Bác Chiến Chân Thực


Tuy thế, trái tim hắn vẫn thật khó chịu, cứ chộn rộn không ngừng.
Ai ngờ, còn chưa tới nửa tiếng, chắc chỉ khoảng hai mươi phút, người đã xuất hiện rồi.
Cửa phòng riêng bị mở ra một cách thô bạo.

Tiêu Chiến với khuôn mặt tái nhợt, kinh hoảng xuất hiện nơi ngược sáng.
Ngoài đường có một vệt sáng đèn mờ nhạt ánh lên.

Vương Nhất Bác thấy được gương mặt hơi phiếm hồng của anh, nghe thấy tiếng thở gấp do tiêu hao thể lực của anh, cảm giác mặt như bị tát mạnh một cái, nóng rát.

Hắn âm trầm hỏi: "Chạy gấp vậy làm gì?"
Không khí trong phòng rất áp lực, Tiêu Chiến ngây ra.


Ánh mắt anh lướt qua vẻ băn khoăn trên khuôn mặt mọi người, rồi dừng ở nụ cười nhạt của Tần Huyền.
Anh nhạy bén nhận ra bầu không khí không ổn, ổn định lại hô hấp, chuẩn bị lui ra ngoài, lại nghe thấy Vương Nhất Bác nói: "Đứng đờ ra đấy làm gì? Tới rồi thì vào đi."
Tiêu Chiến thu lại thần sắc trong mắt, chần chừ, rảo bước đi vào.
Anh vẫn đang mặc một bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình, tóc cũng rối, hẳn là ra ngoài vội nên chưa kịp sửa soạn lại, đã vội vàng hấp tấp chạy tới.
Anh thực sự nóng vội.
Trong lòng mọi người đều buồn cười, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn theo anh.
Một cái bàn tròn, xung quanh có rất nhiều chỗ trống, Tiêu Chiến lại không hề do dự đi thẳng tới bên cạnh Vương Nhất Bác ngồi xuống.
Vương Nhất Bác vẫn giữ vẻ mặt thối hoắc như cũ, thấy thế thì khẽ "hừ" một tiếng.
Đạo diễn Hoàng ngồi đối diện Tiêu Chiến lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, lại nhìn Tiêu Chiến, hiền lành hỏi: "Tiêu Chiến phải không? Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Tiêu Chiến trầm mặc một lát, phản ứng có hơi trì độn, chậm một nhịp rồi trả lời: "26."
"Cũng không chênh đạo diễn Vương là bao." Đạo diễn Hoàng nói, "Học võ vất vả không? Cậu học võ môn phái nào nhỉ?"
Tiêu Chiến không quá để tâm, trả lời một câu: "Học lẫn lộn.

Không thuộc phái nào."
Trong lòng Vương Nhất Bác có một đám lửa quỷ quái bốc lên, sắp thiêu đốt tới mất hết lý trí, làm cho mỗi một chữ nghe được vào tai đều trở nên vặn vẹo, biến thành một đống hỗn độn đen xì.

Khi mở miệng, giọng nói cũng trở nên kì lạ.

Hắn coi thường, nói: "Tới cũng tới rồi, còn mang bộ dáng tẻ ngắt như vậy làm gì, người ta hỏi một câu thì đáp lại một câu.


Cậu như vậy mà cũng muốn hot lên ấy hả?"
Tiêu Chiến quay đầu đi, nghiêm túc nhìn hắn trong chốc lát, cũng không giận vì bị hắn chế nhạo, chỉ bình tĩnh nói một câu: "Anh say rồi."
Vương Nhất Bác rất tức giận, không biết có phải bởi bị chút men say trong bụng này ảnh hưởng hay không, giờ phút này hắn rất tức giận.

Thậm chí hắn còn chưa nhận ra được bản thân khó chịu với việc Tiêu Chiến thân cận với Tần Huyền tới mức nào.
Hắn cảm thấy nếu mình say thật, còn có thể mượn cơ hội để gây chuyện phát tiết một hồi, tiếc là hắn lại không say.
Vương Nhất Bác nói: "Về sau đi theo đạo diễn Hoàng làm việc cho tốt.

Nhân viên trong đoàn phim của anh ấy không tồi, bao nhiêu năm nỗ lực vô ích mà không nổi lên rồi, khó có được cơ hội, đừng bỏ lỡ."
Tiêu Chiến mấp máy môi, một lúc lâu sau anh mới hỏi: "Đoàn phim nào?"
Vương Nhất Bác dựng thẳng người, suýt chút nữa đã mắng ra miệng, lời sắp ra đến miệng, lại biến thành nụ cười trào phúng bất thiện: "Đã tới đây cả rồi, cậu còn giả vờ cái gì? Anh Tần của cậu không nói cho cậu biết à?"
Tiêu Chiến phun ra hai chữ: "Không nói."
Vương Nhất Bác: "Vậy cậu chạy tới đây làm gì?"
Tần Huyền xem náo nhiệt đủ rồi, lúc này mới từ từ giơ chén rượu lên, nói: "Tôi nói với cậu ấy, đạo diễn Vương của các cậu uống say rồi, không ai tới đón thì tôi sẽ mang người đi."
Vương Nhất Bác ngẩn ra, bởi hương rượu, trong đôi mắt mơ màng của hắn xuất hiện chút tỉnh táo, sau đó cảm xúc rút xuống như thủy triều, trong trái tim vẫn rung động mãnh liệt kia, cũng chỉ còn sót lại chút khủng hoảng.


Hắn hung hăng lườm Tần Huyền một cái, lại quay đầu nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến rốt cuộc cũng đoán ra được một phần câu chuyện, anh rũ đầu xuống, vẻ mặt đạm nhạt, không nói tiếng nào nữa.
Trên bàn cơm lại lần nữa an tĩnh trở lại, một đám cáo già lẳng lặng sửa lại ấn tượng về tính cách của người mới, đồng thời sinh ra vô hạn đồng tình với Tiêu Chiến.
...!Con người thật là phức tạp.
Tần Huyền ngầu vl.
Vương Nhất Bác cảm thấy trong miệng khô khốc, hắn không biết kia là dư vị của rượu hay là ảo giác của mình nữa, thả lỏng cơ thể, hắn lại gần Tiêu Chiến hơn một chút.
Tiêu Chiến nhanh chóng né tránh, đứng dậy dùng ngữ khí lạnh băng để từ chối người ngoài: "Nếu đã không có việc gì, thì tôi về trước đây."
Vương Nhất Bác vội nói: "Không phải cậu đến là để đón tôi về sao?"
Bước chân Tiêu Chiến khựng lại tại ngưỡng cửa, nhưng rồi anh vẫn quay đầu lại đáp: "Đúng vậy."
P/s: Hiểu nhầm người ta, còn mắng người ta nữa, đạo diễn Vương lo mà đi dỗ đi ????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận