Bác Chiến Chân Thực


Vào đông, rừng cây trên núi trở nên xác xơ, trong ánh mắt hắn cũng ngập tràn nỗi niềm hiu quạnh.
Ngón tay Bắc Cố cứ vuốt ve mãi hoa văn trên vỏ kiếm, ánh mắt trống rỗng dừng trên bóng người đang giãy giụa hấp hối kia, theo tiếng gió gào thét, ngón tay hắn khẽ động, tay hướng lên đỉnh đầu, hàn kiếm kia đã ra khỏi vỏ...
Vương Nhất Bác kêu dừng: "Không đúng! Ánh mắt cậu có quá nhiều loại cảm xúc, lúc này Bắc Cố sẽ không thể hiện tình cảm ra ngoài!"
Tiêu Chiến khựng lại, hiểu ý gật đầu.
Kết quả một cảnh này mãi không qua được.
"Dừng! Thả lỏng một chút, mắt cá chết sắp lòi cả ra rồi!"
"Không được! Cậu quá để ý tới ống kính, đừng phân tâm trộm đi tìm ống kính nữa!"
"Cắt! Cảm xúc không đúng!"
"Không được không được, thử lại lần nữa! Chú ý động tác tứ chi của cậu, động tác kiếm ra khỏi vỏ kia của cậu, phải tàn nhẫn hơn, mãnh liệt hơn một chút."
Chỉ mới một cảnh, đã cắt liên tục năm lần, sắc mặt mọi người đều dần nghiêm túc hẳn lên.
Số lần phạm sai lầm trong yên bình đã đạt tới giới hạn, nếu còn tiếp tục NG, sẽ mở khóa hình thức quạu của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến thấy vẻ mặt của mọi người thay đổi, thì cũng bị ảnh hưởng theo.

Khuôn mặt vốn trắng nõn, lúc này càng không có một chút huyết sắc nào.
Can gia thầm mắng Vương Nhất Bác một tiếng, lại thấp giọng an ủi Tiêu Chiến: "Lát nữa cậu ta nói gì cậu cũng đừng để trong lòng, người khác cậu ta cũng vậy, cứ mắng vậy thôi, sang đến ngày mai đã mắng gì chính cậu ta cũng còn chẳng nhớ."
Chỉ thấy Vương Nhất Bác cách đó không xa đang vác cái mặt sa sầm sải bước đi tới, tư thế kia thoạt nhìn có phần ngang ngược.
Mọi người thầm nghĩ đừng bảo là muốn đánh nhau đấy nhé? Chỉ là một người mới thôi mà, không đến mức đó chứ?
Vương Nhất Bác phun ra câu cửa miệng của mình: "Bị làm sao thế hả!"
Mọi người thầm nghĩ: Quả nhiên là như vậy!
Nhưng họ vẫn chưa hiểu hết đạo diễn Vương.

Vương Nhất Bác xoay người, mắng người bên cạnh: "Sao vị trí của cậu lại kì quái thế hả? Đừng có tới gần sát ngay trước mặt cậu ấy, quấy nhiễu cảm xúc của cậu ấy.

Còn nói chuyện phiếm với cậu ấy nữa, tán gẫu cái gì mà tán gẫu?"
Chuyên gia thu âm muộn màng: "...???"
Liên quan cái concak gì tới anh ta? Lực hấp dẫn của trái đất có vấn đề à?
Anh ta ngó nghiêng xung quanh, nhận được vô số ánh mắt cảm thông, sau đó cắn môi, nhẫn nhịn nuốt sự chua xót ấm ức này xuống.
Được rồi, vì người mới, anh ta nhịn.
Tiêu Chiến vẫn còn đang ngây người, tay phải đã bị người ta nắm lấy.

Không biết là vì lạnh, hay là bị bầu không khí này dọa sợ, anh không ngờ lại run lên cầm cập.
Tên ma quỷ này —— vừa mới nhìn một cái đã dọa cho Tiểu Chiến nhà người ta thành ra thế này!

Vương Nhất Bác cũng cảm nhận được sự run rẩy của anh, hắn sửng sốt, hơi nhíu mày lại, Tiêu Chiến đang định xin lỗi, lại nghe Vương Nhất Bác rất cố gắng nói chuyện bằng ngữ khí bình ổn: "Cậu nhìn ống kính nhưng đừng quá để tâm tới nó.

Kỹ xảo của phim điện ảnh và phim truyền hình không giống nhau, cậu không thể cố ý đuổi theo ống kính được.

Thả lỏng ra một chút, cậu căng thẳng quá rồi."
Đối với Tiêu Chiến, hắn không hề có sự lãnh khốc vô tình như khi đối đáp với các chuyên gia kia.
Dưới đáy lòng mọi người đều đồng loạt hiện lên một câu —— Đạo diễn Vương anh sao con mẹ nó bất công vậy!!!
Vương Nhất Bác nói: "Ánh mắt của cậu vẫn chưa đủ độ, tôi cảm thấy cậu có thể diễn tốt mà.

Cậu thử lại xem."
Thực ra ánh mắt của Bắc Cố chỉ lóe qua màn hình một chút, giống như ánh kiếm vậy, cũng không quay đặc tả.

Quan trọng hơn là động tác tay của hắn, biểu hiện như vừa rồi đã rất ổn rồi.
Nhưng Vương Nhất Bác lại cảm thấy, bây giờ mới chỉ bắt đầu quay, mới độ khó như vậy mà đã không thể biểu đạt được thì những cảnh quay sau đó phải làm sao? Hắn khăng khăng phải moi bằng được ánh mắt này ra trước ống kính.
Hắn nhíu mày nghĩ ngợi, đột nhiên quay đầu nói: "Tôi muốn ánh mắt như thế nào? Ánh mắt tôi muốn chính là ánh mắt cậu nhìn tôi lần đầu tiên!"

Lần đầu tiên nhìn thấy Vương Nhất Bác?
Vương Nhất Bác nhắc nhở: "Không hẹn!"
Tiêu Chiến: "..."
Mọi người: "???" Hẹn cái giề cơ?
Tiêu Chiến đã chuẩn bị sẵn tinh thần gồng mình lên nghe hắn khẩu nghiệp, ngờ đâu Vương Nhất Bác chỉ để lại hai câu nhẹ nhàng như vậy đã quay về chỗ rồi, anh lơ mơ một lúc, sau khi bình tĩnh lại, anh thử làm theo lời hắn.
Khi quay tới lần thứ bảy, cảnh này rốt cuộc cũng qua.
Mọi người yên tâm, Tiêu Chiến cũng nhẹ nhàng thở ra theo.
Vương Nhất Bác lười biếng dựa vào ghế ngồi, ôm túi chườm nóng, cười nhạt bảo: "Về sau ai trong đoàn phim còn dám lấy tôi ra dọa dẫm, khiến cho diễn viên mới hiểu lầm tôi, ảnh hưởng tới tiến độ quay phim, quấy nhiễu sự hài hòa của đoàn đội thì...!ha ha."
Mọi người: "..."
Họ nào có nói câu nào đâu? Chỉ là mắt nhìn của mọi người đều sáng tựa như đuốc thôi mà.
Giá mà có một điều ước của Aladin, cả đám trong đoàn đều sẽ ước —— xin hãy cho Vương Nhất Bác đm một chút khả năng tự nhìn lại bản thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận