◇◇
Lời còn chưa dứt, đã có một tiếng vang lớn phát ra từ lối vào Đào Nguyên.
Núi đá vỡ vụn, một thanh kiếm bay thẳng từ trong cát bụi đến trước yết hầu Nguyên Lãng.
Nguyên Lãng rút kiếm kiếm ra đỡ, khẽ cười lên tiếng: "Sư huynh tốt, chẳng qua ta chỉ đến tìm Ngôn trưởng lão ôn chuyện xưa thôi mà, sao vừa đến đã nóng nảy thế?"
"Cút xa ra khỏi người y cho ta!"
Tạ Doãn mang theo sát khí quanh thân mà đến, sơn trà đen bay đầy trên không trung, hoá thành vô số phi tiêu lông vũ màu đen, đồng loạt bắn về phía Nguyên Lãng.
Nguyên Lãng cản không kịp, trên mặt trên người đều bị rạch thành rất nhiều vết thương nhỏ, có một cái còn cắm thẳng vào ngực hắn, nhưng hắn cũng không hề giận dữ, chậ rĩa cúi đầu xuống, cầm trong tay ngắm nghía: "Ngươi không sợ làm sư phụ ngươi bị thương à."
Đến giờ Ngôn Băng Vân mới phát hiện, hoa trà đen bay đến như mưa, y và Nguyên Lãng đứng cùng một chỗ, nhưng lại không hề bị thương chút nào.
"Câm, miệng!"
Tạ Doãn nghiến răng nghiến lợi gằn hai chữ, ánh mắt nhìn Ngôn Băng Vân lại như trốn tránh.
Trường kiếm đi mấy đường rồi lại bay về tay Tạ Doãn, hắn phi thân lên, dùng đao thật kiếm thật để chặn miệng Nguyên Lãng.
Hắn dường như vô cùng sợ Ngôn Băng Vân nghe thấy mấy chữ như "sư phụ", "trưởng lão".
Nguyên Lãng không cới ba hiệp đã rơi xuống thế hạ phong, pháp lực không theo kịp, nhưng miệng thì chẳng hề nhàn rỗi.
Hắn nắm được điểm yếu của Tạ Doãn, liên tiếp dùng lời nói kích Tạ Doãn.
"Sư huynh, ngươi xem dáng vẻ ngươi bây giờ đi, cò chẳng bằng chó điên, sư phụ ngươi ở dưới kia, không phải ngươi để ý hình tượng trước mặt y nhất sao? Để y nhìn thấy thì còn ra cái gì nữa."
"Ngươi là người Đào Nguyên! Rốt cuộc ngươi là ai!"
"Nói với ngươi thì làm sao ngươi nhớ ra được? Cái loại người như ngươi ấy, cuồng vọng mà tự đại, hẳn sẽ cảm thấy tên của bại tướng dưới tay mình không đáng để trong lòng đâu đúng không? Nhưng mà Tạ Doãn, ta đã nói rồi, ta sẽ không thua ngươi mãi đâu."
Ánh mắt hắn đột nhiên tối sầm, trong lúc chớp đảo dường như còn có liệt hoả hừng hực thiêu đốt.
Tạ Doãn nhớ ra ánh mắt này.
Lúc hắn mới đến Đào Nguyên, Ngôn Băng Vân chuẩn bị lễ bái sư cho hắn theo quy củ, nhưng điển lễ phức tạp, hắn mặc một bộ y sam rách nát đứng ở đại điện chờ rất lâu, một đám đệ tử xung quanh đều khinh thường hắn, đứng cách hắn rất xa.
Chỉ có một thiên niên nhìn qua xấp xỉ tuổi Tạ Doãn là lén nói chuyện với hắn, cẩn thận túm tay áo hắn, nhút nhát nói: "Ta tên là Nguyên Lãng, thuộc môn hạ của Trường Hồng trưởng lão.
Sau này chúng ta là bằng hữu rồi."
Trong rất nhiều những lời chỉ trích, cử chỉ của Nguyên Lãng lại càng trở nên hiền lành, Tạ Doãn có lòng cảm kích, nhưng lại dựng lên một bức tường trong lòng theo bản năng.
Bàn tay trắng trẻo của người thiếu niên giơ giữa không trung mãi không được đáp lại, liền có người tỏ vẻ căm giận bất bình tiến đến kéo hắn: "Nguyên Lãng! Ngươi để ý đến hắn làm gì? Ngươi xem cái vẻ mặt hắn đi, cần gì phải lấy mặt nóng dán mông lạnh!"
Nguyên Lãng cũng không giận, cười ha hả mà hoà giải giúp Tạ Doãn: "Các ngươi đừng nói bậy! Hắn là đệt ử của Ngôn trưởng lão đấy."
"..."
"Ta thích Ngôn trưởng lão, người tốt thế, đệ tử mà y nhìn trúng nhất định sẽ rất xuất sắc."
Tạ Doãn là một người da mặt dày, cho dù có hàng ngàn hàng vạn câu châm chọc ụp xuống đầu hắn hắn cũng sẽ chẳng hề để tâm, đương nhiên cũng không mở lời bác bỏ, nhưng nghe thấy câu này của đối phương, lại không kìm được máu sôi trào quanh thân, hắn nhìn từ trên xuống dưới Nguyên Lãng, ánh mắt lạnh lẽo như thể muốn đóng băng hắn: "Ngươi nói cái gì?"
Nguyên Lãng cười: "Ta nói ngươi xuất sắc."
"Câu trước."
"Ngôn trưởng lão là người tốt?"
"Câu trên nữa."
"Ta...!thích Ngôn trưởng lão?"
"Không được."
Nguyên Lãng không kịp phản ứng lại, chớp chớp mắt, lắp bắp hỏi hắn: "Tại, tại sao lại không được?"
"Ngươi không được thích y.
Ngươi không có sư phụ à? Sao ngươi không thích sư phụ của mình ấy."
Nói ra, Tạ Doãn chưa bao giờ là mọt người dễ dàng bộc lộ tình cảm, lúc còn nhỏ hắn đã trải qua quá nhiều biến cố chia lìa, thế nên kết giao với người khác mới chỉ trao đi ba phần, còn lại bảy phần giả ý, người khác càng đối xử nhiệt tình với hắn hắn lại càng khách khí xa cách.
Sợ làm người ta tổn thương, cũng sợ bị thương.
Ngôn Băng Vân cũng thế, thiên tài và phàm nhân không hợp nhau, cái cảm giác cô độc, tịch liêu ấy y đã trải qua từ lúc nhỏ, chẳng có ai để nói ra.
Cảnh giác phòng bị của họ đối với thế gian này là một bước tường cao không nhìn thấy đỉnh, là biển sâu tuyệt vọng không thấu, bọn họ là lối ra duy nhất, cũng là tấm ván nổi lên duy nhất cho đối phương.
Sau này Tạ Doãn trưởng thành hơn một chút, cảm giác với Ngôn Băng Vân lại khác đi, vị sư phụ cố chấp đến mức cứng nhắc của hắn cứ không người làm quen, quen với việc ở một mình, quen với việc không để tâm, quen nhân nhượng, quen trầm lặng kiềm lời.
Hắn không cảm thấy thoả mãn với việc chỉ ở bên cạnh y nữa, hắn muốn bao bọc lấy y, hắn muốn bảo vệ y, bảo vệ cái thuần khiết chưa từng bị giẫm đạp của y, bảo vệ cái ngây thơ thẳng thắn của y, bảo vệ dáng vẻ y đối đãi với thế gian này, trước sau như một.
Hắn nỗ lực luyện tập thuật pháp, hắn đối xử với người ngoài khiêm tốn hữu lễ, hắn sắp xếp hết chuyện lớn nhỏ trong cuộc sống hằng ngày của Ngôn Băng Vân, không cho phép người khác nhúng tay vào.
Càng ngày càng có nhiều người thích vây quanh hắn, nhưng trong mắt hắn vẫn chỉ có Ngôn Băng Vân, hắn tìm thấy được cảm giác lãnh địa ngạo nghễ trên người Ngôn Băng Vân, thứ dục vọng chiếm hữu như điên cuồng mê luyến ấy, từ lúc bắt đầu đã tồn tại rồi.
—— Hắn không nghe nổi người khác nói thích Ngôn Băng Vân.
Lần thứ hai nhìn thấy cặp mắt kia, là trong cuộc thi của đệ tử Đào Nguyên, Tạ Doãn nhẹ nhàng nắm được vị trí đứng đầu, hắn dùng sức vẫy tay với Ngôn Băng Vân ngồi trên ghế trưởng lão ở phía sau, đối phương ngồi trên đài cao ngay ngắn, trên gương mặt không chút đùa cợt lại bỗng nhiên lộ ra ý cười.
Ý cười ấy mờ nhạt mà đẹp đẽ vô cùng, giống như thể một đoá hoa trà tươi mới bừng nở giữa chốn núi rừng hoang vu, hương hoa thoả ra bốn phía, thấm cả vào tim gan.
Tạ Doãn thường thích chọc y cười, đã nhìn quen biểu cảm tươi cười, xinh đẹp ngây ngẩn của y, người khác lại đều kinh ngạc đến mức thở chậm đi.
Hoá ra Ngôn trưởng lão cười lên lại đẹp đến thế.
Trong lòng trong mắt Tạ Doãn đều là y, đợi đến khi lấy lại tinh thần, mới nhớ phải kéo thiếu niên vừa bị hắn ném xuống đấy dậy.
Hắn giúp người kia phủi bụi bạm trên người, vỗ vỗ vai người nọ: "Xin lỗi sư đệ, quen mất ngươi, chúc mừng nhé, thứ hai là không tồi rồi."
Tạ Doãn nói thật lòng, so ra thì tất cả mọi người đều không bằng hắn, hạng hai đã là khoảnh cách gần hắn nhất rồi, cho dù chênh lệch thực lực giữa hai người cũng vẫn như bờ vực không thể vượt qua được.
"Nguyên Lãng chúc mừng sư huynh giành được vị trí thứ nhất." Vẻ tươi cười của thiếu niên hơi chút vụn vỡ, cố gắng chống thân mình đứng thẳng, nghiêm túc mà nói, "Ta sẽ không thua dưới tay ngươi mãi đâu, sư huynh."
Trong mắt hắn có dã tâm ngập trời, Tạ Doãn không mấy để ý, thật ra cũng không phải miệt thị, cho dù bây giờ Nguyên Lãng có cởi y phục chảy khoả thân thì ánh mắt Tạ Doãn cũng sẽ không lệch khỏi quỹ đạo mà nhìn sang chút nào, bởi vì Ngôn Băng Vân đến tìm hắn rồi.
Nguyên Lăng thấy Tạ Doãn chạy như bay, bổ nhào đến trước mặt y, gạt một lọn tóc rối của Ngôn Băng Vân ra sau tay, động tác kia vô cùng tự nhiên thuần tục, Ngôn trưởng lão đã sớm quen rồi.
Không ai cảm thấy có gì quá đà.
Giữa hai người bọn họ không hề có cảm giác khách sáo, chính bởi sự hồi đáp và thiên vị của Ngôn Băng Vân với Tạ Doãn, nhận ra điểm này, trong lòng Nguyên Lãng trào lên nỗi ghen tị.
Hắn thích Ngôn Băng Vân.
Không giống với cái ngưỡng mộ sùng bái của chúng tiên Đào Nguyên với y, lúc trước hắn chỉ cảm thấy Ngôn trưởng lão cao quý, quỳnh chi ngọc diệp, tiên phong đạo cốt, y nên cao cao tại thượng như thế, nhưng ái hận tầm thượng không nên chạm đến góc áo y chút nào.
Nguyên Lãng đã tự mình chìm trong tội nghiệt khinh thường hơn nửa đời.
Để rồi lại phát hiện, hoá ra y xuống giáng trần, y cũng nhập thế, chỉ là cái tốt đẹp dịu dàng của y, trước giờ đều chỉ thuộc về một mình Tạ Doãn.
Hắn bắt đầu chú ý đến nhất cử nhất động của Tạ Doãn, học cách hắn cười, học dáng vẻ hắn cầm kiếm, học ngữ khí, cách nói chuyện của hắn, học được bảy tám phần giống với thầnt hái động tác của Tạ Doãn, cho đến khi những thứ không thuộc về hắn khắc sâu trong xương cốt hắn, nhưng Ngôn Băng Vân vẫn không hề mảy may coi trọng hắn.
Làm sao cam tâm cho được?
◇◇
Tiếng đao tiếng va chạm vào nhau vô cùng chói ta.
Tạ Doãn lấy lại tinh thần, thấp giọng nói một câu: "Nguyên Lãng..."
"Là ta."
"Ta không nhớ là mình đã làm gì có lỗi với ngươi cả." Tạ Doãn nhíu chặt mày, "Cho dù là có, thì ngươi cứ nhắm vào ta, đừng động vào y."
"Sư huynh, có phải ngươi nhầm rồi không? Ta chưa bao giờ muốn làm tổn thương y, cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương y." Giọng nói của Nguyên Lãng thoáng trở nên phiền muộn, "Ta chỉ muốn, cho y biết chân tướng, nhìn cho rõ gương mặt thật của ngươi thôi."
Bàn tay cầm kiếm của Tạ Doãn giết chặt lại, đốt ngón tay trắng đi, tựa như ẩn nhẫn.
"Ngươi nói với y rồi?"
"Chà, ngươi hoảng hốt cái gì chứ." Nguyên Lãng cong khoé môi, góc độ xuất kiếp đột nhiên trở nên quỷ quyệt, "Còn chưa kịp thì ngươi đã giết đến đây rồi còn gì, mà sư huynh này, nếu không có ta, ngươi định lừa y đến bao giờ nữa?"
Tạ Doãn cô cùng khổ sở, hơi thở hoàn toàn rối loạn, thêm việc trên thân vẫn còn bị thương, giọng nói phát ra cũng có chút run rẩy, "Ta không muốn lừa..."
Xoẹt ——
Lời còn chưa dứt, Tạ Doãn cúi đầu, có chút ngẩn ngơ mà nhìn thanh trường kiếm đã đâm thằng vào bụng hắn, vẻ tươi cười của chủ nhân thanh kiếm đột nhiên biến thành lạnh lẽo: "Tạ Doãn, ngươi chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi."
Nói xong, lại đột ngột rút kiếm ra, máu đỏ văng khắp nơi, Tạ Doãn rơi từ trên cao xuống, lấy kiếm chống đất, máu trên bụng trào ra như suối.
Ngôn Băng Vân hoàn toàn ngây dại, đến lúc phản ứng lại cuống quít chạy về phía hắn, giây tiếp theo, đã bị Nguyên Lãng chặn đừng.
Hắn điểm nhẹ giữa trán y, Ngôn Băng Vân liền không thể động đậy được nữa.
Tạ Doãn nửa quỳ trước mặt y, sắc mặt trắng bệch, gượng ép cười với y: "Ngôn Băng Vân, nghe lời, đừng đến đây, ta không sao cả."
Kiếp này, hắn vẫn nói quen với y, không sao cả.
Hắn dùng cánh chim rộng lớn bảo vệ y trong lòng, trên đôi cánh đã tràn đầy vết thương, hắn lại vẫn cười với y như cũ, nói không sao cả.
Nhưng...!không phải thế đâu...!
Hắn sẽ đau, sẽ đổ máu, cũng, cũng sẽ chết...!
Rõ ràng là có sao mà, rõ ràng là có sao...!
"Tạ Doãn..."
Ý thức của Tạ Doãn hơi mơ hồ, nhưng vào lúc nghe thấy tiếng gọi kia, hắn bỗng nhiên tỉnh táo.
Ngôn Băng Vân đang khóc.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, đập vào mắt là cặp mắt quen thuộc hết mức, lại vô cùng mỹ lệ kia, thân thể Tạ Doãn run rẩy, hắn đang sợ.
Đừng mà...!đừng khóc...!
Hắn khe khẽ cười y: "Ngốc quá..."
Đồ ngốc, đừng khóc vì ta, nước mắt của người quý giá đến thế, ta không đáng...!
Nguyên Lãng đứng một bên nhìn, vẻ mặt âm u: "Một kiếm thôi mà, hắn không chết được đâu, thân bất tử của Hoàng Điểu Côn Luân cho hắn rồi còn gì? Sao nào? Hắn không nói với ngài sao?"
"Đương nhiên không thể nói với y được, ngươi không biết đâu, Ngôn đại nhân nhà chúng ta là một bình dấm chua đấy."
Nguyên Lãng cảm thấy Tạ Doãn nói câu này đúng là thiếu đánh thật.
Nguyên Lãng nheo mắt, chậm dãi đi đến trước mặt hắn, đế giày nghiền ép lên vết thương vẫn đáng trào máu của hắn, một chân đá hắn ra xa mấy trượng.
"Tạ Doãn, ta thật sự ghê tởm cái vẻ mặt đắc ý vênh váo của ngươi, ngươi bây giờ chẳng qua chỉ là một phế vật, thật sự coi mình là cái gì, lĩnh chủ tứ phương vực chó má gì chứ? Phi! Đáng cười! Đáng cười vô cùng!" Cuối cùng, trong mắt hắn chuyển động, đột nhiên nhớ ra cái gì, chậm rãi cao giọng nói, "Căn phòng trong hành lang tứ phương vực nhốt cái gì, ngươi cũng không dám nói với y đâu nhỉ?"
Tạ Doãn nghe vậy thì sửng sốt, ngay sau đó lại thoáng nhìn khoé mắt phiếm đỏ của Ngôn Băng Vân, cúi đầu cười tiếp.
Hắn không dám thật.
Nhưng không phải là không thể.
Hắn không nói là bởi vì Ngôn Băng Vân biết ít một chút thì sẽ an ổn hơn một chút, hắn không muốn để y phải trải qua những khổ sở như trong quá khứ, nhưng điều khiến hắn mỗi lần nghĩ lại đều cảm thấy hối hận nữa.
Nhưng nếu như có một ngày Ngôn băng Vân nói y muốn biết, hắn sẽ nói hết tất cả những điều bí mật của mình cho y, cho dù cái giá phải trả có là từ nay về sau, cả đời không còn quay lại với nhau nữa.
Đây là sự trung thành của hắn với Ngôn Băng Vân.
Sự trung thành đã khắc ghi vào máu thịt và linh hồn, cả đời không thể làm trái.
Nguyên Lãng búng tay trước mặt Ngôn Băng Vân một cái, chú pháp liền giải ngay lập tức, Ngôn Băng Vân nghe thấy đối phương ghé vào tai y nói nhỏ: "Đi đi, nài biết ta muốn nhìn thấy cái gì, có thể dẫn hắn đi khỏi đây được đâu, trông cả vào ngài đấy, Ngôn - trưởng - lão."
Ngôn Băng Vân lướt qua mặt hắn, thấy Tạ Doãn cau mày, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
Y sam của hắn đã dính đầy máu, hơi thở suy nhược, nhìn ánh mắt từ xa nhìn y vẫn tràn đầy dịu dàng, sinh động rực rỡ như cũ.
Sau đó y xoay người không nhìn nữa, bước từng bước vào nước đi trước mặt gương.
Y đã không còn nghe thấy tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế của Tạ Doãn ở phía sau nữa, bước qua tấm chắn vô hình kia, dưới chân là vực thám không đáy.
Y phát hiện ra thân thể mình đang rơi xuống dưới.
Bên tai là tiếng gió và tiếng vô số người thì thầm.
Sau đó y dừng lại.
Như thể rơi xuống một cái giường êm ái..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...