[bác Chiến] Diễn Giả Làm Thật

08.

Nếu như chờ mong điều gì đó, sẽ luôn cảm thấy thời gian đang trôi qua rất nhanh. Mỗi người ai cũng chỉ có hai mươi bốn giờ trong một ngày, đối với việc này, ông trời chưa từng thiên vị ai. Nhưng Vương Nhất Bác lại cảm thấy hai mươi bốn tiếng của mình trôi nhanh hơn so với những người khác.

Ngày qua ngày, kịch bản dần dần hoàn thành, cuối cùng chỉ còn cảnh quay cuối.

Biết rõ chuyện gì rồi cũng sẽ kết thúc, nhưng chưa bao giờ Vương Nhất Bác chán ghét hai chữ kia như lúc này.

Trạng thái cả ngày hôm nay của cậu đều là mông lung. Bình thường cảm xúc đến rất nhanh, hôm lại giống như bị một lực lượng thần bí nào đó phong ấn lại.

Đạo diễn hô NG chục lần, tâm phiền ý loạn.

Thế là lúc ăn trưa xong, ngồi cạnh Tiêu Chiến dưới một tán ô, lật qua lật kịch bản đến mức sắp nát, cậu rốt cuộc không kiềm chế được nữa.

"Ca, anh thấy đóng phim có mệt không?"

Câu hỏi của Vương Nhất Bác tới quá đột ngột, chưa kịp chuẩn bị gì.

Bề ngoài mười phần bình tĩnh, lông mày không dịch chuyển, chăm chú xem kịch bản, không biểu lộ ra chút cảm xúc nào, muốn nhìn ra bao nhiêu hờ hững có bấy nhiêu hờ hững.

Nhưng Tiêu Chiến là ai? Ngoài mặt vẫn là một bộ vân đạm phong khinh ôn nhu tươi cười, nhưng lòng rõ ràng đang bị dọa đến mức lông mi run rẩy.

Trực giác nói cho anh biết, trong lời nói của Vương Nhất Bác có hàm ý gì đó.


Anh chỉ có thể nửa đoán nửa lạc đề trả lời: "Ừm... Vẫn tốt. Đóng phim với em còn rất vui vẻ."

Người bên cạnh không có phản ứng gì, nhưng nếu thật lòng nghe, sẽ thấy trong lời nói của anh mang theo một chút cảm xúc khó phát giác.

Đóng phim với em rất vui vẻ.

Cũng chỉ có mình em.

Nhưng hôm nay, hiển nhiên Vương Nhất Bác đang không cao hứng, trả lời một câu uể oải.

"Nhưng em không nghĩ vậy."

"Vì sao?" Tiêu Chiến nhíu mày, xém chút nữa bị nghẹn.

"Ý của em là..." Vương Nhất Bác dừng lại, hít sâu một hơi, dường như đang hạ quyết tâm ra quyết định gì đó. Cậu bỏ kịch bản xuống, quay đầu đối diện với ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của Tiêu Chiến.

Mỗi chữ mỗi câu, chậm chạp nhưng trịnh trọng.

"Ngụy Anh."

"Em giống như là, thật sự biến thành Lam Trạm."

Vừa dứt lời, không chờ Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, Vương Nhất Bác xoay người qua.

Cậu duỗi một tay ra sau lưng Tiêu Chiến, giữ lấy gáy anh, không tốn chút sức nào kéo anh đến bên cạnh. Một tay khác mở kịch bản ra, che một bên mặt của mình và anh.

Động tác nước chảy mây trôi, mang theo chút phong cách của Lam Trạm.

Đến khi Tiêu Chiến bị cạy mở hàm răng, hôn đến mức tứ chi nhũn ra, cả người vô lực dựa vào người cậu, mới mơ hồ nhận ra câu kia hình như là một lời tỏ tình trong sáng, có thể hòa tan sông băng thành một biển tình ý...

Tiêu Chiến mở mắt, con ngươi mang theo hơi nước mông lung nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác. Trong một khắc, anh nhìn thấy trong đôi con ngươi đen nhánh kia là ý cười chọc người động tình, và...

Lòng chiếm hữu lớn đến dọa người của thiếu niên.

Dường như phát giác được Tiêu Chiến đang phân tâm, Vương Nhất Bác mang theo ý vị trừng phạt vào nụ hôn này.

Hôm nay rõ ràng không hề đụng vào một giọt rượu, nhưng Tiêu Chiến lại cảm thấy mình đang say triệt để.


Đầu ngón tay anh không tự giác mơn trớn xương quai hàm của người trước mặt, ngón cái cũng nhẹ nhàng ma sát môi dưới của cậu, chậm chạp nói từng chữ, nghe như đang thì thầm, cười hỏi:

"Vậy bây giờ... em là Lam Vong Cơ... hay vẫn là Vương Nhất Bác?"

Em rốt cuộc chỉ là đang sống trong kịch bản, là một Lam Vong Cơ yêu Ngụy Anh, hay vẫn là thực tại, là Vương Nhất Bác hôn Tiêu Chiến?

Em cuối cùng... là người nào?

Vương Nhất Bác không đáp lời, chỉ dùng những cái hôn liên miên tinh tế khắc lên trán, đầu lông mày, chóp mũi và má của anh...

Sau đó ôm lấy anh, chôn đầu vào hõm vai của anh, thuận thế phun hơi thở nóng rực lên cổ anh, khóe mắt hướng lên, không chớp mắt nhìn chằm chằm tai Tiêu Chiến đang đỏ lên.

Ẩn hiện mang theo một ý cười trêu chọc.

"A..."

Cậu cuối cùng cũng mở miệng, trả lời câu hỏi của anh.

"Tiêu Chiến... ca ca..., anh cảm thấy thế nào?"

Tiêu Chiến bật cười.

Lúc này gọi anh là ca ca.

Anh nghe được rõ ràng, Vương Nhất Bác gọi Tiêu Chiến, không phải Ngụy Anh.

Anh nghĩ, đáp án có lẽ rõ ràng rồi.


Thế là từng chút từng chút một, nương theo môi lưỡi của Vương Nhất Bác, hôn đáp lại.

...

Đúng vậy.

Dừng ở đây, là lúc bọn họ đến gặp đạo diễn, trong tạo hình của Vong Cơ - Vô Tiện.

Mà chuyện cũ của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, từ giờ khắc "dừng ở đây" này, vừa mới bắt đầu.

Mọi người tụ tập, đạo diễn cầm một cái loa lớn, hô "kết thúc" dành cho Trần Tình Lệnh. Đoàn phim hơ khô thẻ tre, đóng máy.

Bầu trời buổi chiều hoàng hôn rất đẹp, không khí ấm áp, không khác kịch bản nhiều lắm.

Cậu đột nhiên cảm thấy thật may mắn.

May mắn đứng dưới ánh chiều tà như vẩy mực kia, cùng với Tiêu Chiến nắm một con lừa tên là Tiểu Bình Quả, nhìn anh quay đầu cười, nghe anh thân mật ôn nhu gọi một tiếng làm nũng "Lam Nhị ca ca", không phải ai khác.

Chính là anh.

***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận