, thấy y lấy một bức cáo thư thật dài trong tay áo ra.
"Mưu quyền giết huynh, kế vị giết cha, ngày đăng cơ diệt mười bảy gia đình trung liệt tiền triều, tháng sáu năm đó, ngươi mang một nữ tử từ ngoài cung về, cưỡng ép vào cung, cưỡng hiếp làm nhục, sau đó dâm ngược thành tính, vô số nam nữ trẻ tuổi chết thảm dưới thân ngươi, trong đó không ít những đứa bé mới đến tuổi tóc để chỏm."
"Làm càn! Ngươi...!Ngôn Băng Vân! Ngươi đang làm cái gì thế hả!!"
Hoàng Đế tức giận đến run rẩy, Ngôn Băng Vân lại vô cùng ung dung.
"Ngươi lệnh cho Binh bộ phát động chiến tranh biên quan, lấy cớ vì binh mà tăng thêm thuế quan, cưỡng ép thu thuế, lệnh cho Hộ bộ một mình đứng đầu trong triều.

Bá tánh bất đắc dĩ nghe theo, thắt lưng buộc bụng, bởi vì con cái và người thân của họ vẫn còn ở xa mãi ngoài chiến trường hoang vu.

Nhưng đống tiền kia thì cuối cùng đã đi về đâu? Tướng quân chiến tử vô số, tráng sĩ một đi không trở lại, ra khỏi Lâm Giang thành, đi đâu cũng thấy dân chúng lầm than, bạch cốt nằm giữa đất, nhưng ngươi thì sao? Ngươi cầm tiền cứu mạng của họ để sống xa hoa, cẩm y ngọc thực, sơn hào hải vị, hành cung hàng đêm ca vũ thanh bình, thế nên không nghe được tiếng vạn quỷ khóc rên ở biên quan đúng không?"
Ngôn Băng Vân trong thoáng chốc, như thần tiên cao cao tại thượng, lại như phán quan chấp bút thưởng thiện phạt ác ở Diêm La điện.
Y mặt không biểu cảm, đọc hết một lần nghiệt quả cả đời đối phương, cuối cùng lại nói: "Hôm nay ta giết ngươi, vốn chỉ vì Minh Cơ, nhưng ngươi xem tội nghiệt chồng chất của ngươi đây, mỗi một dòng đều nói ngươi đáng chết."
Y giơ tay, tâm niệm vừa động, triệu bội kiếm đến, kiếm kia đã lâu mới cảm nhận được lời triệu hoán của y, lưu quang sát phạt quanh thân hiện rõ.
Hoàng Đế thấy thế mà sợ đến mức nói không nên lời, tè ra quần mà chạy về phía cửa cung, nhưng lão còn chưa ra khỏi điện, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Tạ Doãn khoanh tay đứng cạnh cửa, huýt sáo một tiếng, vẻ mặt cười cợt nhìn lão.
"Không nghe Ngôn đại nhân nhà ta nói sao? Y nói ngươi đáng tội chết đó."
Cả căn phòng toả ra sát khí như địa ngục Tu La.
Hoàng Đế sợ đến sứt đầu mẻ trán, không khỏi chửi ầm ĩ lên: "Các ngươi, to gan! Cô là thiên tử! Là đế vương nhân gian! Nếu các ngươi dám giết ta, nhất định sẽ bị trời..."
Ngôn Băng Vân hoảng hốt, còn chưa phản ứng lại được, ngươi ở phía xa đã giơ tay chém xuống, động tác dứt khoát lưu loát, hai chữ trời phạt của Hoàng Đế còn chưa nói hết đã không còn cơ hội mở miệng nữa rồi.

Máu tươi văng khắp nơi, màu đỏ nhuốm bẩn vạt áo trước ngực Tạ Doãn, hắn chán ghét lấy khăn ra lau tay, đến giờ Ngôn Băng Vân mới nhận ra, hắn vẫn còn mang cái khăn kia bên người.
Tạ Doãn đi về phía y, nhận lấy tấm cáo thư kia, in ấn chương hoàng đế chẳng biết đã lấy được từ lúc nào xuống, Ngôn Băng Vân vẫn ngồi đó, Tạ Doãn ngồi xổm xuống, thay y vuốt phẳng vạt áo vừa bị túm nhăn, ngẩng đầu cười nói với y: "Người về hơi sớm, muộn thêm chút nữa, chắc còn chẳng phải tận mắt nhìn thấy."
"Hắc long kia..."
"Là nguyên thân của ta."
"Vì sao ngươi lại động thủ thay ta? Gây ra động tĩnh lớn thế này, ngươi có biết sẽ dẫn đến hậu quả thế nào không?"
Tay Tạ Doãn dừng lại.
"Lời này phải là ta hỏi người chứ?" Hắn thu lại ý cười, hiếm khi tức giận với y, "Người có biết mình làm như thế sẽ có hậu quả gì không?"
"..."
Đương nhiên biết.

Ngôn Băng Vân quật cường quay đầu đi không nhìn hắn.
Tiểu Cửu nói đúng, giết đế vương nhân gian cũng là đại sự, nhưng cùng lắm cũng chỉ là thiên phạt, chết thôi, đây là cái mạng thứ hai mà y phải trả cho Minh Cơ, suy cho cùng, người huỷ hoại cả đời nàng chính là y.
Tạ Doãn ngẩng đầu chăm chú nhìn y, ánh mặt gắt gao, Ngôn Băng Vân lại hồi lâu không đáp, ngọn lửa trong lòng Tạ Doãn càng cháy càng lớn, một tay giữ chặt cằm y, dùng sức ép y đón nhận một cái hôn triền miên nồng nhiệt.
Khẽ mở hàm răng, đòi hỏi vô độ.


Chậm chạp hồi lâu, thật lâu.

Ngôn Băng Vân cố gắng mãi mới đẩy hắn ra được.
"Ngôn Băng Vân, người muốn để ta đánh mất người lần thứ hai sao? Người đừng hòng."
"Tạ Doãn, thứ hỗn xược nhà ngươi!"
"Ta hỗn xược đấy, ngươi cứ dứt khoát phải trả ân tình đúng không? Ta chịu phạt thay người, chịu chết thay người, ân tình như thế đã đủ lớn chưa? Không phải người thích phân cao thấp sao? Giờ người nghĩ lại xem phải lấy thân báo đáp thế nào đi."
Hắn làm bộ cởi vạt áo Ngôn Băng Vân, làm đối phương sợ đến mức lui về sau mấy bước vào trong giường, Tạ Doãn không nhịn được cong môi, chống cánh tay vòng quanh người y.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa phát ra một tiếng sấm lớn, gió nổi lên, Tạ Doãn lắc đầu, có chút tiếc hận: "Chậc, không kịp nữa rồi."
Hắn đặt lên trán y một nụ hôn không mang theo chút tình sắc nào, thi pháp giam Ngôn Băng Vân lại, cách một nhà giam trong suốt, kín không kẽ hở, dịu dàng dặn dò: "Ngoan ngoãn ở lại đây, như người nói đấy, ta gây ra động tĩnh lớn như thế, đều là lỗi của ta hết, bọn họ sẽ không động vào người, ta đã dặn Tiểu Cửu đến đón người, trước đó thì đừng làm gì ngốc...!Ta đi trước, Ngôn Băng Vân, chăm sóc chính mình cho tốt, là người nợ ta đấy."
Ngôn Băng Vân muốn cử động cũng không được, chìm trong hoàn cảnh bị động như thế khiến y vô cùng hoảng loạn bất lực, y lớn tiếng gọi theo bóng dáng Tạ Doãn, muốn hắn buông y ra, muốn hắn quay về, muốn hắn ở lại đây không được đi đâu cả, muốn bọn họ cùng nhau gánh vác.
Nhưng Tạ Doãn cũng vẫn giống như hình ảnh cuối cùng sót lại trong đầu y, chẳng hề quay đầu lại.
Trăm thú kêu khóc bên ngoài, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên khắp trời, tia chớp như cây roi múa may, liên tục chiếu sáng bầu trời như giữa ban ngày, sao trời rơi xuống, ngày đêm lẫn lộn, tất thảy đều chìm vào bóng đêm tĩnh lặng vô biên, tất thảy đều như thể chưa từng xảy ra.
Duy chỉ thiếu đi Tạ Doãn.
◇◇
Cảnh An vội vàng củng cố triều cục, suốt đêm truyền gọi thân tín vào cung, cùng thương nghị xem phải thu dọn cục diện rối bời này thế nào.
Đến lúc Tiểu Cửu tới, Ngôn Băng Vân đang ôm đầu gối ngồi ở góc giường, trên người y còn thương tích, có lẽ là do vừa nãy muốn phá cấm chế, y vùi đầu vào cánh tay, tràn đầy cô độc sợ hãi.

Tiểu Cửu dùng la bàn của Tạ Doãn giải xiềng xích cho Ngôn Băng Vân, nhẹ nhàng chạm vào bả vai y: "Tiểu Ngôn ca ca?"
"..."
"Huynh làm sao thế...!Tạ Doãn đâu?"
Ngôn Băng Vân nghe thấy hai chữ Tạ Doãn mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dại đi, y đứng dậy chạy ra ngoài cửa, cả người như thể mất hồn lạc phách: "Tạ Doãn, đúng, ta muốn đi tìm Tạ Doãn..."
Tiểu Cửu thấy thần sắc y không đúng, vội đến ngăn cẳn: "Huynh đi đâu tìm hắn đây? Tiểu Ngôn ca ca, rốt cuộc huynh làm sao thế? Huynh đừng làm ta sợ..."
Tạ Doãn đến vào giờ ngọ, hình như ngay từ đầu hắn đã biết Ngôn Băng Vân không ở đó, chỉ nghênh ngang tới Ám các đưa la bàn cho Tiểu Cửu, dặn dò nó giờ hợi tối nay cầm thứ này đến hành cung tìm Ngôn Băng Vân, trước đó, bất kể nghe thấy động tĩnh gì cũng đừng tới.
Tiểu Cửu biết Ngôn Băng Vân muốn làm gì, tiên giả giết người tổn hại tu hành, giết đế vương là phải lấy một mạng trả một mạng, nó thậm chí đã chuẩn bị tinh thần cắt đuôi cứu y rồi, dù sao cũng chỉ là một cái đuôi thôi, cho Ngôn Băng Vân, có gì phải tiếc đâu.
Nhưng Tạ Doãn nói nó đừng có hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu là trước kia, nó sẽ không nghe lời Tạ Doãn đến thế đâu, nhưng một khi là chuyện liên quan tới Ngôn Băng Vân, nó lại có một sự yên tâm lạ lùng đối với Tạ Doãn, nó tự cảm thấy, nghe hắn an bài nhất định không sai.
Tiểu Cửu vẫn chưa kịp nghĩ rằng mình sẽ gặp tình huống này.
Nó đứng trước hành cung to lớn này chỉ cảm thấy bất lực, cố dùng sức kéo tay Ngôn Băng Vân, đối phương lại không giữ được thăng bằng, như kiệt sức mà ngồi bệt xuống.
Cuối cùng, Ngôn Băng Vân ngẩng đầu, đột nhiên buồn bã mất mát hỏi nó một câu: "Tiểu Cửu, mất đi hai cái đuôi, một cái cho ta, cái còn lại...!cho Tạ Doãn đúng không?"
Câu này là y đang hỏi nó, nhưng ngữ khí lại chắc chắn.
Làm Tiểu Cửu sợ đến mức đột ngột mở to mắt nhìn, nói một câu lắp bắp: "Ai, ai nói với huynh thế?"
"..."
"Tiểu Ngôn ca ca, đừng hỏi nữa, Tạ Doãn không cho ta nói với huynh..."
"Nhưng nếu ta muốn biết thì sao?" Ngôn Băng Vân rũ mắt, tràn đầy cầu xin thương xót, "...Nếu ta vô cùng muốn biết thì sao?"
◇◇
Tin Ngôn Băng Vân thân vẫn chỉ ít ngày nữa sẽ truyền khắp bát hoang.
Tạ Doãn một đường lảo đảo trở về tiểu viện, khắp nơi phế tích, chỉ còn mỗi nơi này được kết giới bảo vệ, vẫn không bị tổn hại.
Trường Hồng mang vẻ nặng nề đứng trước cửa, trong mắt Tiểu Cửu rưng rưng lệ, xù lông nhe răng về phía hắn: "Đồ xấu xa, ngươi đến đây làm gì nữa!!"
Đuôi nó vẫn còn vết máu, cái đuôi kia bảo vệ được một sợi tinh hồn của Ngôn Băng Vân, nhưng lại không cứu được mạng y.
Tạ Doãn quỳ gối trước mặt Trường Hồng, không hề giận dữ, chỉ lặp lại từng câu: "Trường Hồng trưởng lão, cầu xin ngài, để ta nhìn y một lần nữa thôi."
Hắn dập đầu xuống đất, suốt ba ngày, đến khi vết thương trên trán không còn ứa máu nữa, chỉ nứt ra rồi lại kết vảy.

Trường Hồng giận vô cùng: "Thân thể y đã tan biến chỉ còn một sợi tàn hồn, sức sống mong manh, có lẽ không bao lâu nữa sẽ tan mất, ngươi đến gặp y thì có nghĩa lí gì chứ?"
Tạ Doãn nhàn nhạt đáp: "Có vài lời, không thể không nói."
Trường Hồng rốt cuộc cũng mềm lòng, chỉ là Tiểu Cửu không yên tâm, đứng sau cánh cửa sổ khép hờ nhìn trộm.
Ngôn Băng Vân đã ngồi trên giường ba ngày, không có biểu cảm hay động tác gì, bây giờ y không nghe được, không nhìn được, thậm chí có thể tan thành mây khói bất cứ lúc nào.
Tạ Doãn nhìn Ngôn Băng Vân ngược lại bình tĩnh, hắn vẫn giống như bình thường lui tới, giúp y sửa sang đệm chăn, xoay người đi rót cho y một ly trà, rồi bưng đến, ngồi xổm xuống trước mặt Ngôn Băng Vân, cẩn thận gọi y: "Sư phụ, uống trà."
"..."
"Không muốn uống?" Tạ Doãn cười cười, vành mắt lập tức đỏ bừng, "Vậy sư phụ có đói không? Ta đi làm thịt chiên mà người thích nhất cho người được không? Hay là bánh tùng lê? Bánh mật đường nhé? Người còn muốn ăn gì nữa? Cái gì ta cũng làm cho người."
"..."
"Vân nhi, vì sao lại không đáp? Có phải người giận ta rồi không?"
"..."
"Đành vậy, Vân nhi giận dỗi không muốn nói chuyện với ta, vậy ta sẽ nói với người vậy, ta có rất nhiều lời muốn nói với người."
"..."
"Những mấy lời hôm trước người đừng nghe, chuyện xưa đã tàn gì đó đều là bậy bạ thôi, không phải bổn ý của ta, là ta sai rồi, ta không nên làm người thương tâm như thế."
"..."
"Ta vẫn chưa nói hết chuyện trong Không Động kính cho người, ta vốn tưởng là ta có rất nhiều thời gian, có thể nói cho người từng chút một, không ngờ đến cuối cùng lại rơi vào bước đường, ta có cầu xin người cũng chẳng muốn nghe.

Ngôn Băng Vân, người có biết không, có những lúc ta chẳng có cách nào với người cả."
Tiểu Cửu tựa vào bệ cửa không kìm được mà rơi nước mắt, nó chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của Tạ Doãn, vô cùng hèn mọn lấy lòng, moi tim moi phổi ra bày tỏ.
Nó không hiểu được, vì sao thứ đã ước nguyện cả đời, chỉ đến khi chết rồi mới nhận được.
Thế nên đối với Tạ Doãn, nó có oán hận, phẫn uất, khắc nghiệt, nhưng những thứ ấy đều biến mất sạch khi nó nhìn thấy thanh kiếm kia hoàn toàn đâm vào ngực Tạ Doãn.
Nó thấy máu của Tạ Doãn rơi xuống đất nở ra một đoá hoa.

Nghe thấy hắn nói...
"Ngôn Băng Vân, ta đến từ một nơi rất xa, trọc khí sinh ra từ hỗn độn chính là ta, từ lúc thiên địa sơ khai ta đã ở đây rồi."
"Ta tận mắt nhìn thấy vô số núi sông đổ nát, thành quách tiêu vọng.

Nhân gian chìm trong khổ nạn, trời đất như lò thiêu."
"Ta chưa bao giờ chủ động giết người, cũng không chủ động cứu người.

Ta không tin vào thần minh, ta chính là thần minh."
"Ta vì lòng riêng mà xuống hạ giới, vì lịch kiếp mà phong toả linh thức của mình đi xuống nhân gian, ta không phải dư nghiệt Ma tộc gì cả, ta chính là ma đạo."
"Ta ở nhân gian ngần ấy năm, phiêu bạt dài lâu, bởi vì khí vận cô sát này, mỗi kiếp đến tận cùng cũng chẳng có ai thật sự đối xử tốt với ta.

Trong bọn họ có người ghét ta, cũng có người sợ ta, có người yêu ta rồi cuối cùng lại vứt bỏ ta.

Chỉ có người, trong cái ngày ánh lửa ngút trời ấy, thật lòng mà cười với ta, đẹp biết bao nhiêu, chỉ có người nói với ta một câu, thật sự thích."
"Ta sống hư vô vạn năm, sinh tử tuần hoàn, thiện ác nhân quả, đã nhìn thấu từ lâu, nhưng ta rất sợ người không cần ta nữa, ta cũng vì đã nhìn quen lòng người lạnh nhạt mà tin chắc rằng đến cuối cùng người sẽ chẳng cần ta.

Mà ta lại bị chính cái tự cho là đúng ấy che mắt, người muốn đánh ta hay mắng ta đều được...!Nhưng nếu như người muốn vứt bỏ ta, nếu như người muốn vứt bỏ ta...!Ngôn Băng Vân, ta không đồng ý."
"Đợi ta một chút được không? Ta sẽ đến với người.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui