Bác Chiến Chân Thực


Trong ánh mắt quyết tuyệt chỉ còn đọng lại tử khí của Bắc Cố, chợt xuất hiện một vết nứt.

Không còn phẳng lặng, mà gợn sóng lớn.

Mà đối phương nhìn hắn, như nhìn một người xa lạ, tràn ngập đề phòng và hận thù.
Bắc Cố thở loạn nhịp.
Hắn không hiểu đại nghĩa là gì, tình thế là thế nào.

Hắn hành sự từ trước tới nay không có lí do gì, không có động cơ, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Phùng Trọng Quang hắn lại hiểu rõ, người trước mặt đây chưa chết được.
Hắn vốn là vì Phùng Trọng Quang mà đến.
Bắc Cố gần như không chút do dự, cổ tay hắn động đậy, bỏ đi chiêu thức tiến công nơi kiếm, rồi sau đó, hắn quay người chạy trốn.
Người ngồi ở chủ vị thấy mình đã được cứu, tức muốn hộc máu, đập bàn quát: "Bắt lấy cho ta, bắt sống lấy nó, ta muốn nó sống không bằng chết!"
Bắc Cố lướt ra khỏi đại sảnh sáng trưng, lại lần nữa vọt vào màn mưa to tầm tã.
Trên người hắn có vết thương, máu loãng bị nước mưa cọ rửa, động tác của hắn chẳng còn mạnh mẽ, quả quyết nữa.

Như thể toàn bộ sức lực đã hao hết trong một kích vừa rồi.

Thị vệ bên ngoài rất mạnh, hắn lại khó mà chống đỡ được.

Triền đấu một lúc, hắn bị một cây đao sắc đâm thủng ngực.

Bắc Cố tránh người kia, nôn ra một ngụm máu tươi, lại cố sức nuốt xuống.
Bước chân hắn lảo đảo, đầu hắn rũ xuống, như đã từ bỏ chống cự.
Ai nấy đều nhìn hắn chằm chằm, gắt gao, kiêng kị hắn.
Bắc Cố lảo đảo một vòng, ánh mắt mơ màng không ngừng chuyển động, như đang tìm kiếm thứ gì đó trong đám người vây xem, hắn hít thở chật vật, cuối cùng cũng dừng lại, nhắm ngay hướng Phùng Trọng Quang.
Ánh mắt hắn mơ màng nhìn thấy khuôn mặt kia, rốt cuộc, thể lực không thể chống đỡ nổi, hắn quỳ xuống, cũng buông lỏng binh khí trong tay ra.
Thị vệ cẩn thận lại gần hắn, vây quanh hắn.
Bắc Cố nâng cánh tay đang run rẩy lên, lao lực kéo khăn che mặt của mình xuống.

Lộ ra một khuôn mặt còn rất trẻ.
Khuôn mặt kia thanh tú tái nhợt, làm người khó mà tin được, sát thủ tàn bạo nổi tiếng thế gian, lại là một nam nhân trông tầm thường đến vậy.
Nước mưa tẩy đi vết bẩn trên mặt hắn, ống kính nhắm ngay vào vẻ mặt có phần kinh ngạc, lại phức tạp kia của Phùng Trọng Quang.
Trong cơn hoảng hốt, y nghĩ tới mình có lần từng vô ý nói với Bắc Cố.
"Ta muốn nhìn khuôn mặt ngươi một chút."
"...!Lần sau mới có thể nhận ra được ngươi."
"...!Trên đời này có thể có ngàn vạn người tên là Bắc Cố, lại chỉ có một người là ngươi."
"...!Tới lúc đó, ngươi không cần phải làm một sát thủ nữa."
"..."
"Bắc Cố, người không hiểu gì như ngươi, thật là may mắn.

Sau này đừng tới tìm ta nữa, ta với ngươi, đã không cần phải gặp lại, cũng không còn gì để nói."
Bắc Cố rũ tay xuống, rốt cuộc hắn cũng ngã xuống vũng nước mưa.
Ánh nước trong mắt hắn làm người không phân biệt được rốt cuộc là nước mắt hay nước mưa.

Khóe mắt hắn đỏ ửng, khóe môi hơi mím lại, mang theo chút ý cười được giải thoát.
Người trì độn như hắn, khi chết rồi, rốt cuộc cũng có lời để nói ra.

Hắn chỉ muốn nói với Phùng Trọng Quang một câu, hắn cũng rất muốn thấy một ngày kia thiên hạ được thái bình.

Không biết sẽ là quang cảnh như thế nào.
Không hơn.
Vương Nhất Bác đứng lên, đưa mắt nhìn ra nơi xa.
Tiêu Chiến đang nhìn Quách Dịch Thế, nhưng hắn lại cảm thấy, Tiêu Chiến đang nhìn mình – người đứng sau lưng đám người kia.
Ánh mắt ấy như ngưng tụ lại, dán lên người hắn, làm hắn như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Diễn xuất của Tiêu Chiến không tốt tới vậy, đây chính là cảnh quay khó nhất, tình cảm của anh lại đầy đặn đúng chỗ.
Cậu ấy đang nghĩ gì? Cậu ấy nghĩ tới ai? Cậu ấy lộ ra vẻ mặt như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?
Vương Nhất Bác nhìn màn hình hồi lâu, cầm cốc nước bên cạnh lên, bằng cả hai tay, hắn khống chế giọng nói, bình tĩnh bảo: "Mọi người tạm thời đừng di chuyển.

Phân đoạn cuối, quay bổ sung hai màn."
Công việc tối nay, ngoài dự kiến của mọi người, tiến triển vô cùng thuận lợi.

Nhìn tình hình, hẳn là có thể kết thúc công việc sớm hơn một chút.
Tất cả nhân viên công tác đều bởi vậy mà cảm thấy phấn chấn, tích cực hẳn lên, dàn xếp trật tự hiện trường.
Diễn viên chính thì vội vàng về đại sảnh, quay bổ sung mấy màn yến hội.
Tiêu Chiến được người đỡ sang một bên ngồi xuống, Quách Dịch Thế đưa cho anh một cái khăn mặt, trùm lên đầu anh.

Lại khoác áo lên người anh, giữ ấm cho anh.
Đáng lẽ anh nên đi thay quần áo ướt ra trước, nhưng Tiêu Chiến có vẻ không còn hơi sức đâu.


Anh cúi người xuống thật thấp, vùi mặt vào cánh tay, không để cho người khác nhìn thấy mặt mình.
Mọi người bó tay, biết những lúc thế này tốt hơn hết là để anh một mình một lát, nhưng lại thấy không yên tâm.
Vương Nhất Bác đi tới, vẫy tay ý bảo đám người Quách Dịch Thế cứ đi trước đi, sau đó hắn đứng yên trước mặt Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến không để ý tới hắn, chỉ có bờ vai là hơi run lên.
Vương Nhất Bác lấy một cái khăn mặt mới, gấp lại, ngồi xổm xuống, lau khô bàn tay lộ ra bên ngoài của đối phương.
Tiêu Chiến cất giọng khàn khàn, run rẩy nói: "Đừng chạm vào tôi."
Vương Nhất Bác cứng đờ người, một lát sau, hắn giơ cao tay lên một chút, nhẹ nhàng dùng khăn lau tóc cho đối phương.
Đôi bàn tay to kia dịu dàng xoa vuốt trên đỉnh đầu anh, Tiêu Chiến cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, thở ra một hơi nặng nhọc, nhìn đối phương.
Vương Nhất Bác nói: "Nhìn tôi làm gì? Thái độ với đạo diễn Vương như thế đấy hả?"
Tiêu Chiến há miệng đờ người, nước mắt chảy xuống theo đường nét khuôn mặt, đọng lại nơi cằm, mắt mũi đều đỏ ửng, khổ sở không nói nên lời.
Vương Nhất Bác nghẹn họng, muốn phô trương thanh thế một chút, lại bị người này làm cho xẹp lép.

Hết cách rồi.
Hắn kiềm chế, cuối cùng hắn ấn đối phương dựa lên vai mình, xoa xoa đầu anh, nhẹ giọng dỗ: "Không sao đâu, đã quay xong cả rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận