Bác Chiến Chân Thực


Diệp Đình đi truyền đạt nội dung kịch bản cho Trịnh Uấn nghe, mắt lại nhìn về phía Tiêu Chiến.

Bà cười nói: "Tôi hiểu vì sao đạo diễn Vương lại coi trọng cậu như vậy rồi."
Tiêu Chiến: "Em chỉ là một người mới thôi, mong cô để ý chỉ bảo nhiều hơn."
Trịnh Uấn lại túm lấy Tiêu Chiến bảo: "Vừa rồi nghe lén đạo diễn Vương nói chuyện với anh Chiến, cháu còn tưởng đạo diễn Vương sẽ nghiêm khắc lắm cơ.

Trước khi cháu tới, người quản lý cũng đã nhắc cháu phải nghe lời, nói là đạo diễn Vương mà nóng lên sẽ đáng sợ lắm.

Hóa ra cũng không tới mức đó."
Diệp Đình nghe cũng chỉ cười không nói.
Vương Nhất Bác chính là người như vậy, bằng lòng nói từng câu từng chữ giảng cho diễn viên từng chi tiết một, chứng tỏ hắn coi trọng diễn viên kia.

Bằng không với tính tình của hắn, nói thừa một lời cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.

Diễn viên được Vương Nhất Bác nghiêm túc chỉ dạy, có ai không trở nên siêu nổi tiếng? Phim điện ảnh đã quay xong, nhưng kinh nghiệm sẽ mãi mãi ở lại đó.

Người trong nghề đều muốn hợp tác với các đạo diễn nổi tiếng, chính là vì muốn học được từ họ những kinh nghiệm chỉ khi thực hành mới cảm nhận được.
Tiếc là bây giờ có rất nhiều người trẻ tuổi đều không hiểu được chuyện này.
Lại còn cảm thấy may mắn vì nhận được phiếu điểm không đủ tiêu chuẩn từ chỗ Vương Nhất Bác.
Giọng nói rõ ràng của Vương Nhất Bác vang lên: "Trịnh Uấn, chờ lát nữa đóng phim, tay cô, đừng có chạm vào Tiêu Chiến nữa! Cậu ấy không chạm vào cô thì cô cũng đừng chạm vào cậu ấy! Cậu ấy chạm vào cô thì cô phải ghét bỏ giãy ra cho tôi! Nhớ kĩ rằng cô rất ghét Nghiêm Tư Tề!"
Trịnh Uấn: "À!"
Vương Nhất Bác: "Bây giờ cô cũng bỏ cậu ấy ra ngay đi!"
Trịnh Uấn: "..."
Diệp Đình cũng hiểu giảng giải chi tiết cho Trịnh Uấn nghe không bằng để cho cô ta tự cân nhắc.

Chỉ giảng tới mức độ của Vương Nhất Bác vừa rồi là ngừng.
Thực ra về vấn đề diễn xuất và biểu diễn, trước đó khi mở cuộc họp, Vương Nhất Bác đã giảng giải rồi.

Chỉ là khi diễn Trịnh Uấn không nhớ tới, hoặc là không áp dụng được.

Chỉ cần cô ta đặt tâm trí vào một chút, cũng sẽ không tệ hại tới mức đó.
Năm phút sau lại quay tiếp, lúc này đã thuận lợi hơn nhiều.

Trịnh Uấn là người nghe lời, cho cô ta một mệnh lệnh đơn giản, cô ta vẫn có thể hoàn thành được một cách chuẩn xác.

Vương Nhất Bác cũng không muốn mới ngay ngày đầu quay đã làm mọi người không thoải mái, nên biểu hiện kiên nhẫn một cách tối đa.
Một lần quay hỏng, lại quay thêm hai lần nữa, hai lần nữa mà vẫn sai thì lại tiếp tục.


Tận tới khi Trịnh Uấn nhớ được điểm mấu chốt mới thôi.
Trịnh Uấn từ lúc mới đầu cứ bám dính bên cạnh Tiêu Chiến, tới sau đó đã có thể bắt được ống kính thì cũng chủ động đuổi kịp được tiết tấu.
Nhưng Tiêu Chiến khi quay vẫn cảm thấy không được thoải mái, bởi Trịnh Uấn không tạo được đủ khoảng cách cần thiết giữa nam và nữ.

Cô là người thuộc phái chủ động, có lẽ cũng chẳng buồn quan tâm tới những chuyện vặt đó, có lẽ là thực sự sùng bái Tiêu Chiến nên muốn thân thiết hơn với anh.

Nhưng lòng phòng bị của Tiêu Chiến tương đối lớn, không thích có người bước vào khu vực an toàn của anh cho lắm.
Trong giới giải trí không thể không chú ý tới chuyện này.

Cho dù Trịnh Uấn chưa thành niên thì cô ta cũng đã mười bảy tuổi rồi.

Thân phận của nữ nghệ sĩ tuổi này rất mẫn cảm, nếu có lời đồn thổi gì, ngay cả Tiêu Chiến cũng sợ mình sẽ bị hắt nước bẩn, tạo scandal.
Anh rất muốn kết thúc cho nhanh những cảnh quay hai người phải tiếp xúc gần này đi.
Một đoạn cãi nhau này kết thúc, cuối cùng còn phải quay bổ sung một cảnh Tiêu Chiến vác Trịnh Uấn chạy đi.
Tiêu Chiến bế cô ta lên, điều chỉnh tư thế xong.


Hai tay Trịnh Uấn vòng qua cổ anh, cười hì hì hỏi: "Em có nặng lắm không?"
Tiêu Chiến ngửi thấy mùi hương trên người cô ta, anh ngửa đầu ra sau không tự nhiên nói: "Cô đừng lộn xộn, cẩn thận an toàn."
Chỉ có mỗi một cảnh quay đơn giản như vậy, Trịnh Uấn vẫn bị cắt hai lần.
Tiêu Chiến vừa bế cô ta lên, cô ta lại cười, làm cho Tiêu Chiến mỏi hết cả tay, mọi người còn bị kẹt ở ngay bên cửa.
Tự dưng bật cười là biểu hiện khiến cho người trong đoàn phim cảm thấy khó chịu nhất, tâm tình mọi người đều không vui vẻ gì cho cam, mặt Vương Nhất Bác đã đen sì.
Tiêu Chiến không thể tỏ vẻ tức giận, thấy Trịnh Uấn bị vẻ mặt của Vương Nhất Bác dọa sợ tới căng thẳng, thì lại phải dịu giọng an ủi, nói cô thả lỏng ra một chút.
Vương Nhất Bác nghe thấy thì sắc mặt càng thêm u ám.
Lưu Phong cầm cây quạt giấy, cố gắng quạt thật mạnh cho Vương Nhất Bác, muốn thổi bay cọng mầm xanh lè trên đầu hắn đi.
Đều là do mình tự tạo nghiệt cả thôi.

Còn cách nào khác đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận