Bác Chiến Chân Thực


Vì trời tối, đoạn đường phía trước lại hỏng đèn, nên Tiêu Chiến lái xe rất chậm.
Vương Nhất Bác ngồi ngoan ngoãn tại chỗ, không nghịch ngợm cũng không lộn xộn, tửu phẩm xem ra cũng không tồi.

Hắn nghiêng đầu chợp mắt một lát, nhưng cũng chỉ là một lát, khi hắn lần nữa mở mắt ra, lại bắt đầu trở nên không an phận.
Hắn nhìn màn đêm đen ngòm, hỏi: "Tối nay tôi đã làm gì rồi?"
Tiêu Chiến nhắc hắn: "Ăn đồ nướng BBQ."
Vương Nhất Bác không ngờ tới, cả giận: "Ăn ăn ăn, sao cậu chỉ nghĩ tới ăn thôi không vậy? Rốt cuộc ai tuyển cậu vào đoàn phim? Cậu đi cửa sau à?"
Ồ, bộ dáng này cũng thật là dọa người.

Nếu là một nhân viên khác trong đoàn phim, nói không chừng sẽ tin rằng hắn đang tức giận thật.
Tiêu Chiến nhịn cười nói: "Là anh tuyển tôi vào."
"Thật à?" Nhất Bác lắc đầu nói, "Tôi không tin."
Tiêu Chiến bảo: "Thật đấy."
Vương Nhất Bác đã không còn tin được anh, chống cằm khổ sở cố nhớ lại.
Tiêu Chiến quay đầu đi, nhìn bộ dáng nghiêm túc nhíu mày tới ngốc nghếch của hắn, cảm thấy rất hài hước.

Một lúc lâu sau, đạo diễn Vương thông minh rốt cuộc cũng nhớ ra thứ gì đó, lấy điện thoại bảo bối của mình ra khỏi túi, cầm trong tay lướt lướt một hồi.
Hắn thử mấy cái mật khẩu liền một lúc, cái nào cũng không đúng.

Gặp phải tình huống tiến thoái lưỡng nan, hắn thỏa hiệp tìm tới Tiêu Chiến, kéo vạt áo anh, hỏi: "Mật khẩu của tôi là gì?"
Tiêu Chiến đáp: "Tôi không biết."
Cơn giận vừa lui của Vương Nhất Bác lại "bùm bùm" xông ra: "Sao cậu lại không biết? Cậu làm trợ lý kiểu gì thế!"
Tiêu Chiến thực sự không nhịn nổi nữa, cười nói: "Tôi làm trợ lý của anh bao giờ?"
Vương Nhất Bác lãnh diễm nói: "À, bây giờ cậu không phải nữa rồi.

Tôi thực sự thất vọng về cậu."
Thực ra Tiêu Chiến rất muốn chỉ cách cho hắn, nhưng lại sợ hắn vừa biết được, mở điện thoại ra xong sẽ ấn lung tung, đành nói: "Tôi thật sự không biết mà."
Chưa tới một lát sau, đạo diễn Vương không hổ là anh minh, tự hắn đã mò ra được.
Vương Nhất Bác nhớ ra bình thường mình cũng chẳng bao giờ ấn mật khẩu để mở khóa điện thoại, hắn giơ ngón tay cái của mình lên, lau lau trên quần áo cho sạch mồ hôi, rồi trịnh trọng ấn lên chỗ mở khóa.
Màn hình chuyển động, hắn phát hiện bản thân đã thành công, hưng phấn khoe cho Tiêu Chiến xem.
Hắn chắc hẳn là muốn nói, "Cậu đúng là đồ trợ lý vô dụng.", nhưng dáng vẻ này của hắn, thực sự đáng yêu chết mất.
Tiêu Chiến rất thích bầu không khí an tĩnh trong xe này, giống như mọi thứ đều quay chậm lại.

Thời gian giống như dòng suối nhỏ ngày xuân, chở trên mình ánh sáng lấp lánh, ôn hòa chảy qua từng phiến đá.
Có thể ở bên người này cả đời cũng được.
Tiêu Chiến đã quen với cảm giác cô độc, lại thích đàn ông, chưa từng có suy nghĩ ở bên ai đó cả đời.

Khi nghĩ tới chuyện này anh luôn có cảm giác chua chát.

Anh lo được lo mất, suy đoán tính hướng của Vương Nhất Bác, tâm tình cũng lúc thấp lúc cao.
Tiêu Chiến nắm chặt tay lái, nhấp môi.
Con đường phía trước dần thưa người hơn, đèn đường cũng sáng lên.


Chỉ là anh lại không nỡ đi tới cuối con đường.
Tiêu Chiến hỏi: "Đạo diễn Vương, anh đang tìm gì vậy?"
Vương Nhất Bác cũng không buồn ngẩng đầu lên: "Cậu bị sa thải rồi.

Lái xe tập trung vào!"
Tiêu Chiến: "...!Được rồi."
Vương Nhất Bác mân mê điện thoại di động, ấn vào app WeChat, chọn một người trong khung chat.

Hắn hắng giọng, bày ra tư thế sẵn sàng, chọn gửi audio.
"Quay phim cho tốt vào, đạo diễn Vương rất coi trọng cậu.

Tuy rằng diễn xuất của cậu chưa được tốt lắm, nhưng cậu là một nhân tài đáng bồi dưỡng.

Học thêm vài năm nữa, sẽ không có vấn đề gì đâu.

Tới lúc đó, đạo diễn Vương giới thiệu vai diễn tốt cho cậu."
Tiêu Chiến nghĩ, không biết là đang gửi tin nhắn cho ai, say thành như vậy rồi cũng không quên gửi tin nhắn cho người ta, còn muốn giới thiệu vai diễn cho người ta nữa.
Là một diễn viên nào đó hắn rất ưng ý? Là nam hay là nữ? Phải làm thế nào mới được hắn ưu ái tới vậy?
Anh muốn vờ như mình không để tâm tới, nhưng trong miệng lại như đang ngậm nửa bình nước muối, vừa mặn chát, lại vừa chướng đầy.

Ngay sau đó, điện thoại di động của anh phát ra tiếng.
Tiêu Chiến ngẩn ra, khẽ nuốt nước miếng.

Anh không tiện mở điện thoại ra xem, chỉ hướng mắt nhìn về phía túi áo của mình.
Anh cảm thấy cho dù có là trùng hợp, thì cũng có thể coi là duyên phận.
Vương Nhất Bác: "Chờ cậu hoàn thành công việc, tôi mời cậu đi ăn cơm.

Cái giới này loạn lắm, chọn đường ngay lối thẳng mà đi, đừng học theo người khác, chơi mấy ngón nghề vặt vãnh, hiểu chưa?"
"Ting."
Điện thoại di động của Tiêu Chiến lại phát ra tiếng.
Ánh sáng lờ mờ từ đèn đường rọi qua cửa sổ xe, từng bóng tối lướt nhanh trên khuôn mặt hai người, Tiêu Chiến quay đầu lại, cười với người bên cạnh, nói: "Được."
Vương Nhất Bác không thèm để ý tới anh.

Bây giờ hắn cảm thấy rất ghét bỏ tên trợ lý không đạt tiêu chuẩn của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận