Tiêu Chiến nằm trên giường, trằn trọc.
Bên ngoài yên tĩnh tới nỗi âm thanh ô tô đi lại cũng không có, nhưng thế giới nội tâm của anh lại ầm ĩ kêu gào như muốn tạo phản.
Khái niệm thời gian với anh mà nói, đã không còn được chính xác, bởi vì anh mất ngủ.
Anh nằm đó nhìn lên trần nhà, nhìn những bóng sáng tròn tròn do đèn đường hắt vào trong đêm, sau khi đưa mắt nhìn theo chiếc bóng đó hai lần, anh vẫn không thể kìm được lòng mình nghĩ tới chuyện của Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến cảm thấy mình rõ ràng quen Vương Nhất Bác chưa được bao lâu, mà gần như đã hiểu hết mọi mặt của hắn rồi.
Mỗi một lần anh muốn làm gì đó, hắn đều dùng cách thức kì lạ xuất hiện trong đầu anh, thời gian bá chiếm trong đó cũng rất lâu rất dài.
Nhưng anh biết thực ra như vậy là không đúng.
Nếu dùng hình ảnh dừng cương trước vực mà nói, bây giờ anh đã có thể nhìn thấy tận cùng vách núi rồi.
Sợ nhất là, dây cương lại không ở trong tay anh, anh còn có xúc động muốn xuống vực xem thử.
Hóa ra cảm giác rung động, muốn ngừng mà không được chính là như vậy, anh đã hoàn toàn nhận thức được rõ ràng rồi.
Tiêu Chiến thở dài một hơi, xốc chăn lên, trong bóng tối, anh mò mẫm đi vào bếp.
Anh lấy chai nước trong tủ lạnh ra, vặn nắp chai.
Nước lạnh chảy xuống dạ dày, làm cho đại não đã tê dại của anh lại lần nữa tỉnh táo trở lại.
Với anh mà nói, Vương Nhất Bác là một sự tồn tại đặc biệt.
Chỉ là đối với Vương Nhất Bác, có lẽ anh không khác gì những người xung quanh.
Vương Nhất Bác chính là người như vậy, có thể dễ dàng thu được hảo cảm của người khác, ngay cả hắn có khi còn không ý thức được điều này.
Cuộc sống của hắn có thể trôi qua thoải mái, hắn vĩnh viễn không cần hiểu cách cư xử cẩn thận, nhìn thái độ người khác để sống là như thế nào.
Nếu như hắn không phải là gay.
Ý niệm này vừa xuất hiện là tất cả những xao động trong lòng Tiêu Chiến đều bị ép xuống.
Nếu Vương Nhất Bác không phải là gay, Tiêu Chiến tuyệt sẽ không chọc vào hắn.
Đây chắc chắn là kì nghỉ mê man nhất Tiêu Chiến từng trải qua.
Anh không biết nên làm gì, nên chọn con tim hay là nghe lí trí.
Dù là anh có suy nghĩ thế nào thì cũng đều không có kết quả, bởi anh căn bản không biết Vương Nhất Bác sẽ nghĩ như thế nào.
Trong vòng một ngày tiếp đó, anh cũng không nhận được bất kì tin nhắn nào của đạo diễn Vương, cho thấy sự quan tâm của đối phương có lẽ cũng sẽ chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn mà thôi.
Tiêu Chiến không khỏi nghĩ tới chuyện sau khi công việc chấm dứt, quan hệ của họ cũng sẽ như vậy.
Anh sẽ chìm xuống đáy lịch sử trò chuyện của đối phương.
Sáng sớm ngày nghỉ phép thứ ba, Tiêu Chiến nhận được cuộc gọi của Lưu Phong.
Lưu Phong đột nhiên gọi cho anh, nói là có fan muốn tới tham ban, hỏi anh có muốn sắp xếp hay không.
Tiêu Chiến khá ngạc nhiên: "Fan?"
"Đúng vậy! Là fan của anh!" Lưu Phong biết chuyện còn hưng phấn hơn cả anh, "Đối phương thấy hot search trước đó, biết là anh nổi tiếng rồi, vô cùng vui mừng, liên hệ với đoàn phim chúng ta, nói muốn gặp mặt anh.
Chỉ là anh không có người quản lý, thế nên em mới hỏi thẳng anh."
Tiêu Chiến: "Đoàn phim có đồng ý tham ban không?"
Lưu Phong đáp: "Đồng ý chứ sao không.
Chỉ là diễn viên thường tự mình tổ chức.
Như là Hoàng Thời Thanh với Quách Dịch Thế, fans của họ tự có nguyên tắc kỉ luật riêng, sau khi người quản lý phối hợp với đoàn phim, có thể dẫn người tới thẳng đây."
Tiêu Chiến do dự: "Fandom của tôi có tên gọi là gì? Họ không có tổ chức, nhỡ là fans cuồng thì sao? Nếu tới đoàn phim, bởi không có kinh nghiệm, không cẩn thận gây ra sai lầm gì đó thì phải làm thế nào?"
Lưu Phong: "Anh này."
Tiêu Chiến: "Gì cơ?"
"Tên fandom không phải là Anh Này!" Lưu Phong cười rộ lên nói, "Đối phương chỉ có một người thôi, nên cũng không cần phải yêu cầu giữ trật tự gì cả.
Anh muốn gặp thì cứ gặp, tới lúc đó lại chọn một nơi nào đó bên ngoài chụp chung hai bức ảnh là được rồi! Có khi đối phương còn mang quà gì đó tới tặng anh đó."
Tiêu Chiến trầm mặc, đã không biết nên bắt đầu phỉ nhổ từ chỗ nào nữa rồi.
Anh ngay cả một fandom còn không có, thế mà lại có một fan hoang dại thâm tình như vậy.
Hay là nên nói, không ngờ lại chỉ có một fan...
...----------------...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...