Tự dưng được nghỉ, Tiêu Chiến cũng không biết nên làm gì.
Anh mua vé xe, quyết định về nhà trước đã.
Anh có mua cho mình một căn nhà, nhưng không phải là ở thành phố này.
Vì công việc, anh thuê một căn nhà ba phòng ở trung tâm thành phố này.
Thư phòng bày bốn, năm cái máy tính, thỉnh thoảng cũng có thể coi là phòng làm việc.
Lúc trước bởi vào đoàn quá gấp, Tiêu Chiến chỉ kịp về tắm rửa, mang quần áo, đồ ngày thường cần dùng đi, chưa kịp dọn dẹp lại.
Lần này anh về, phát hiện trên đồ đạc trong nhà đã phủ một lớp bụi.
Tiêu Chiến tốn cả ngày, quét tước lại toàn bộ nhà cửa.
Bàn ghế sofa dùng khăn lau sạch, sau đó lại dùng nilon phủ lên.
Chăn màn cũng mang đi giặt, mang đi phơi, thức ăn quá hạn trong tủ lạnh cũng vứt hết, tủ lạnh được rửa sạch, dùng nước sát trùng khử khuẩn.
Tuy chỉ là một căn nhà không lớn, nhưng quét tước xong, người Tiêu Chiến đã ra đầy mồ hôi.
Xử lí xong, anh không muốn làm gì nữa, leo lên giường ngủ mười mấy tiếng.
Chờ tới khi ngủ dậy, sức khỏe đã tốt hơn nhiều.
Đo nhiệt độ cơ thể xong, cũng không thấy bị sốt lại.
Tiêu Chiến khẽ thở ra, nhưng để cẩn thận, anh vẫn mặc thêm một lớp quần áo mới dám ra ngoài.
Chủ nhà sống ở tầng trên, là một người phụ nữ khá nhiệt tình.
Nhà có tiền, thích đi mua sắm, mỗi khi đi mua đồ về đều sẽ cho Tiêu Chiến mấy thứ này nọ, còn rất thích kéo anh đi múa quảng trường.
Tuy rằng trước sau vẫn chưa thành công, nhưng vẫn cứ bám riết không tha.
Bà nghe thấy động tĩnh dưới tầng, ngay khi Tiêu Chiến muốn ra ngoài, bà xỏ dép lê chạy xuống dưới.
"Nhóc ơi! Nhóc về rồi đấy à?"
Tiêu Chiến đã đặt tay lên then cửa trước mặt, gật đầu nói: "Vâng.
Cô muốn kiểm tra nhà ạ?"
"Không không." Bà chủ nhà cười ha ha lại gần anh, lòng đã hiểu rõ mà vẫn hỏi ra miệng, "Cháu đeo khẩu trang làm gì?"
Tiêu Chiến cảm thấy lời này hỏi ra thật là kì quái: "Cháu hơi cảm."
"Còn muốn lừa ai vậy!" Bà chủ nhà cười sang sảng, "Cô biết hết rồi! Cháu thấy cô xì tin không? Cô đã bảo thằng nhóc cháu trông đẹp trai, sáng láng như vậy, thật hiếm thấy, quả nhiên là một minh tinh!"
Tiêu Chiến: "..." Đúng là như thế, nhưng anh đeo khẩu trang là do bị bệnh thật mà.
Bà chủ nhà lấy điện thoại ra, vui vẻ nói: "Cô đã bảo với con gái cô rồi, mà nó còn không tin.
Cháu cởi khẩu trang ra cho cô chụp một bức được không? Cô đảm bảo không gửi linh tinh, cũng không nói cho ai khác là cháu đang ở đây.
Có được không?"
Tiêu Chiến do dự, tháo khẩu trang xuống đứng cạnh bà.
Bà cô thấy mặt anh, lại càng kích động kêu lên: "Ai dô, đúng là rất tuấn tú! Cô thấy cháu đẹp hơn nhiều những nam minh tinh trên TV kia! Không trang điểm cũng vẫn rất đẹp!"
Tiêu Chiến trưng ra nụ cười gượng, hỏi thêm một câu: "Sao cô lại nhận ra cháu?"
Bà chủ nhà phấn khởi ấn ấn điện thoại: "Con gái cô gửi ảnh cho cô.
Cô vừa nhìn đã nhận ra cháu ngay."
Tiêu Chiến: "Ảnh chụp của cháu ấy ạ?"
"Đúng rồi, ảnh của cháu đấy." Bà cô nói, "Cháu đang quay một bộ phim điện ảnh rất nổi phải không? Hai bức ảnh kia đẹp thật đấy! Con gái cô bảo về sau cháu kiểu gì cũng hot! Nó sắp thành fan của cháu rồi!"
Bà cô có ảnh chụp rồi, muốn đi khoe với con gái, cũng không có tâm tình tâm sự thêm với Tiêu Chiến.
Khi đi tới chân cầu thang, lại nhớ ra, bà liền dặn dò Tiêu Chiến hộ con gái: "Cháu ra ngoài phải cẩn thận một chút, con trai phải biết tự bảo vệ bản thân mình.
Đeo khẩu trang kín vào.
Trông cháu đẹp quá mà!"
Tiêu Chiến: "...!Vâng." Giờ thì anh biết chủ nhà thực sự "xì tin" tới mức nào rồi.
Chờ tới khi trên gác không còn tiếng động gì nữa, Tiêu Chiến rút điện thoại ra search thử.
Anh vừa mở Weibo ra, đã thấy có vô số tin nhắn được gửi tới.
Không cần tìm nữa, anh biết rồi.
Hashtag còn đang treo trên bảng hot search kia.
Là ảnh tạo hình mới của Bắc Cố đã được up lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...