Xong được chuyện chung thân đại sự của nhi tử, Tây Nam vương lòng đầy cao hứng, nhịn không được kính Vương Nhất Bác thêm mấy chén.
Trên mặt Vương Nhất Bác mang theo một tầng màu đỏ mờ mờ, trong lòng lại thế nào cũng không say được.
Hắn gả cả hai người cho Tạ Doãn, lại còn không phải vì chặt đứt quan hệ giữa Tạ Doãn và Tiêu Chiến sao?
Hai ngày nay mặc dù hắn không nghe không hỏi tin về Tiêu Chiến, nhưng trong đại trướng này nơi nào cũng là bóng dáng của Tiêu Chiến.
Hắn dùng chính sự để làm mình mệt mỏi, nhưng vừa ngồi xuống bàn lại nhớ đến cảnh Tiêu Chiến ở bên nghiền mực cho mình.
Có giai nhân ở bên, hồng tụ thêm hương, tuy là chỉ ngắn ngủi mấy ngày, nhưng lại làm niềm vui thích khó có được suốt mấy năm nay.
Tiêu Chiến tới Đại Yến không lâu, thời gian ở bên cạnh Vương Nhất Bác thì lại càng ngắn.
Nhưng không biết vì sao người này lại xâm chiếm cuộc sống của hắn, chỉ cần rảnh rỗi, trong lòng lại trần đầy suy nghĩ về y.
Bóng đêm như nước, rét tháng ba còn chưa lui, Vương Nhất Bác khoác một tấm áo đơn đứng ở cửa, trong lòng nghẹn đến khó chịu.
Trương Tận Trung nhìn vào mặt, cũng khó chịu theo Vương Nhất Bác.
Yến đế là do hắn hầu hạ từ nhỏ, sao có thể không xót xa được.
Người ngoài chỉ nói là Tiêu phi khiến long nhan đại nộ, nào ai biết nỗi khổ trong lòng Vương Nhất Bác.
Chỉ là Trương Tận Trung tuy nhìn ra được, nhưng cũng không dám nói ra.
"Bệ hạ, thêm một lớp áo đi, nếu bị lạnh đến bệnh thì phải làm sao bây giờ."
Vương Nhất Bác vẫn đứng ở kia như cũng, như thể không nghe thấy.
Trương Tận Trung biết, đây là hắn đang tự giận chính mình, bất lực mà thở dài, dặn dò ngự trù chuẩn bị một chén canh gừng.
Hai ngày Vương Nhất Bác không ngủ không nghỉ, không phải phê tấu chương thì cũng là gặp đại thần.
Trước khi mở tiệc chiêu đãi An dương Hầu và Tây Nam Vương, đã hai ngày không ăn uống, dạ dày còn chưa uống quá nhiều rượu đã bắt đầu không thoải mái, làm cho lòng hắn càng thêm khổ sở.
Phía sau An Dương Hầu có một tên tuỳ tùng không nổi bật lắm, không biết hắn thì thầm với An Dương Hầu cái gì, chỉ thấy sắc mặt Giang Tả biến đổi, người nọ liền rời đi trước.
Vương Nhất Bác liếc nhìn Giang Tả một cái, quay đầu về hướng Tây Nam Vương nói: "Đêm đã khuya, nếu Tây Nam Vương không còn việc gì thì đi nghỉ ngơi sớm đi."
Việc An Dương Hầu buôn bán chiêu binh ở khắp nơi đã chẳng phải bí mật gì, Tây Nam Vương cũng biết chắc là Vương Nhất Bác có việc muốn thương thị với Giang Tả, liền thức thời lui xuống.
An Dương hầu chờ Vương Nhất bác mở miệng, rốt cuộc thì hiện tại người sợ phải đánh trận nhất chính là Đại yến.
Nhưng Vương Nhất Bác một bộ chuyên tâm thưởng thức ca vũ, khiến Giang Tả có hơi không chắc chắn.
Hai quân đàm phán, ai đưa ra điều kiện trước, thì kẻ ấy sẽ rơi xuống thế hạ phong.
Vương Nhất Bác không chỉ là một cao thủ đàm phán, mà còn có tư cách để tự tin.
Rốt cuộc thì nếu có đánh thật, An Dương hầu cũng tất bại, chỉ là có đôi khi những việc xử lí được bằng tiền thì không đáng phải đổ máu.
Quả nhiên, Giang Tả có chút đứng ngồi không yên.
"Bệ hạ, thần thấy Tây Nam Vương đến cầu một mối hôn sự tốt cho Ngôn công tử, nhìn trong mắt cũng thật hâm mộ."
Vương Nhất Bác ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, rất có hứng thú nhìn Giang Tả: "Ồ, cô còn tưởng rằng An Dương Hầu chỉ yêu giang sơn, không yêu mỹ nhân chứ."
Trong lòng Giang Tả căng thẳng, không biết lời này của Vương Nhất Bác là có ý gì.
Vạn dặm giang sơn Đại Yến, có tấc nào không phải của họ Vương.
Vương Nhất Bác cơ hồ như đã bày cả dã tâm của hắn ra trước mặt.
Kỳ thật Vương Nhất Bác cũng bị yêu cầu của Giang Tả làm cho ngẩn ra, người này cũng chỉ coi như là cái giá áo túi cơm, vốn nên nhân lúc này đòi đất đai tiền tài của mình chứ, sao đột nhiên lại muốn thành hôn.
"Thần sợ hãi, thần sợ hãi!"
Vương Nhất Bác mặt không biểu cảm nhìn Giang Tả vừa dập đầu vừa rơi lệ, thầm mắng lão thất phu này diễn xuất thật tốt.
"Bệ hạ thống trị Đại Yến đến mức phồn vinh hưng thịnh như thế, thần nhờ vào phúc khí của bệ hạ mới có thể được hưởng chút thanh nhàn."
"Ý của ái khanh, là cũng muốn cô ban hôn cho ngươi?" Vương Nhất Bác lại nhíu mày, chỉ sợ Giang Tả muốn cưới con gái của đại thần này trong triều, dùng đó để củng cố thực lực.
"Không biết An Dương Hầu coi trọng tiểu thư nhà ai?"
Vương Nhất Bác cũng không thèm để ý, chỉ cần Giang Tả không với tay đến chỗ mấy vị tâm phúc của mình, thì cũng chẳng có gì đáng nói.
Chỉ cần có thể giải cục diện lửa xém lông mày hiện tại, sợ gì không thu thập được mấy thần tử trong triều.
"Bẩm bệ hạ, người thần muốn xin cưới chính là Tề Quốc hoàng tử, Tiêu Chiến."
"Bang!"
Vương Nhất Bác một tay ném chén rượu xuống đất.
"Ngươi có biết Tiêu Chiến đã là Hậu phi Đại Yến hay không?"
Giang Tả lúc này ngược lại không sợ.
"Thần đương nhiên là biết, chỉ là nghe nói Tiêu công tử cậy sủng mà kiêu, khiến long nhan chấn nộ.
Tiêu công tử là nam nhân, không cần phải thủ tiết như nữ nhân, không bằng bệ hạ tứ hôn Tiêu công tử cho thần, cũng đỡ cho bệ hạ nhìn mà phiền lòng."
"Ngươi!" Vương Nhất Bác nắm chặt bàn tay, hận không thể một kiếm đâm thủng trái tim Giang Tả.
Nhưng hắn tự biết hiện tại không phải lúc xé rách mặt với An Dương Hầu, bất kể hắn có giận thế nào cũng phải nhẫn nhịn.
Giang Tả xin cưới Tiêu Chiến vốn không nằm trong kế hoạch của bọn họ, hai người trước Vương Nhất Bác đột nhiên trở mặt với Tiêu Chiến, mới khiến bọn họ có cơ hội này.
Từ sau ngày ấy, người của Giang Tả vẫn luôn chú ý đến hướng đi của Tiêu Chiến, đương nhiên phát hiện ra Tiêu Chiến cùng Tạ Doãn và Vương Nhất Nhiên liên lạc thường xuyên, hôm nay ba người lại cùng nhau tới thanh lâu.
Hắn tính toán rất chuẩn, xin Tiêu Chiến đến hoà thân, Vương Nhất Bác đêm nay tất sẽ đi tìm Tiêu Chiến, như vậy sẽ thuận thế phát hiện ra Tiêu Chiến và đám người Tạ Doãn đang ở chỗ nào.
Vương Nhất Bác vốn nhiều bất mãn với Tạ Doãn, lại thêm một nỗi hận đoạt thê, nếu Nhiếp Chính Vương và Yến đế hoàn toàn trở mặt, hắn lại mang quân trên người, phần thắng ít nhất phải được ba phần.
"Trong vương thành này nhiều cô nương tốt lắm, An Dương Hầu cứ buông mắt mà chọn đi."Vương Nhất Bác cho Giang Tả một bậc thang, chỉ cần hắn thuận thế bước xuống không đề cập tới nữa, như vậy Vương NHất Bác còn tính sẽ để lại cho hắn một mạng.
"Bệ hạ có biết thế nào là nhất kiến chung tình không? Ngày đó vừa gặp ở trường săn, thần đã bị khí độ của Tiêu công tử cuốn hút, người thân muốn cưới chỉ có mình Tiêu công tử mà thôi."
Được, được lắm.
Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngực không cửa ngươi lại muốn xông vào.
Thiên tử chấn nộ, thây phơi ngàn dặm.
Vương Nhất Bác khí huyết cuồn cuộn, ngoài mặt là bình tĩnh dị thường.
Từ nhỏ tới giờ, phàm là đồ vật của Vương Nhất Bác, cho dù hắn không thích cũng tuyệt đôi không để cho người khác nhớ thương.
Hắn và Tiêu Chiến trở mặt mới hai ngày, một ngoại thần như An Dương Hầu làm sao biết được rõ ràng như thế? Giang Tả trắng trợn cầu xin cưới phi tử của hắn, lại nói rõ là Tiêu Chiến cậy sủng mà kiêu, như vậy nhất định có thám tử của Giang Tả ở cạnh, rõ ràng là muốn sỉ nhục hắn.
Vương Nhất Bác quy tất cả lửa giận thành chiếm hữu dục gợi lên do dây dưa với Tiêu Chiến, cùng với nỗi bất mãn do sự cuồng vọng tự đại của An Dương Hầu, một kế hoạch diệt trừ Giang Tả nảy ra trong đầu hắn.
Chỉ là kế hoạch này, cần phải có Tiêu Chiến phối hợp.
"Chẳng qua là một con tin thôi mà, An Dương Hầu cũng thật thâm tình.
Cô chuẩn tấu."
____________
Tình hình là tôi bị gô cổ ở nhà tránh dịch rồi các cô ạ, mọi người có ra đường thì nhớ đeo khẩu trang sát trùng cẩn thận nha.
Về nhà thì cũng đội mũ vào rồi hẵng đọc tiếp =)))))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...