◇◇
Đến lúc hồi cung đã buổi trưa ngày hôm sau.
Đầu Tạ Doãn vẫn còn đau, chỉ mơ hồ nhớ đêm qua đã giải vây cho Ngôn Băng Vân, còn về việc say rượu có hành vi gì vượt phép không, có nói lời gì thất lễ không, hắn đã quên sạch, che che giấu giấu hỏi Ngôn Băng Vân cả một đường.
Ngôn đại nhân đỏ mặt bảo không, bị hỏi đến phiền, giận đến mức kề dao vào cổ đối phương.
"Còn hỏi nữa là chém ngươi đấy."
Tạ Doãn giơ tay trước ngực đầu hàng, vội nói, "Không hỏi nữa không hỏi nữa, ngươi bỏ dao xuống đã, đao kiếm không có mắt, cẩn thận làm mình bị thương."
Ngôn Băng Vân tức muốn hộc máu, vùi đầu đi trước không để ý đến hắn nữa.
Thật ra nói đến chuyện này thì Tạ Doãn cũng ấm ức lắm mà, rõ ràng tối hôm qua người thương tâm khổ sở nhất là hắn, nhưng chẳng biết vì sao đối phương lại giận dữ thế, đòi an ủi một chút cũng khó.
◇◇
Văn thư của Ám các lại xếp thành núi, Thập Nhất chỉ có phân loại sắp xếp tấu chương mà lục bộ gửi lên thôi đã tốn cả buổi sáng.
Thật ra cũng toàn mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, Tạ Doãn rảnh rỗi không có việc gì thì lật xem, đến chuyện thủ vệ cung nào đó nhận mấy thỏi bạc của nương nương nào đó, nghi ngờ có liên quan đến việc kết bè kết đảng mưu đồ cũng muốn y làm chủ.
Tạ Doãn không nhịn được cười: "Ngươi làm các lão lâu rồi, cũng chẳng khác gì mấy đại nương giải quyết chuyện nhà quê cãi nhau."
Ngôn Băng Vân ngẩng đầu từ đống văn thư lên nhìn hắn, nghiêm trang nói: "Chức vụ gì thì làm việc ấy."
Đấy, chuyên nghiệp chưa.
Tạ Doãn ngồi một bên tự mình chơi cờ, dư quang thấy cái vị ngồi sau bàn xoa xoa mắt ngáp một cái, nghĩ đêm qua tám phần là tại mình nên y ngủ không ngon, trong đầu rối loạn, quân trắng trong tay đặt xuống ba lần vẫn không hài lòng, liền vẫy tay với y: "Ngôn đại nhân, lại đây nhìn giúp ta xem."
"Không rảnh."
"Ngươi đến xem cho ta rồi ta tìm người làm cu li cho ngươi được không?"
"Không cần."
"Hay quá, ta trời sinh phản nghịch, ngươi càng nói không cần ta lại càng muốn cho ngươi."
Ngôn Băng Vân không nghe ra lời này của hắn có ý gì khác, cũng không ngẩng đầu lên, Tạ Doãn vươn tay làm một cái quyết, truyền ra một con sói trắng cả người toả sáng.
Rồi lại châm một nén hương, sói trắng hoá thành một mỹ nam tử cao lớn tuấn tú, gật đầu nói với Tạ Doãn: "Chủ thượng."
Ngôn Băng Vân không biết Tạ Doãn định giở trò gì, cũng không muốn đáp lại, nhưng thấy y nhướn mày một cái, nam tử kia bước về phía y, đứng trước bàn khom mình hàng lễ.
"Ngôn đại nhân."
Ngôn Băng Vân kinh ngạc: "Ngươi cũng quen ta sao?"
Nam tử đạm nhiên cười: "Cái 'cũng' của Ngôn đại nhân là chỉ Thanh Khâu Cửu Vĩ đúng không? Ta và nó khá thân thiết, ta là Bạch Trạch, vấn an Ngôn đại nhân."
Bạch Trạch báo gia môn với y, sau đó liền cầm lấy bút lông trên bàn không nghĩ ngợi gì đã bắt đầu phê chỉ.
Ngôn Băng Vân nhìn một cái, thấy hợp lí ngoài ý muốn, có mấy chỗ còn chú thích tường tận hơn cả y.
"Bạch Trạch là điềm lành Cửu Châu, trên thông thiên văn dưới tường địa lí còn hiểu cả mấy chuyện lông gà vỏ tỏi." Tạ Doãn thấy y đứng tại chỗ bất động, đến kéo y đi, "Chuyện trên thế gian không có gì nó không hiểu, cũng không gì nó không xử lí được, ngươi cứ giao cho nó, yên tâm đi, bây giờ quan trọng nhất là xem bàn cờ này với ta, sao lại không giải được."
Tạ Doãn giữ y giữa hai cánh tay, để y khẽ dựa vào người mình, hai người ở sát gần nhau, gần đến mức Tạ Doãn cả người khô nóng khó nhịn, lại không nỡ buông ra, đành phải dựa vào hõm vai đối phương lén thở dài.
Giọng Bạch Trạch vang lên đúng lúc: "Kiềm chế quá lâu, dễ thành bất lực."
Tạ Doãn từ xa trừng mắt nhìn hắn một cái, chỉ một cái liếc mắt ấy, khiến Ngôn Băng Vân vội xê dịch người, nhường ra một khoảng trống.
Tạ Doãn tức điên, cố ý nói: "Không biết Ngôn đại nhân có thiếu một tấm da sói không?"
Bạch Trạch giật mình, hận không thể vùi đầu vào núi văn thư, quả nhiên không nói gì nữa.
Ngôn Băng Vân hết sức chuyên chú chơi cờ, y cảm thấy tự chơi cũng rất thú vị, như thể lúc trước đã từng làm rất nhiều.
Chỉ là bên này vừa có khởi sắc, sau lưng Phương Cảnh An đã cùng Minh Cơ đến Ám các.
Minh Cơ hoàn toàn tỉnh táo, trước mắt thân thể này đã có chút hành động khiến Ngôn Băng Vân cảm thấy quen thuộc.
Tạ Doãn bị quấy rầy không khỏi buồn bực, lại thấy ánh mắt nàng nhìn Ngôn Băng Vân rất ám muội, liền tuỳ tiện chen vào giữa hai người, nhìn nàng đánh giá một lượt, khen nàng khí sắc hồng hào, không hề giống một người đã chết ba ngày.
Ngôn Băng Vân muốn bảo hắn im miệng mà không được, hung hăng đánh cánh tay hắn.
"Nương nương chê cười rồi, có lẽ ta và những người râu ria không quan trọng kia trong mắt Ngôn Băng Vân cũng có khác biệt, nên y đối xử với ta cũng khắc nghiệt hơn chút, ngược lại cũng rất tình thú." Hắn cười hơ hớ kêu đau, rồi lại che ngực tỏ vẻ yếu đuối kề sát vào y thấp giọng nói, "Ngôn quân tàn nhẫn quá đi."
Một ngày một đêm không nhìn thấy Ngôn Băng Vân, thần sắc Cảnh An có chút mất tự nhiên, bây giờ lại thấy Tạ Doãn vây quanh y, như một hoa đảo quanh tầm mắt y, trong lòng lại càng không thoải mái.
"Ngôn khanh." Cảnh An gọi y, "Có thể theo ta ra ngoài không? Ta có lời muốn nói với ngươi."
Ngôn Băng Vân nghe lời ra cửa, vừa bước ra bậc thang ngoài cửa, Cảnh An đã nghiêng người như vô tình, cố ý mà đỡ eo y, Tạ Doãn nhìn thấy, ánh mắt trầm đi, cảm xúc bên trong không tài nào nhìn thấu.
Hai người đi rất xa rồi, Cảnh An mới chậm rãi mở lời, giọng nói tràn đầy chua xót và mệt mỏi: "Chuyện của Minh Cơ, nàng ấy nói với ta hết rồi..."
"..."
"Ta cứ tưởng ta sẽ vô cùng đau khổ, nhưng không ngờ, thật ra lại thấy khiếp sợ nhiều hơn." Hắn nói, "Băng Vân, may mà ta còn có ngươi, nếu ngươi cũng rời đi, như vậy ta mới thật sự khổ sở."
Thân mình Ngôn Băng Vân chấn động, vội vàng quỳ xuống.
Y mở miệng, nhưng lại không nói được gì, y nghiêng đầu nhìn về phía sau, Tạ Doãn đang nói đùa với Minh Cơ, hai người chẳng biết đã hàn huyên cái gì, trêu đùa Minh Cơ phải lấy khăn che miệng, cười tới cười lui, Tạ Doãn lại nhìn về phía y đúng lúc ấy, bốn mắt nhìn nhau từ xa, người nọ như che giấu mà dời tầm mắt đi, bi thương trong đôi mắt nặng nề như thể đã nhấn chìm hắn.
Tim Ngôn Băng Vân như cứng lại.
Lúc này y nên nói gì đây.
Chẳng biết từ lúc nào, những lời hứa hẹn với Cảnh An, những lời nói sẽ mãi ở bên cạnh người mà y vẫn thường treo bên miệng, bây giờ lại khó nói thành lời đến thế.
Cảnh An nhíu mày, như thể không cam tâm.
Hắn làm bộ không nhìn thấy gì, chỉ hỏi y: "Năm ngạch nương mất, hai ta từng theo phụ hoàng đến Hương Sơn, chúng ta đến thắp hương bái phật, bên dưới tượng Phật, ngươi từng hỏi ta đã ước gì, có còn nhớ không?"
Ngôn Băng Vân thu hàng mi dài, có lẽ là nhớ đến chuyện xưa xa xôi nào đó, giọng nói cũng theo đó mà trở nên du dương: "Ta còn nhớ."
Y vẫn luôn nhớ.
Y nhớ thiếu niên Cảnh An quỳ trước Phật, ánh mắt trong suốt, thành kính mà khao khát.
Y nhớ giọng hắn trầm trầm, vô cùng êm tai.
Y nhớ hắn đã nói...!
"Một nguyện cho ngạch nương kiếp sau mỹ mãn, hai nguyện cho bá tánh phúc long khang thịnh.
Ba nguyện cho thành Lâm Giang ta lưu danh thiên cổ.
Bốn nguyện cho Ngôn Băng Vân, tuế tuế trường an ninh."
"Tuế tuế trường an ninh." Cảnh An đột nhiên như nỉ non câu cuối cùng, không khỏi cảm thán, "Ta đã chẳng thế giữ được an ninh cho ngươi, mà những chấn động ngươi phải chịu, lại đều là ta trao cho ngươi."
"Điện hạ..."
Đáy mắt Cảnh An chứa đầy đau xót: "Ngươi...!ngươi có từng trách ta không?"
Ngôn Băng Vân lắc đầu: "Chưa từng."
Chưa từng trách hắn, đây là lời thật.
Y thậm chí không biết phải trách hắn thế nào.
Từ khi còn nhỏ y đã đi theo hắn, phụ thân tham ô quân lương, rơi vào cảnh cả nhà bị chém, là Cảnh An quỳ trước cửa cung Hoàng Đế ba ngày đập vỡ đầu mới giữ được một mạng của y.
Từ nhỏ y đã chẳng được người nhà thương yêu, tình thâm đạm bạc, mà người cũng lạnh nhạt.
Mẫu thân y không có tiếng nói, chịu ấm ức ở chỗ các di nương khác, về liền lấy y ra xả giận, mới đầu y còn khóc lóc xin tha, sau này thì cho dù có lấy cây gậy nhóm lửa còn nóng chọc rách cả mảng da y cũng không kêu một lời.
Bản thân y chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ thừa thãi phụ thân đặt trong cung.
Một quân cờ thừa thãi, đến cả mật thám cũng chẳng phải.
Cảnh An là mối bận tâm duy nhất của y trên đời này.
Tuổi nhỏ ngông cuồng, hai người thiếu niên sóng vai ngồi trong đình ngắm trăng, nói đến trời năm đất bắc không gì cố kỵ, y nói sẽ giúp hắn giành được giang sơn, hắn nói sẽ trao cho y thịnh thế thái bình.
Mà nay đã qua mười năm ở chốn cung đình mưa gió, y chấn động rồi, còn ai được an ninh nữa?
Nói không rõ được.
Chẳng qua cũng chỉ là một lời hứa thuở niên thiếu mà thôi.
Cảnh An đỡ y dậy, giống như vô số lần lúc còn nhỏ, giúp y phủ đi bụi dính trên đầu gối: "Ngươi cần phải hiểu, chúng ta là những người thân cận nhất trên thế gian, Băng Vân, cả triều văn võ, trước giờ ta đều chỉ tin mình ngươi thôi."
Ngôn Băng Vân khát khao sự dịu dàng, như thể một cái cây to giữa hoang mạc, liều mạng hấp thu hơi nước dưới đất xung quanh mình.
Nửa đời trước, y chẳng có được bao nhiêu tốt lành, thế nên mới quá mức quý trọng từng chút ít ấm áp, Cảnh An là tia sáng đầu tiên chiếu vào sinh mệnh tăm tối của y, cực kỳ giống như ánh mặt trời chói chang ban ngày chiếu xuống đầu.
"Tình ý thuở còn thơ thôi."* Thất xảo hôm ấy, Ngôn Băng Vân hình như đã nghe Tạ Doãn nói với mình như thế.
Nhưng lúc ấy y một lòng một dạ cảm thấy cái thích và tham luyến của y với Cảnh An đều rất đơn thuần, thế nên mới không để bụng lời hắn nói.
...Tại sao bây giờ mấy chữ này lại chói tai đến thế?
Ngôn Băng Vân ngẩng đầu nhìn hắn, đối phương đứng ngược sáng, phía sau là ánh mặt trời rực rỡ.
Vì thế trong nội tâm y đột nhiên sinh ra ý nghĩ ngược lại với trước kia.
—— Đã bị ánh mặt trời thật sự lôi cuốn rồi, cái người trước mặt dường như cũng không còn rực rỡ đến thế nữa.
Hôm nay Ngôn Băng Vân buông tóc, Phương Cảnh An cảm thấy y như thế rất đẹp, vươn tay muốn vuốt sợi tóc trước ngực y ra phía sau.
Ngôn Băng Vân còn chưa kịp phản ứng lại, muốn lui về sau đã không còn kịp nữa rồi, trong ánh mắt kinh ngạc của Cảnh An, nơi bị sợi tóc che lại, từ cổ đến xương quai xanh, cả trên bả vai và trước ngực, đều là dấu hôn.
Đêm qua Tạ Doãn say rượu, tuy không làm gì quá mức, nhưng lại cố chấp mà đè y lên giường để lại rất nhiều ấn ký.
Ngôn Băng Vân đỏ mặt ấp úng nửa ngày không nói được chưa nào, rơi vào mắt Tạ Doãn ở phía sau lại biến thành hai người tình thâm ý thiết.
Rốt cuộc hắn vẫn không nhịn được.
Nhíu chặt mày, nhìn cũng chẳng thèm nhìn Cảnh An lấy một cái, buồn bực nói với Ngôn Băng Vân: "Đã nói xong chưa? Ta đói rồi, đến hỏi xem ngươi muốn ăn gì."
Ngôn Băng Vân nghiêng đầu, phát hiện biểu cảm trên mặt Tạ Doãn lúc này, giống y hệt người thiếu niên trong mộng.
Có một câu trả lời như đã rõ ràng vọt ra, Ngôn Băng Vân cuối cùng nhàn nhạt mà đáp: "Gì cũng được."
Tạ Doãn cười.
Lúc trước bọn họ ở Đào Nguyên, thường hay có nữ đệ tử mượn việc lĩnh giáo dược học mà quấn lấy Ngôn Băng Vân hỏi đông hỏi tây.
Hắn nhìn các nàng mà phát phiền, nhưng vị sư phụ cứng ngắc của hắn lại vẫn cứ cảm thấy bọn họ thật sự đến để học hỏi, hắn không cho các nàng vào, hoặc là đuổi các nàng đi, thì có vẻ nhỏ mọn quá.
Qua lâu rồi, hắn liền nghĩ ra vài cách, nhằm lúc y dạy học mà làm loạn, đói rồi, khát rồi, đau đầu nhức óc trọc khí khó chịu, đều là cớ mà hắn đã quen dùng.
Mỗi lần như thế, Ngôn Băng Vân sẽ bỏ mặc cả đám đệ tử đứng đầy trong sân cùng với đống y thư chó má kia, một lòng một dạ vào hỏi han quan tâm hắn.
Nhưng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.
Năm lần bảy lượt giả bệnh không khám ra được gì, Ngôn Băng Vân liền biết hắn ghen tức làm loạn, liền không để ý đến hắn nữa.
Hắn nhất thời không nghĩ ra được cách gì khác, cũng không biết vì sao, mấy nữ đệ tử đó dần dần cũng không đến nữa, việc này mới lắng xuống.
Không ngờ đến giờ, thủ đoạn này với dùng được tốt thế.
◇◇
Ám Các truyền cơm trưa, hai người Cảnh An liền rời đi.
Lúc rời đi Cảnh An mang ý vị thâm trường mà khen cái nhẫn trên tay Tạ Doãn đẹp, Tạ Doãn cụp mi mắt, đắc ý mà nói với hắn: "Đương nhiên rồi, độc nhất vô nhị đấy."
Nhất định hắn đã thấy trên tay Ngôn Băng Vân cũng có một cái giống y hệt.
Thế nên Tạ Doãn mới không muốn kết giao với phàm nhân, tự cho mình thông minh tuyệt đỉnh, nhìn qua đã thấy lòng thù địch, dù gì cũng không có ý tốt.
Ngôn Băng Vân lật xem văn thư mà Bạch Trạch đã phê duyệt, không mặn không nhạt mà mở miệng hỏi: "Ngươi và Minh Cơ nói gì thế? Ta thấy lúc nàng rời đi cũng vui vẻ lắm."
Tạ Doãn nghiến răng nghiến lợi: "Không bằng ngươi nói với ta trước, ngươi với họ Phương kia nói gì rồi."
Ngôn Băng Vân ngẩng đầu thâm sâu nhìn hắn một cái, Tạ Doãn liền đành thoả hiệp.
"Ta nói với nàng, ta tưởng viên đá cứng đầu như ngươi là một khối băng, ôm bao lâu cũng chẳng tan chảy được."
"..."
"Ta nghiêm túc, nhưng nàng lại nghĩ là ta đùa."
Ngôn Băng Vân tức điên: "Tạ Doãn!"
"Ta nói không đúng hả?" Tạ Doãn liếc nhìn y, trong mắt đầy vẻ đau xót, hiếm khi nghiêm túc, "Sao Phương Cảnh An chẳng làm gì mà Ngôn đại nhân cũng coi trong hắn thế, mà ta thì lại chẳng có tư cách tranh giành với hắn?"
Thấy Ngôn Băng Vân không đáp, Tạ Doãn lại cười khổ nói: "Ngôn đại nhân, ta đã nói là ta tôn trọng ý ngươi, ngươi cứ luôn cầm đao dâm vào tim ta như thế ta cũng đành chịu, nhưng ngươi có thể để ý đến ta một chút thôi được không...!Ngươi biết ta thích ngươi, ngươi biết ta có tâm tư với ngươi, ngươi đứng ngay trước mặt ta dùng ánh mắt ấy để nhìn hắn, ngươi..."
Ngôn Băng Vân mở to hai mắt nhìn hắn: "Ta dùng ánh mắt gì?"
"Ta không nói." Tạ Doãn nghiêng đầu giận dỗi, "Nói không nên lời."
Ngôn Băng Vân thấy buồn cười, cúi đầu kìm nén, xong mới mở miệng, "Được rồi, ta cũng không muốn nghe lắm."
"..." Tạ Doãn hoàn toàn cạn lời, nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng, "Cái đồ không có lương tâm, uổng công đối tốt với ngươi."
Ngôn Băng Vân gọi một bàn đồ ăn, lại chỉ để một đĩa xương sườn trước mặt Tạ Doãn, dáng vẻ dịu dàng dỗ hắn: "Nếm thử đi, gọi cho ngươi đấy."
"Hả?" Tạ Doãn ra vẻ rụt rè, trong lòng đã không còn giận dỗi, "Món gì thế?"
"Sườn xào chua ngọt."
Tạ Doãn gắp một miếng lên, ngọt rùng mình: "Không phải là sườn xào chua ngọt sao? Dấm đâu? Sao lại ngọt thế!"
"Không phải ngươi ăn hết dấm rồi sao." Ngôn Băng Vân cắn đũa cười tươi với hắn, Tạ Doãn liền cảm thấy như thể mình được ngâm vào một hũ mật.
Hắn đột nhiên đứng dậy, ôm Ngôn Băng Vân vào ngực, một tay nâng đùi y lên, đặt y lên bàn ăn.
Chén bát leng keng va chạm một hồi, Ngôn Băng Vân hoảng hốt đỡ hắn hỏi: "Ngươi làm gì thế!"
Tạ Doãn nhướn mày với y, cúi người ghé sát vào, nhẹ nhàng liếm nốt ruồi đen bên môi y, ngậm môi dưới của y.
"Cảm thấy vị dấm ngon lắm, cho ngươi nếm thử."
Hắn còn chưa kịp làm gì tiếp, nhẫn trên tay hai người đã đồng thời sáng lên, bạch quang loá mắt loé lên ba cái rồi vụt tắt.
Mặt Tạ Doãn thoáng cái biến sắc.
Long Hổ cục bị phá, phía Cát Hương xảy ra chuyện rồi."
__________
Có lẽ Cảnh An cũng thích Ngôn Ngôn thật, nhưng mà thích kiểu không dám thừa nhận, giờ thì phát hiện crs Minh Cơ là chị/em cùng cha với mình rồi nên mới quay sang để ý đến Ngôn Ngôn shao??
*Ở đoạn này, gốc là 雏鸟情结, mình tra thì có thể hiểu nôm na là hiệu ứng vịt con, wiki ghi hiệu ứng/ hội chứng vịt con dùng để chỉ việc con người có xu hướng coi những gì xảy ra đầu tiên, trải nghiệm đầu tiên, những cảm xúc đầu tiên là chuẩn mực, khuôn mẫu và hoàn hảo và khoa học gọi đó là tâm lý ấn tượng (Imprinting) hay dấu ấn khó phai.
Cảm xúc của Ngôn Ngôn với Cảnh An có lẽ cũng phần lớn là như thế..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...