Thời gian không chờ đợi một ai.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, là ngày mà Vương Nhất Bác cũng Lộ Khiết kết hôn.
Ở trong phòng thay đồ, Lộ Khiết diện trên mình chiếc váy cưới trắng tinh khôi, mái tóc mây được bối lên trông rất quý phái.
Hôm nay là ngày cô sẽ có được Vương Nhất Bác hoàn toàn, đáy mắt không che nổi sung sướng.
Cô đưa mắt nhìn về người đàn ông cô yêu đến say đắm.
Hôm nay y đặc biệt điển trai, bộ vest đen hoàn mĩ tôn lên dáng người cân xứng đến tuyệt đối.
Chỉ tiếc rằng gương mặt này không mang chút hứng thú nào, xung quanh luôn tỏa ra luồn khi áp bức khiến người khác sợ hãi.
Y trầm tư cầm sợi dây chuyền mà người nọ đã tặng, yêu thương vuốt ve, chìm đắm vào thế giới riêng của mình.
Cô nhìn y, không quan tâm thái độ y đối với mình vô tâm đến nhường nào.
Lộ Khiết mỉm cười hỏi.
" Anh thấy em có đẹp không? "
" Đẹp.
"
Chỉ đáp lại một từ ngắn ngủi, cho đến tận giây phút này, đôi mắt y vẫn đăm chiêu nhìn sợi dây chuyền, cho dù cô có thử bao nhiêu chiếc váy cưới, y chỉ hờ hững nói đẹp nhưng vẫn chưa từng đưa mắt nhìn tới.
Lộ Khiết căm hận, cô siết chặt tay, cho dù móng tay có ghim vào da thịt đau đến nhường nào.
" Cho dù anh có tỏ thái độ thế nào, 2 tiếng nữa chúng ta sẽ kết hôn.
"
" Chẳng phải tôi vẫn ở đây sao? "
Đúng! Vương Nhất Bác vẫn ở đây, nhưng tâm trí cùng trái tim từ sớm đã đặt vào nam nhân cũng chỉ 2 tiếng nữa sẽ khởi hành và rời khỏi y mãi mãi.
Tại sân bay.
Tiêu Chiến nặng nề kéo vali đến trạm ngồi đợi.
Ở phía sau hắn luôn có Lý Tiêu Dao đi theo.
Ngày hôm đó cho dù có sốc đến nhường nào, nhưng cô không thể ngăn bản thân ngừng yêu Tiêu Chiến được, cô muốn dùng tấm lòng mình cảm hóa hắn, từng chút một khiến hắn cam tâm tình nguyện mà yêu cô.
" Tiêu Chiến, mấy giờ máy bay sẽ cất cánh? "
Đợi thật lâu không thấy người trả lời.
Cô kiên nhẫn gọi.
" Tiêu Chiến.
"
Giật mình, hắn quay đầu sang nhìn cô, nhất thời không che giấu được ánh mắt mang đầy thống khổ.
" Có việc gì sao? "
Hắn vờ như không có chuyện gì, hỏi lại.
" Em hỏi mấy giờ máy bay sẽ cất cánh? "
" Một tiếng nữa, gần rồi..."
Lý Tiêu Dao rũ mắt, hai từ gần rồi Tiêu Chiến thốt ra có thể nghe tiếng mất mát ở trong đấy.
Cô làm sao không biết, câu nói trên vốn là nói đến đám cưới của Vương Nhất Bác và Lộ Khiết.
Hôn lễ được cử hành lúc 8h30.
Vương Nhất Bác khoác tay Lộ Khiết từng bước từng bước tiến lên lễ đài.
Một nam một nữ đều là nam thanh nữ tú, đứng ở cạnh nhau lại càng tôn lên vẻ đẹp của cả hai.
Ở bên dưới, mọi lời tán thưởng cùng những tràn vỗ tay hết sức kịch liệt vang lên.
Lộ Khiết hạnh phúc ôm chặt tay Vương Nhất Bác, chỉ cần qua hôm nay thôi, cô sẽ hoàn toàn có được y.
Cha đứng trên lễ đài, mỉm cười phúc hậu nhìn bọn họ.
" Cô dâu Lộ Khiết, con có đồng ý lấy chú rể Vương Nhất Bác, mãi mãi bên nhau dù có đói nghèo bệnh tật hay không? "
Cô mỉm cười, hạnh phúc gật đầu.
" Con đồng ý.
"
" Chú rể Vương Nhất Bác, con có đồng ý lấy cô dâu Lộ Khiết, mãi mãi bên nhau dù có đói nghèo bệnh tật hay không? "
"...Tôi..."
***
Tiêu Chiến cầm hộ chiếu, đứng dậy, hắn kéo vali, chân muốn bước đi nhưng lòng lại mâu thuẫn nặng nề.
Bây giờ, trên màn hình quảng cáo lớn ở sân bay chợt hiện lên một người đàn ông trung niên, Tiêu Chiến nhất thời bị thu hút.
" Thật ra tôi không hiểu các cặp đôi trẻ hiện nay, rốt cuộc thì bản thân có thể cao thượng đến đâu mà để người mình yêu đến với người khác nhỉ?
Chưa kể đến, chưa chắc đối phương cảm thấy hạnh phúc, yêu thì cứ việc đến với nhau, cùng nhau vượt qua sóng gió nghiệt ngã, thế chẳng phải mới là tốt nhất hay sao? "
Tiêu Chiến nghe xong.
Đây có phải là đáp án mà hắn muốn hay không?
Hắn có cao thượng đến mức để Vương Nhất Bác ở bên Lộ Khiết?
Thật ra thì hắn có tư cách gì mà đối xử với Vương Nhất Bác như thế? Một người ưu tú như cậu ấy dám thừa nhận bản thân yêu một kẻ không ra gì như tôi, vậy tôi có cái gì để không dám thừa nhận bản thân mình cũng yêu y?
Phải.
Tại sao chưa đối diện với sóng gió hắn đã bỏ chạy, tại sao ngay từ đầu không nghĩ thoáng một chút, là cùng nhau vượt qua sóng gió, bị chỉ trích thì sao? Coi như hắn ích kỉ đi, đem Nhất Bác về giấu luôn, đi đến một nơi chỉ có hai người, đi đến một nơi chỉ thuộc về hai người, được bao lâu thì được, cho dù sau này Vương Nhất Bác có chán hắn mà vất bỏ hắn, hắn vẫn kiêu hãnh với đời mà đáp rằng:" Ông đây cũng từng khiến một Vương Nhất Bác yêu đến cuồng si điên dại nhé!!! "
Tiêu Chiến đã thông suốt lòng mình, hắn quay lưng chạy.
Lý Tiêu Dao nhìn thấy thế, hoảng hốt gọi lại.
" Tiêu Chiến, anh đi đâu, máy bay gần cất cánh rồi.
"
Sau đó, hình bóng của Tiêu Chiến đã khuất đi, bên tai cô vẫn ong ong lời của hắn vừa nói.
" XIN LỖI CẬU NHƯNG TÔI PHẢI ĐI CƯỚP RỂ! "
Mẹ ơi, là đi cướp rể đó!!!!!!
***
" Tôi..."
" Tôi không đồng ý! ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...