Bác Chiến Chân Thực


Vương Nhất Bác đứng lên, đi về phía đối diện Tiêu Chiến, nhìn thẳng, chăm chú vào đôi mắt anh.
"Với cảm xúc của cậu hẳn là trạng thái sẽ dần dần tăng lên.

Khi thực sự đóng phim đối phương không phải là không khí, cô ấy sẽ tranh luận với cậu, mà cậu cũng chỉ là một người trẻ tuổi mà thôi, cậu cũng không thể nào không thấy giận, cho dù là cậu có thích cô ấy đi nữa.

Thế nên khi cô ấy nói ra một vài lời làm tổn thương người khác, hai người sẽ bắt đầu cãi nhau.

Cảm xúc của cậu cũng sẽ không còn bình tĩnh được như vậy nữa, cậu tự phân tích xem, ngoài kích động ra sẽ còn có cả phẫn nộ."
Vương Nhất Bác ấn gáy anh xuống, mắt đối mắt giao lưu gần gũi.
"Nếu như tôi nói, tôi nói sự yêu thích của cậu không đáng tiền, tôi không hiếm lạ, tôi vứt đi như đôi giày rách, đặt trên người chỉ khiến tôi ghê tởm, tôi thậm chí hận không thể ném xuống giẫm chân lên.

Lúc ấy, cậu lại nói với tôi chữ "thích" này, còn có thể vô tâm vô phế được sao? Sẽ không thể không biết sợ như vậy, mà sẽ cảm thấy sợ hãi.

Đa số người thậm chí không dám nói lại lần thứ hai..."
Khi Tiêu Chiến nghe được nửa đoạn đầu lời nói của hắn, anh nhìn thấy bản thân mình trong đồng tử ngay gần gang tấc kia.

Giọng nói và hình ảnh kia như đánh sâu vào cảm xúc, khiến bên tai anh nổ tung.
Vương Nhất Bác nhận thấy sắc mặt anh không ổn, vội dừng lại, thấp giọng hỏi "Sao vậy?"
Tiêu Chiến lắc đầu, nuốt thật mạnh ngụm nước bọt, khàn khàn nói: "Tôi hiểu rồi."

"Cậu nếu đã nghĩ như vậy, quay như vậy, cũng không có gì không đúng.

Hợp logic, thiết lập nhân vật cũng được." Vương Nhất Bác buông anh ra, quay mặt nhìn tấm kính trên giá sách, câu tiếp theo, ngay cả hắn cũng có chút không chắc chắn, hắn nói, "Nhưng, thực ra nó không giống với suy nghĩ trong lòng tôi lắm."
Tiêu Chiến hỏi: "Có chỗ nào không giống?"
Vương Nhất Bác đáp: "Đọc hiểu nhân vật không giống.

Cậu cảm thấy người nói ra lời như vậy, hẳn còn chưa đủ trưởng thành, vẫn còn chút nổi loạn, thế nên cậu cảm thấy cậu ta chưa lớn.

Tính tình cậu ta quật cường, tính cách sáng sủa, thậm chí có phần ấu trĩ, đây là thiết lập nhân vật cậu áp cho cậu ta."
Tiêu Chiến gật đầu.
Vương Nhất Bác nói: "Có rất nhiều diễn viên đều sẽ nghĩ như vậy.

Tôi đang muốn nói, là diễn viên ưu tú.

Nhưng diễn ra nhân vật như vậy, vẫn chưa đủ."
"Khi diễn viên biểu diễn, chưa chắc đã muốn phô bày ra hết bản thân.

Anh ta có thể căn cứ theo sự lí giải của mình, lại thêm một chút dấu ấn bản thân vào.

Để nhân vật có chút bóng dáng của mình, nhưng vẫn là nhân vật ấy.

Lúc đó, dù là đối mặt với nhân vật có tính khiêu chiến cao, cũng sẽ có cảm giác rất sinh động.

Vì sao cậu lại phải sáng tạo một thiết lập nhân vật hoàn toàn không giống bản thân mình cho cậu ta, rồi cứng nhắc dùng kĩ xảo của mình để giả làm cậu ta?"
Tiêu Chiến sửng sốt.
Chỉ là nhân vật phú nhị đại, xán lạn hoạt bát như vậy thì có điểm nào tương tự với anh?
Vương Nhất Bác thấy anh lộ ra vẻ mặt mông lung thì nói: "Cậu có biết, khi tôi thấy kịch bản này, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu là gì không?"
Tiêu Chiến lắc đầu.

Thấy khó hiểu từ tận đáy lòng.
Vương Nhất Bác vẫy tay, ý bảo anh tới đứng cạnh mình.
Trên cánh cửa tủ kính hiện lên khuôn mặt lờ mờ của hai người.
Vương Nhất Bác nói: "Tôi nhớ tới dáng vẻ ngày đó cậu nói muốn cảm ơn tôi, sau đó cười với tôi.


Tôi còn nhớ tới vẻ mặt của cậu thời điểm Bắc Cố hy sinh.

Thuần túy, ấm áp, bao dung, lại làm người đau lòng.

Lúc ấy tôi đã nghĩ, nếu là người như vậy, dùng ánh mắt như vậy, nói rằng cậu ấy thích tôi, tôi nhất định không thể nói được bất kì lời nào tàn nhẫn với cậu ấy."
Con ngươi của Tiêu Chiến co rụt, anh quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác.
Trong lòng anh có thứ gì đó đang chảy xuôi, muốn nghe thật rõ mỗi một chữ đối phương nói ra, vùi nó xuống, giấu nó đi.
Từng câu từng chữ của Vương Nhất Bác đều thật dịu dàng: "Tiêu Chiến tôi muốn chính là như vậy, tôi thực sự mong rằng cậu ấy sẽ trở thành nhân vật như vậy.

Tôi cũng tin rằng, người xem sẽ thích người như vậy.

Người khác không diễn ra được, chỉ Tiêu Chiến là có thể.

Chỉ có cậu thôi."
Vương Nhất Bác cũng xoay người, nhìn anh cười nói: "Hơn nữa, vì sao cậu lại nghĩ, cô gái đóng cùng cậu lại không thực sự thích cậu? Cậu có biết nhân vật trong tay tôi đây, thực ra là nam chính của bộ phim này không? Tôi muốn nhìn không phải là sự cuồng loạn của hai người, mà là nỗi đau đớn của trưởng thành, sợ làm tổn thương đối phương, lại sợ làm tổn thương chính sự đề phòng này của mình."
Tiêu Chiến nuốt nước bọt: "Tôi..."
Vương Nhất Bác cười nói: "Tôi muốn cậu hãy lần nữa đọc hiểu lại nhân vật này một chút."
Tiêu Chiến gật đầu: "Được."
Vương Nhất Bác: "Cuối tuần tôi đưa cậu đi gặp biên kịch và nhà đầu tư.

Với tư chất và ngoại hình của cậu thì sẽ không có vấn đề gì đâu.

Bộ phim này tôi cũng có đầu tư, hẳn là có thể đề cử cậu vào."

Tiêu Chiến không ngờ hắn lại coi trọng mình tới vậy, thậm chí còn tranh thủ cơ hội cho mình vô điều kiện, mà lúc trước anh còn cố tình xa lánh đối phương một thời gian.
Tâm tình Tiêu Chiến vô cùng phức tạp, tràn ngập nhiệt huyết, cuối cùng anh chỉ thốt lên một câu: "Cảm ơn đạo diễn Vương."
Những lúc thế này, anh thậm chí lại có phần ghét cái miệng vụng về của mình.
Vương Nhất Bác phất tay: "Cảm ơn gì chứ? Dìu dắt lớp trẻ thôi, chờ cậu vào được tầng lớp trên của cái giới này rồi, cậu sẽ phát hiện thực ra cái giới này thân thiện hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cậu."
Tiêu Chiến gật đầu.
Vương Nhất Bác cười hỏi: "Lại xem lại lời thoại này, đã cảm thấy có chỗ nào khác biệt chưa?"
Ánh mắt Tiêu Chiến thâm trầm, anh khàn khàn nói: "Chỗ nào cũng không giống." Vương Nhất Bác nói: "Lời thoại thực sự chắc chắn không ấu trĩ thế này, biên kịch tiện tay đưa cho tôi một đoạn ngắn, muốn sửa lại cho phù hợp rồi mới mang đi thử vai, tôi lại nói không cần, cầm tới đây luôn."
Tiêu Chiến cười với hắn.
Vương Nhất Bác: "Có mệt không? Nếu không mệt, thì lại tập thêm lần nữa."
Tiêu Chiến bây giờ như được uống máu gà, đừng nói là mệt, nói anh đang hưng phấn cũng không quá đáng.

Anh nói: "Vậy tôi thử lại một lần, anh xem giúp tôi xem."
Vương Nhất Bác: "Được."
Ánh đèn trong phòng sáng ngời, làm Tiêu Chiến bỗng quên mất cả thời gian.

Anh mở miệng, lặp đi lặp lại mấy lời này.
Khi Tiêu Chiến đang chìm đắm trong cảnh đẹp, bên ngoài bỗng có tiếng đập cửa phẫn nộ vang lên: "Này ―― mấy người trên tầng rốt cuộc đang làm gì vậy! Thích tới thích lui mãi không xong! Hai tên đàn ông các người ―― tôi biết cả hai đều là đực rựa đấy nhé! Chơi đồ xong chưa!"
Tiêu Chiến: "...."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui