Bác Chiến Chân Thực


Một lần này chat xong, Tiêu Chiến cảm thấy vạn phần mỏi mệt.
Anh tìm nick bạn tốt Điện Áp nhỏ, nhắn tin cho đối phương.
Tường Vân Áp Thành: Mày có quen Vương Nhất Bác?
Điệp Áp 150V: Không biết nữa, tao có cả đống khách.

Để tao xem ghi chép xem.

Anh ta dùng tên thật hay là nghệ danh?
Tường Vân Áp Thành: Thôi không cần.

Đừng nói cho người khác biết tên thật của tao, đừng nói tao thuộc phòng làm việc của chúng ta.

Điệp Áp 150V: Đương nhiên rồi【 vỗ ngực 】sao tao có thể nói cho người khác biết được chứ?
Tường Vân Áp Thành: Ok.
Tiêu Chiến lướt lên trên, xem lịch sử chat với Vương Nhất Bác, chỉ sợ mình quá thần kinh, để lộ ra dấu vết gì đó.

Sau khi bình tĩnh lại, quan sát đối chiếu nick hai bên, anh thật sự phát hiện ra một vấn đề.
...!Vương Nhất Bác tìm tới anh không phải là để níu kéo fan sao? Vậy mà ở WeChat bên này, hai người chỉ đơn giản thảo luận một chút vấn đề công việc, sau đó không nói thêm gì nữa.

Ngay cả cái nồi photoshop cũng đẩy cho Lưu Phong, xóa sạch mọi chuyện có liên quan tới mình, hoàn toàn không nhìn ra được là muốn kéo gần khoảng cách với anh.
Nếu đã quyết định dùng công việc làm cái cớ, vậy thì đạo diễn Vương còn do dự gì nhỉ?
Nếu muốn tìm anh nói chuyện phiếm, thì thái độ bàn việc công này, lại là thế nào?
Tiêu Chiến vốn đã nghĩ không ra, lại bị Vương Nhất Bác làm cho suýt thì mất ngủ.
Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác lại liên lạc với anh.
Vương Nhất Bác: Thông báo về thời gian, địa điểm của tiệc đóng máy, đã được gửi tới điện thoại của cậu rồi đấy.
Tiêu Chiến: Được.
Tiêu Chiến nhớ hôm qua hàn huyên nửa ngày với Vương Nhất Bác, đối phương luôn tỏ vẻ tiếc nuối "tôi bị mất fan rồi", thì lại gõ thêm một kí tự.
Tiêu Chiến:.
Vương Nhất Bác:? Bây giờ trả lời tin nhắn bằng dấu đang hot à?
Tiêu Chiến: Tôi lỡ tay thôi.
Vương Nhất Bác:【 đáng yêu 】
Tiêu Chiến: "??"

Anh đành thử gửi lại một cái:【 anh siêu đáng yêu 】
Tiệc đóng máy có rất nhiều người tới.
Trước khi đi, Tiêu Chiến còn nghĩ mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với Vương Nhất Bác.

Tới rồi anh lại phát hiện mình đã nghĩ nhiều.
Vương Nhất Bác là một cái bánh béo bở trong cái giới này.

Một đạo diễn phim thương mại nổi tiếng, tỉ lệ hỏng phim cực thấp, lại không tạo nghiệp gì, đương nhiên rất được hoan nghênh trong giới.
Xung quanh hắn có rất nhiều người vây quanh, Tiêu Chiến chỉ chạm mắt hắn một lần, căn bản không có cơ hội để nói chuyện.
Tiêu Chiến bởi địa vị không cao, lại không thuộc công ty nào, mang theo khí chất không tranh với đời, ngồi trong một góc lặng lẽ ăn cơm, nên không có ai tới quấy rầy.

Chỉ có một lần đỉnh điểm duy nhất, là Quách Dịch Thế kéo anh lên sân khấu cùng hát Tinh trung báo quốc, nói là muốn hoàn thành tâm nguyện của Bắc Cố.
Mọi người ồn ào bảo anh đánh võ phụ họa, Tiêu Chiến không tiện từ chối, đành phải lên sân khấu biểu diễn một đoạn tập thể dục theo nhạc với Quách Dịch Thế.

Mọi người xem mà cười phun.

Khi anh đi xuống, anh thấy Vương Nhất Bác đang ngồi tại chỗ nghiêm túc vỗ tay, ánh mắt vẫn luôn dõi theo anh, thấy anh nhìn lại đây, thì cong khóe miệng nở một nụ cười.
Nụ cười kia vô cùng dịu dàng, còn mang theo chút cảm xúc đặc biệt.

Nếu không phải mấy ngày trước đối phương vừa nói chuyện phiếm với mình, Tiêu Chiến chắc chắn sẽ tưởng rằng đây là ảo giác của mình.
Thế là Tiêu Chiến cũng cười, mặc kệ đối phương có nhìn thấy hay không.
Tiếp đó, Hoàng Thời Thanh bưng chén rượu đi tới chỗ Vương Nhất Bác, người xung quanh tự động lùi về sau, nhường ra một con đường, để tiện cho hai người nói chuyện.
Chỉ là Vương Nhất Bác có vẻ không chú tâm lắm, hắn cầm chén rượu trong tay lắc lắc, đối diện với mỹ nhân như Hoàng Thời Thanh, cũng chỉ nhấp một ngụm nhỏ.
Không ai dám ồn ào với đạo diễn Vương, Hoàng Thời Thanh kính rượu xong thì thức thời rời đi.
Tiêu Chiến nhìn một màn kia, lúc ấy đã nảy ra một suy nghĩ.
Nếu anh hot thì tốt rồi, nếu như anh hot, khi anh đi về phía Vương Nhất Bác, sẽ không còn ai cản trở trước mặt anh nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận