Bác Chiến Chân Thực


Refresh lại Weibo, Tiêu Chiến phát hiện tài khoản của mình quả nhiên đã sắp bùng nổ.
Trong nửa giờ ngắn ngủi, đã tăng lên vài vạn fan, dưới post mới nhất, cũng có mấy thêm mấy nghìn bình luận.
"Khuôn mặt này giết chết mị rồi!【 hình ảnh 】 người này tại sao lại có khuôn mặt như vậy chứ, định làm gì! Dụ người phạm tội à?"
"Anh ơi, khi nào mới up ảnh? Cái nick này của anh đăng status đã từ ba tháng trước rồi, còn toàn là quảng cáo!"
"Hôm nay mới phát hiện ra anh trai báu vật nè! Muốn ảnh selfie, muốn hun hun!"
"Ôi trời, anh đánh võ cũng đẹp quá rồi! Xin hãy đóng nhiều vai võ sinh hơn! Ba ba nhà đầu tư qua đây xem nè!"
"Bắc Cố ―― Bắc Cố! Hét to chói tai! Cho dù em không hiểu cốt truyện, vì anh em vẫn sẽ tới rạp chiếu phim!"
"Chỉ có tui thèm khát diễn xuất của ảnh thui hả? Tuy cả đoạn trailer không lộ mặt, nhưng ánh mắt quá đúng chỗ.

Không phải người tầm thường đâu."
Tiêu Chiến lướt một hồi, lại tự dưng thấy bộ dáng sinh động của Điện Áp 150V giả làm fan lẫn trong một đám người qua đường, không khỏi bật cười.

Cậu ta thực sự phát ra ánh sáng tình mẹ quá dữ dội.
Tiêu Chiến nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn up một status lên.
"Đã chấm dứt hợp đồng rồi, thân được tự do, không hoạt động nhiều, các fan tản cả đi.

Đừng làm fan của tôi, không có kết quả."
Status này của anh đăng chưa được bao lâu, các fan vừa theo dõi anh vọt vào trong nháy mắt.
Tiêu Chiến chọn vài bình luận, bấm trả lời.
【 Về sau anh có đóng phim nữa không? 】
Tiêu Chiến: "Có cơ hội thích hợp hẳn sẽ quay.


Còn để xem tình huống thế nào.

Không có kịch bản tốt thì không muốn quay."
【 Tàn nhẫn vậy sao? Em vừa làm fan anh đã ra khỏi giới? 】
Tiêu Chiến: "Phim điện ảnh còn chưa chiếu mà, có thể đi xem nhé.

Cũng không coi là rời khỏi giới hoàn toàn, chỉ là không muốn gia nhập công ty giải trí nào thôi.

Tôi muốn làm việc tự do một chút."
【 Oa oa oa, tiếp tục làm thần tượng không tốt sao? 】
Tiêu Chiến: "Tôi vốn dĩ là một võ sinh chứ không phải là thần tượng.

Thần tượng yêu cầu phải tương tác hoạt động nhiều, quá khó, tôi không làm được."
【 Anh ơi, anh thật sự không lăn lộn trong giới giải trí nữa sao? "Dạ Vũ" thật vất vả mới hot lên.】
Tiêu Chiến: "Đúng vậy.

Cho nên tôi đã diễn rất nghiêm túc đó.

Mọi người nhớ đi xem."
【 Em làm fan của anh ba năm rồi.

Chiến ca, em biết anh thực sự rất cố gắng, nhưng anh vẫn mãi không hot lên, ngay cả em cũng đã cảm thấy mệt mỏi thay anh.

Anh bây giờ rốt cuộc cũng phất lên rồi, mặc kệ sau này anh có còn đóng phim hay không, ít nhất bây giờ cũng không cần làm vậy nữa.

Chúc anh hạnh phúc!】
Tiêu Chiến: "Cảm ơn."
【Là bởi bị người trong công ty trước đó bắt nạt ư? Anh thảm quá rồi, người quản lý của anh cũng đã toi, sao đạo diễn Vương lại không phát hiện ra anh sớm hơn chứ? 】
Tiêu Chiến: "Không đâu, cuộc đời của tôi đã sớm được vận mệnh sắp đặt rồi."
Tiêu Chiến đọc mà không khỏi thấy chua xót trong lòng, cuối cùng vẫn ẩn phần bình luận đi.

Thế nhưng cảm giác chua xót này cũng không phải là đau lòng, mà là cảm xúc phức tạp khó nói rõ khi nhiều năm đã nỗ lực lơ lửng lại đột nhiên được thừa nhận.
Không khác gì câu nói: Sao bây giờ mới đến? Tôi đã uống xong rượu cả rồi.
Vương Nhất Bác nói đúng, có thể được một người hoàn toàn xa lạ thích, chính là điểm tốt nhất của làm minh tinh.
Tiêu Chiến hít sâu một hơi, cầm quần áo đi về phía phòng tắm.

Anh bật đèn lên, xả đầy nước vào bồn tắm, rồi nằm vào.

Chất lỏng ấm áp bao bọc lấy toàn thân anh, cơ thể như được một lực ấm áp đẩy lên trên, cơ bắp toàn thân và tinh thần Tiêu Chiến được thả lỏng ra hoàn toàn.
Anh bóp bóp cơ bắp trên cánh tay.
Hồi trẻ bởi luyện võ không chú ý nên có nhiều vết thương cũ lưu lại, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy đau nhức, nhưng bởi lượng công việc gần đây giảm đi, cũng đỡ đau hơn nhiều.
Anh mơ hồ suy nghĩ, có lẽ đây là điềm báo cho chuyện tốt lành sau này.
Ngâm một lúc, suýt nữa Tiêu Chiến đã ngủ quên.

Chờ anh ra khỏi phòng tắm, đã 11 giờ rưỡi.

Lúc anh lau tóc, mới nhớ mình vẫn chưa nhắn lại cho Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến vội vàng cầm điện thoại lên, phát hiện trên màn hình có thông báo tin nhắn của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác: Thế nào?
Vương Nhất Bác: Cậu đâu rồi?
Vương Nhất Bác:???
Vương Nhất Bác:...
Tiêu Chiến chột dạ, Vương Nhất Bác không ngờ lại không tức muốn hộc máu.

Cũng thật hiếm thấy.
Tiêu Chiến: Ngại quá.

Vừa mới ngủ dậy.
Người bên kia hình như vẫn đang chờ anh nhắn.
Vương Nhất Bác:...
Vương Nhất Bác: Xem trailer của tôi, xem tới ngủ quên luôn?
Tiêu Chiến: "..."
Nên giải thích thế nào bây giờ?
Tiêu Chiến: Rất đẹp! Vì chờ trailer này, hôm qua và hôm kia tôi đều không ngủ! Xem xong cuối cùng cũng có thể thả lỏng! Không cẩn thận mới ngủ quên mất!
Vương Nhất Bác:...!Cũng đâu cần kích động tới vậy.


Dấu chấm than của cậu làm ồn tới đau cả đầu tôi.
Tiêu Chiến:【 siêu đáng yêu 】
Vương Nhất Bác: Cậu đã có kế hoạch gì tiếp theo chưa? Tôi xem Weibo của cậu, không định rời khỏi giới phải không?
Tiêu Chiến giơ tay bóp bóp trán.
Tiêu Chiến: Xem trailer xong, tôi cảm thấy đóng phim vẫn là một chuyện rất vui vẻ.

Nếu có kịch bản tốt thì tiếp tục, không thì đi làm công việc khác.
Vương Nhất Bác: Kịch bản thế nào mới là tốt, mới là đáng trầm trồ khen ngợi?
Tiêu Chiến: Trước kia chưa có cơ hội gì, kịch bản tốt nhất tôi từng quay chính là kịch bản từ chỗ đạo diễn Vương ngài.
Vương Nhất Bác: Đương nhiên rồi.
Tiêu Chiến: Cảm ơn đạo diễn Vương.
Vương Nhất Bác: Nói chuyện với cậu sau nhé.
Vương Nhất Bác: Cậu cũng đi nghỉ đi, tôi mệt quá rồi.

Ngủ ngon.
Tiêu Chiến hơi tiếc nuối, cảm thấy kế hoạch tâm sự về nhân sinh của Vương Nhất Bác đã hoàn toàn bị mình làm cho phải nuốt khan xuống.

Nếu anh nhắn tin sớm hơn một chút, nói không chừng hai người có thể thuận theo đề tài này nói tiếp về chuyện công việc.
Nhưng mà, đạo diễn Vương hẳn là không phải chỉ để có thể nói chuyện với mình một câu, mà cố thức tới tận bây giờ...!đâu nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận